Phí Tình Yêu

Chương 23: Chương 23




Tuổi Thanh Xuân, giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa ... thì bạn vẫn muốn đắm mình, trong cơn mưa ấy một lần nữa.

Những ngày tháng khó khăn này, có em ở bên anh rồi, đừng gục ngã Song Tử!

I'm Here, Beside You Forever!

***

Thư viện thành phố, một ngày ít nắng, có cô gái đang thất thần ngồi nhìn trang sách trên bàn, gương mặt nhợt nhạt ánh mắt suy tư khiến người xung quanh không rõ nàng đang che giấu điều gì. Phượng Kim Ngưu đưa tay chạm nhẹ lên hai giọt máu đỏ tươi đang thấm trên trang giấy trắng. Nàng cười gượng gạo như đang cố phủ định một điều kinh khủng gì đó sắp xảy ra với mình.

”Haha, chắc do học hành căng thẳng quá nên mới bị chảy máu cam. Mày không sao đâu Phượng Kim Ngưu, không có gì nghiêm trọng cả, đừng lo lắng quá.”

Chiếc máy tính xách tay đặt trên mặt bàn phát ra hai tiếng ting ting rất nhỏ nhưng nhanh chóng khiến Phượng Kim Ngưu chú ý. Khung chat Zalo nằm góc phải màn hình nhấp nháy thông báo có tin nhắn đến, click chuột chạy tới hộp thoại giữa cái nick “Lá Phong Ngày Không Nắng” và “That is not Me” Phượng Kim Ngưu hai mắt hơi cong lên, mỉm cười khó hiểu.

*Yunki: Khụ, iêm là tác giả, để iêm cho các bạn xem tin nhắn bọn họ nhắn cái giề*

That is not Me: “Nàng tới Mỹ chưa? Hơn một tháng rồi mới thấy Nàng online. Bận học, Huh?”

07:49 AM.

That is not Me: “Không online à? Chán vậy :( “

07:55 AM.

That is not Me: “Nếu mà nói Nhớ ... thì?”

08:15 AM.

That is not Me: “Úi, gửi lộn, không có gì đâu. Khi nào online thì reply Ta, ở Việt Nam giờ là 8 giờ tối. Học tốt nhé cô gái.”

08:17 AM.

Phượng Kim Ngưu khẽ cười, ngón tay thon dài lập tức gõ trên bàn phím, chẳng mấy chốc đã nhấn Enter xong đoạn thoại ngắn ngủi vừa rồi.

Lá Phong ngày không Nắng: “Chúng ta hiện tại cách nhau chỉ mười lăm xentimét. Hehe :v “

08:19 AM.

Có một người vội vã trả lời tin nhắn, không hiểu do đường dây mạng APSL khoẻ hay không mà tin nhắn tới nhanh hơn cả tên lửa. Là gửi tin nhắn đi qua Thái Bình Dương thật không vậy? @@

That is not Me: “So trên Atlat rồi à? Haha, mà Nàng đang ở Manhattan?”

08:20 AM.

Lá Phong ngày không Nắng: “Ừh, đang ở đấy. Khụ, bây giờ khoảng cách giữa ta và Cậu là cả Thái Bình Dương rồi nhể? *cười toe*”

08:23 AM.

That is not Me: “Haha, vâng, xa quá nhỉ. Àh, có một nơi ... mà Ta muốn Nàng biết. Một nơi mà Ta nghĩ Nàng sẽ thích cho xem, muốn tới không?”

08:24 AM.

Lá Phong ngày không Nắng: “Ơ ... nơi nào thế?”

08:25 AM.

Khoé mắt Phượng Kim Ngưu trong veo, chớp chớp vài cái, nàng đứng dậy khỏi ghế. Nhanh chóng sắp xếp lại đồ rồi rời khỏi thư viện. Tin nhắn mà “That is not Me” gửi, kích thích trí tò mò của nàng. Khụ, cái nick kia thực ra nàng cũng chẳng biết chủ nhân của nó là người ra sao nói chuyện lâu dần thì thành thói quen rồi, một lần vô tình tham gia vào cuộc thi viết ở group truyện trên mạng xã hội facebook, có trúng giải khuyến khích, bài viết đính kèm địa chỉ email liên lạc vậy nên người bạn kia vô tình biết nàng. Bọn họ, như bao người dùng thời gian rảnh rỗi của mình mà lên mạng sống ảo, quen biết nhau, trò chuyện rồi thân thiết, ấy vậy mà mối quan hệ bạn trên mạng cũng kéo dài tới hơn sáu năm rồi. Ngoài đời ư, chắc chắn là tri kỷ, còn trên mạng ... mặc dù chưa từng biết mặt nhau, chỉ biết giới tính và tên người kia, thế nhưng lại nguyện ý tin tưởng đối phương, tuy rằng hơi vô lý nhưng sự thật nó là vậy mà.

Ngước mặt lên trời thầm cảm thán một câu, không nhanh không chậm Phượng Kim Ngưu cúi đầu buộc lại dây giày, thở dài, nhanh chóng xác định đường về biệt thự Aqua Einstein ... với ý nghĩ mượn ké cái xe đạp còn sót lại của đồng chí Bảo Bình để trong gara. Chứ nàng không muốn lết cái thân cò hương ra tận ngoại ô thành phố một-lần-nữa. Có thể nhiều người chưa hiểu rõ, nhưng mà hôm nàng thoát khỏi biệt thự hắc ám kia, nàng và Bảo Bình đã đi bộ ba mươi bảy kilômét để về nhà *thực ra là tới trường, ngồi ở thác nước Momment of love nghỉ ngơi trước* T_____T

Phượng Kim Ngưu đôi khi rất ức chế, chán ghét tại sao nàng lại mắc chứng say xe? Để rồi cứ trung thành đạp xe đạp, đi bộ ngày qua ngày với mục đích cao cả: Vâng! Là bảo vệ môi trường một cách bất đắc dĩ mới nhọ chứ lị. Không biết trên Thế Giới này có sót vài cô gái quái dị như Phượng Kim Ngưu nữa không? Xe buýt, ô tô, xe máy, ba phương tiện có nhiều ở Việt Nam nhất là những nơi đông dân cư thường sử dụng phổ biến, vậy mà thế quái nào không thiết kế cho người như nàng? Dù sao Phượng Kim Ngưu sinh ra chắc để trung thành với xe đạp rồi, đáng ra mỗi năm phải dành ra một ngày cả Thế Giới đi bộ để ủng hộ tinh thần cho những người không có cơ hội được nếm mùi khoa học kỹ thuật tiên tiến chứ nhỉ?

”Không-phải-tôi *That is not Me* nói rằng chỗ ấy đẹp giống hệt mấy vườn hoa ở London Anh Quốc. Cậu ta chắc chắn không lừa mình, đã có lần cậu ta nói thời gian trước sống ở Mỹ cậu ta hay tới đó. Khụ, méo biết có bị lừa không, chỗ ấy mà có hoa Bỉ Ngạn như trong ngôn tình Trung Quốc thì chắc là đường tới Âm Ti rồi. Không-phải-tôi ... ngươi mà dám lừa bà, bà cắt đứt quan hệ bạn bè khác giới với ngươi à nha!!!”

***

Ở một nơi khác, có một người đang đau đầu nhức óc khi bị anh quản lý ca thán. Mới sáng sớm mà đã bị âm binh ám rồi, Bạch Dương Erik lười biếng gặm miếng pizza, mặc cho người đối diện vừa nghe điện thoại lại dùng ánh mắt trừng lớn về phía cậu.

”Bây giờ mấy tờ New Time, Stars, tin tức giải trí ... đều tràn lan vụ kiện giữa cậu và bố ruột rồi. Cậu còn không mau ăn nhanh lên rồi theo anh tới HAZI [*] giải thích với cánh báo trí? Cậu có biết mình vừa gây ra chuyện gì không?”- Juniel Mars bình tĩnh hỏi.

[*] HAZI: tập đoàn giải trí lớn ở khu vực Manhattan do quý ngài Xiah Hazi đứng đầu. Tất nhiên không có thật rồi, Yunki chém mà :v

”Khụ, trời đánh còn tránh bữa ăn.”- Bạch Dương vuốt vuốt ngực, tay cầm cốc sữa tươi đưa lên tới miệng tu mạnh một hơi hết phân nửa cốc sữa rồi mới lười biếng nói: “Em sẽ có mặt ở HAZI nửa tiếng nữa. Ok?”

”Nhớ nhanh lên đấy. À ... cái này ...”

Người đàn ông trung niên độ hơn bốn mươi tuổi cáu kỉnh lôi ra tập giấy cất trong balô đen của anh ta rồi đẩy về phía Bạch Dương Erik, tiếp tục việc phàn nàn.

”Ngài Xiah đã soạn sẵn rồi. Trên đường tới HAZI thì học thuộc câu trả lời đi. Lần này mấy thành viên trong Fly.B sẽ không tới cùng cậu, cố mà diễn cho qua vụ này.”

”Em hiểu rồi.”

”Chiều nay khoảng ba giờ mười phút cậu có buổi thu âm với nhóm nữ Gummy. Cố mà biểu hiện cho tốt vào, quyển ghi chú anh đưa cho cậu mấy hôm trước đã đọc chưa, một ít kiến thức về ba thành viên trong Gummy đấy, dù sao tham khảo một chút cũng tốt, phải biết người biết ta để mà đề phòng.”

“...”

”Sao lão Juniel này nói nhiều quá vậy trời? Mới sáng xúc miệng bằng khí CO2, rửa mặt bằng axít sunfuric đậm đặc chắc?”

Có người không cam lòng mà nguyền rủa, khác với hình tượng trẻ trung năng động thường ngày, Bạch Dương lại muốn bản thân lười biếng giống thằng anh trai Song Ngư Erik ... như thế có nghe ông chú Juniel Mars này than vãn cũng có thể lăn ra bất cứ chỗ nào mà ngáp ngủ liên thanh. Cơ miệng từ lúc chào đời tới giờ, chẳng hiểu sao cứ ở cạnh lão Juniel Mars là y rằng có lỗi kỹ thuật, muốn tuôn ra một chằng một chuỗi cũng khó khăn, tức ghê í.

Cánh cửa khép lại sau hơn hai tiếng bị người lạ - Juniel Mars làm phiền, Bạch Dương nằm phịch xuống sofa. Kênh giải trí CNN đang phát sóng một tin tức được gọi là cơn sóng ngầm trong suốt nửa cuối tuần nay.

Cái tiêu đề vô duyên được in rõ to phía sau cô phóng viên đang mặc bộ vest công sở màu đen trên tivi khiến Bạch Dương nhíu mày khó chịu.

”Thành viên út A.R.I nhóm Fly.B kiên quyết không nhận cha đẻ - ông Lạc Sương Erik. Câu chuyện đằng sau ánh hào quang.”

”Nhiều nguồn tin cho rằng, ông Lạc Sương - cha ruột của thành viên út A.R.I nhóm Fly.B quay lại nhận con là vì ham danh lợi tiền tài. Vụ kiện ...”

”Shit.”

Chiếc điều khiển từ xa bay một vòng parabol lên cao rồi hạ xuống trước màn hình tivi. Mắt Bạch Dương lúc này đã in hằn những tia máu đỏ, cỗ tức giận khiến cổ họng cậu bị nghẹn lại làm cậu có cảm giác phát âm một cách khó khăn. Điện thoại di động trên bàn đổ chuông, lướt mắt nhìn qua màn hình cái tên danh bạ, Bạch Dương hai vai run run, nhanh chóng cầm lấy điện thoại áp sát tai nghe.

”Anh ... ngày mai có lên toà không?”

Phía đầu dây trầm lặng một chút khi nghe thấy giọng Bạch Dương. Hít một ngụm không khí thật lớn mới bình tĩnh nói: “Không lên. Chúng ta cử luật sư đại diện đi. Ông ta làm gì có quyền đòi nhận anh em mình nữa, mặc kệ ông ta.”

”Ừh. Em giờ phải tới HAZI, Song Ngư Erik, cảm ơn anh.”

”Hả? Vì điều gì lại cảm ơn?”

”Vì tất cả, vì đã ở cạnh em năm ấy.”

Bạch Dương buông điện thoại xuống, tay kéo tấm rèm cửa sổ sang một góc, ánh sáng vàng nhạt bên ngoài hất vào qua khung kính trong suốt, phảng xuống sàn nhà những ô sáng hình vuông, hình tròn bắt mắt. Bóng dáng ai cô tịch in dưới sàn nhà qua tia nắng hất ngoài ô cửa, dòng người đông đúc bên ngoài, là fan hâm mộ hay người bình thường tò mò về cuộc sống của ngôi sao nổi tiếng cũng chẳng rõ nữa. Tấm poster: “We Are The One.” rồi cả“Chúng em luôn ở bên anh, mạnh mẽ lên chàng trai.”

Lúc này trong đầu Bạch Dương hiện lên vô số những câu hát mà bình thường ít khi cậu muốn nghe ... cry on my shoulder.

Kiếp sau, xin anh đừng làm ca sĩ.

Lý lịch trích ngang.

Bạch Dương Erik, giới tính: Nam.

Có một anh trai, bố, mẹ, bà nội, ông ngoại, ba đứa cháu và một người Dì đáng yêu.

Năm bốn tuổi bố mẹ ly dị, phải nắm tay anh trai Song Ngư của mình vào cô nhi viện sống.

Năm sáu tuổi, hai anh em được nhận nuôi vào một gia đình có đầy đủ tình yêu thương.

Năm chín tuổi suýt chết đuối khi cứu một chú cá voi mắc vào túi bóng mà khách du lịch vứt xuống biển.

Năm mười bốn tuổi, bỏ nhà đi, tự làm thêm kiếm tiền đi học, bươn trải cuộc sống.

Năm mười lăm tuổi, tham gia vào cuộc thi giọng hát nhí, giữ ngôi quán quân trong ba lần thi thử.

Năm mười sáu tuổi, debut trong một nhóm nhạc mang tên Fly.B may mắn là thành viên út nên có được mấy ông anh yêu thương.

Năm mười bảy tuổi trấn thương chân phải.

Năm mười tám tuổi, trong lúc sự nghiệp đang đi lên, bố ruột quay về nhận con?

Nếu có một điều ước, chắc tôi sẽ ước kiếp sau BẠCH DƯƠNG ERIK không phải là một ca sĩ. Chỉ là một người bình thường, được yêu và thương.

By: Linh Yunki's Story.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.