Chương 24.
Thế giới nếu chỉ có một mình thì chẳng có gì đáng sợ cả, vì đã quen với cô đơn.
Nhưng mà nếu thế giới kia bỗng đầy hơn, xong người ta đến rồi ra đi rất vội
... thì khi nó trở về sự cô đơn vốn có của mình, điều ấy mới thực đáng
sợ vô cùng.
***
Tại một biệt thự rộng lớn tựa tòa lâu
đài cổ mang nét trang nhã của quý tộc xa xưa, biệt thự VinKi nằm ở khu
dành cho người giàu giữa lòng thành phố Manhattan.
Thiết kế nội
thất của biệt thự VinKi trong ngoài toát ra vẻ sa sỉ tráng lệ dưới bàn
tay thiên tài của kiến trúc sư nổi tiếng nhất thế kỷ XX là ước ao của vô vàn giới quý tộc Mỹ nếu chỉ một lần được đặt chân tới. Bên trong biệt
thự, ánh nắng nhàn nhạt hất qua từng khung cửa kính chạm tới mặt sàn nhà vừa được một đám người lau dọn cẩn thận. Ngoài tiếng chim chóc kêu bên
ngoài, tiếng gió thổi vi vu cùng vài lời bàn tán nho nhỏ thì xem ra biệt thự khá tĩnh lặng. Trên tầng hai, tiếng gõ cửa không nhanh không chậm
cùng giọng nói hơi trầm vang lên khiến chân mày người sau này sẽ thừa kế sản nghiệp kếch xù của biệt thự này hơi nhíu lại.
Ngoài cửa lại vọng tới giọng nói trầm trầm kia: “Thiếu gia, đến giờ đi học rồi, mau dậy đi nào.”
Ông quản gia già mặc bộ vest màu đen cổ điển của những năm đầu thế kỷ XX
đứng hơi khom lưng trước cửa phòng ngủ của người nào ấy. Vẻ mặt cư nhiên rất bình tĩnh, không nóng vội cũng chẳng lo lắng gì cả. Hơn mười phút
sau, cánh cửa rộng lớn dát vàng sa sỉ khẽ mở, cậu con trai mặc sơ mi
trắng, quần bò tối màu nhìn qua đơn giản nhưng lại rất bắt mắt và cầu
kỳ. Vạt áo không một nếp nhăn, từng đường kim mũi chỉ đều cách nhau một
li rưỡi, mái tóc cậu con trai ấy còn được nhà thiết kế hàng đầu Châu Âu
tỉ mỉ cắt tỉa gọn gàng, vài sợi tóc óng mượt màu vàng kim tung lên trên
không ... phải nói sao nhỉ? Nếu không phải ngôi sao, chắc chắn con người có bộ dạng thanh cao thoát tục này là tiểu thiên thần được thượng đế
phái xuống.
”Thiếu gia.”
Ông quản gia khẽ nghiêng người một
góc ba mươi độ, nụ cười nhạt nhạt còn vương trên khoé miệng bất giác
khiến người đối diện có cảm tưởng bản thân vừa làm sai điều gì đó.
Hai người cùng nhau bước xuống dưới phòng ăn, mùi soup gà còn nóng vương
vẩn quanh sống mũi khiến vị thiếu gia nọ hài lòng, anh ngồi xuống ghế
chậm rãi thưởng thức bữa sáng chỉ dành cho riêng mình trên bàn. Không mở miệng nói ra những câu thừa thãi, là kiểu người ghét ồn ào, khó tính,
ngoài mặt hành động giống thư sinh nhưng thực chất chỉ người trong cuộc
mới biết anh ta thâm sâu khó lường tới mức nào.
Dùng bộ não nhanh
nhạy tựa con chíp điện tử, suốt mười mấy năm trời điều khiển hệ thống
làm việc của biệt thự VinKi, nói anh ta đơn giản là người bình thường có chút anh tuấn ... dẹp luôn đi, hình tượng nhân vật phản diện chính là
đây chứ còn đâu nữa trời?
”Thiếu gia, có cần tôi đi theo vào trường không?”
Quản gia Sol *nốt son trong môn nhạc ý* nhiệt tình hỏi, vì lo lắng cậu chủ
của mình gặp chuyện, lại nhận được cái lắc đầu chán nản. Mấy chục năm
rồi, phần mềm ngôn ngữ giao tiếp của cậu chủ nhà ông ấy chả có lẽ vẫn
chưa kịp nâng cấp? Chứng tự kỷ cộng thêm trầm cảm hình như đang tệ thêm
T____T
Ngày 14 tháng 5 năm 2016, trời cao, có chút gió, theo dự
báo thời tiết trên kênh CNN thì chiều nay hoặc chậm nhất đêm đến sẽ mưa. Thiếu gia biệt thự VinKi lãnh đạm bước trên sân trường sau khi rời khỏi phòng cô hiệu trưởng Jessica Einstein. Số là hôm nay ngày nhập học đầu
tiên ở trường, thiếu gia lại nghe tin học cùng đám đàn em kém anh ấy một tuổi, khuôn mặt vốn chẳng có biểu cảm nay càng thêm uỷ khuất.
Bước theo cô giáo phụ trách, cuối cùng anh ấy dừng lại ở lớp học nào ấy của
sinh viên năm nhất. Cô giáo phụ trách, hiểu nôm na là cô chủ nhiệm xinh
đẹp người Mỹ gốc Việt nhưng thích học sinh gọi mình bằng cái bí danh:
Yunki bị gọi lái đi là Giun mí chẳng Dế :v
Tên cúng cơm của cô là
Nguyễn Hà Ngọc Linh, dạy môn học thần thánh là môn Nhạc. Cái môn học mà
chỉ bọn có tài năng bẩm sinh về nghệ thuật mới yêu thích chứ nị. Cô còn
rất có năng khiếu môn viết lách, sáng tác nên là mỗi lần trường Daniel
Einstein có hoạt động về mấy bài báo tường hay phong trào ứng cử là có
mặt cô Giun luôn.
”Khụ, ... Đây là Hoàng Xử Nữ [*]. Thành viên mới của lớp ta, các em nhớ quan tâm tới bạn nhiều nhé.”
Cô Giun nở nụ cười toả sáng, nhanh chóng định hình lớp học rồi xếp thiếu
gia nào ấy ngồi cạnh một bạn nam sinh tóc ổ quạ đang cặm cụi vẽ vẽ cái
gì đó ngồi bàn ba từ dưới lên dãy ngoài cùng.
Hoàng Xử Nữ nhanh
chóng nghe lời cô giáo trẻ xuống chỗ ngồi cạnh bạn lập dị kia, nói chung chính là bạn Ma Kết Richter, hai bạn này ngồi cạnh nhau thì đất trời có điên đảo cũng chẳng liên quan. Vốn một người thì bị tẩy chay, lập dị
ngồi nhặt sợi cà rốt, ít nói chuyện với ai ... và một người có miệng có
tai với mắt mũi đàng hoàng nhưng đám con gái hay ai hỏi gì cũng làm như
bị câm bẩm sinh. Thật vi diệu hết sức mà nị.
[*] Hoàng Xử Nữ: thật ra là bạn ác ma Xử Nữ Swift nhà mình. Vì một lý do đặc biệt mà cho ảnh
quay lại thân phận thôi chứ hai đứa nó là một nhá.
”Cái cậu học sinh mới đó ... tên bắt cóc mình mà?@@”
Phượng Kim Ngưu ngưng bặt cái trò quay bút bi, từ lúc cô Giun dắt học sinh mới vào lớp đã đặc biệt chú ý tới anh ta rồi. Ơ nhưng mà thật lạ, nàng dừng ánh nhìn bên anh ta rất lâu, anh ta cũng nhìn lại nàng, vậy mà còn quay mặt đi như không quen biết, đoạn ngôn tình ngày hơi bị dị rồi nha.
”Thiên Yết.”
”Hả?”
Bạn cùng bàn miệng tuy hỏi nhưng tay và não thì đang dùng để phân tích một bài toán khó nhằn nào ấy.
”Học sinh mới đẹp trai nhỉ.”
”Ờ.”
”Thằng khùng.”
”Tôi cũng nghĩ vậy, bài toán này kết quả chắc chắn là 3,1456667. Phượng Kim Ngưu cậu tính ra chưa ...”
Quyển sách táp thẳng vào mặt ngay khi Thiên Yết Moscovitz quay đầu sang.
Phượng Kim Ngưu chán ghét nằm bẹp xuống bàn học, không buồn nói lý do vô cớ cắt ngang mạch nói chuyện của bạn cùng bàn.
”Cậu lại bị điên rồi hả?”
Một người thì bỏ luôn đống bài tập dở dang sang một bên. Ảo não nhìn con bé bạn cùng bàn mặt dày đánh người không xin lỗi.
Hai người ngồi bàn bên cạnh thì nghe tiếng sách táp vào da thịt mạnh quá
nên tò mò ngước mắt sang. Lại thấy cảnh tượng giận dỗi của hai bạn trẻ
kia, cùng chẹp miệng than thở.
”Đã bảo từ lần đầu chọn chỗ rồi mà. Cô ghét thằng cha bọ cạp kia thì phải ngồi với tôi mới đúng, hối hận chưa.”
”Tao biết ngay mà. Mặt dày vô duyên như Phượng Kim Ngưu, đến sau cùng mày vẫn phải năn nỉ ông đây ngồi chung thôi Thiên Yết ạ.”
Tiểu Yết ngồi trước Sư Tử, nghe bạn học nói xấu bé con của mình, lập tức
trừng mắt quay xuống táng cho hai thằng mỗi đứa một cú cốc đầu. Ai oán
cái nỗi gì, tiếc thương căm hận cái nỗi chi? Động tới bé con lập dị của
bà là không xong đâu.
”Tiểu Yết, ấm đầu à.”
”Ờ, ấm đầu đấy, làm gì được bà?”
Cái mặt thanh tú khẽ vênh lên, ôi dồi ôi lớp học chứ có phải nơi công cộng đâu mà bắn tia laze kinh thế cơ chứ nị.
Phượng Kim Ngưu thì sao nhỉ? Nàng là nguyên nhân của vụ hỗn chiến vậy mà cứ
thờ ơ nằm bẹp trên bàn, quay mặt nhìn qua ô cửa kính không rõ nguyên do. Cũng phải thôi, từ hồi nhận được cái học bổng du học do ông hiệu trưởng trường cũ đưa, cuộc đời hẩm hiu vốn phức tạp của Phượng Kim Ngưu đã
không như trước rồi.
***
Tiếng chuông tan học vừa reo, học
sinh ùa ra khỏi lớp học như tổ kiến lửa, ngoài trời mây đen xám xịt, báo hiệu một trận mưa lớn sẽ nhanh chóng chuốc xuống thành phố Manhattan
xinh đẹp.
Sân trường dần thưa bóng người, mưa nặng hạt cũng xuất
hiện nhiều hơn. Học sinh cấp ba có bố mẹ tới đón bằng xe hơi thì cũng về gần hết, sinh viên có xe riêng một mình về nhà hoặc rủ đám bạn đi tụ
tập. Ôi cuộc đời mới đẹp sao.
”Ôi trời ơi, đúng là số nhọ mà lại.
Cả tháng mang theo áo mưa với ô thì không mưa, đùng một cái quên không
coi thời sự xem thời tiết ra sao ... thì mưa.”
Có người đứng dưới
cầu thang tầng một, khu dành cho sinh viên năm nhất. Hai tay bám dây
balo, mắt thì nhìn chằm chằm ra khoảng không có mưa bụi giăng trắng xoá
trước mặt. Trời mưa, bị cảm lạnh một tí có làm sao đâu, chỉ tiếc là
Phượng Kim Ngưu không muốn xui xẻo mắc mưa. Nàng sắp tới ngày đèn đỏ nên tính tình thất thường muốn điên lên rồi còn bảo nàng dầm mưa để hiện
nguyên hình con bé tiểu yêu tinh nhiều chuyện thích chọc phá người khác
à.
”Ặc ...”
Quay đầu nhìn lại cái vật đang chọc chọc vào tay mình, hai mắt Phượng Kim Ngưu trợn tròn, chân thì bất giác giật lùi lại phía sau ba bước. Biết lý do gì không? Yes, là bạn học sinh mới đây mà.
“...”
Tay trái đồng chí Hoàng Xử Nữ đưa lên cao hơn, cây ô màu xanh lá cây còn
mới nguyên chưa sử dụng, vì trời mưa mà thiếu gia lập tức lôi ra đưa
nàng dùng. Nhưng thái độ sợ sệt của nàng thì ...
”Cho tôi ... mượn hả?”
Phượng Kim Ngưu ấp úng hỏi đồng chí học sinh mới, cậu ấy lắc đầu mà méo trả lời mới dị cơ chứ nị.
”Thế đưa làm gì, chẳng lẽ cho luôn à?”
Nàng buột miệng nói, lại thấy đồng chí ấy gật gật đầu. Khoé miệng giật giật, bất giác vươn tay cầm lấy cây ô màu xanh được ship tận nơi miễn phí,
nhanh chóng bật ô rồi ba chân bốn cẳng chạy về phía cổng trường. Kệ kẻ
bắt cóc, kệ người xấu đưa ô là có tâm ý tốt hay là xấu. Phượng Kim Ngưu
trước hết nghĩ tới cái lợi ngay mắt là thoát khỏi trận mưa này càng
nhanh càng tốt đã.
”Cơ mà ... bộ hắn ta bị câm thiệt hả trời?
Chắc là do ăn ở, đẹp trai như vậy mà lại câm. Đời cha ăn mặn, đời con
khát nước, không biết bố hắn phạm tội ác gì mà hắn xui thế.”
Có một người, bước đi trong mưa, khoé miệng còn nhếch lên cao như đang đắm mình trong niềm vui hạnh phúc. Ông quản gia Sol cầm cây ô màu đen cỡ
lớn, mở cửa chiếc limo trắng rồi một mạch chạy tới trước mặt người ấy.
Lo lắng nhìn bộ dạng ướt nhẹp của cậu ta.
”Thiếu gia, chẳng phải
có cây ô trong balo sao. Cậu mà bị cảm là bà chủ lo lắng muốn chết. Sao
lại dầm mưa thế này không biết được.”
Đứng khựng lại một giây trước cửa xe, Hoàng Xử Nữ nghĩ ngợi vu vơ rồi mới định thần lại, cúi người chui vào trong xe.
Với anh ấy thì ... bao năm trời sống đơn độc một mình, ốm đau cũng chẳng ai quan tâm ngoài quản gia Sol, tự nhiên bây giờ nói rằng có người lo lắng cho mình mắc mưa sẽ bị cảm lạnh ... thấy buồn cười hơn là vui.
By: Linh Yunki's Story.