Ngoại truyện 3: Kim Ngưu và Bảo Bình
Ai trong đời cũng có
những câu chuyện mà họ chỉ kể với riêng mình, những câu chuyện không đầu không cuối. Nhưng vì chưa có bắt đầu nên lúc ngừng lại, cũng khó có thể gọi là “Kết Thúc“.
***
”Này ... bạn gái mày với thằng đó.”
”Ừh.”
”Mày không ghen hả?”
”Ghen là gì? Tại sao tao phải ghen?”
Có một người không phủ định danh phận bạn gái của mình phát ra từ miệng
thằng bạn thân, ngay khi Thiên Bình Cabot bước ra khỏi lớp học, người ấy còn vội vã gõ ngay mục tìm kiếm trên thanh công cụ của cái máy tính
xách tay một chữ in hoa to đùng: GHEN?
From Google: Ghen là một trạng thái phản ánh những suy nghĩ mang tính tiêu cực được biểu
hiện bằng cảm giác bất an, sợ hãi, bực tức, ích kỷ, cảm thấy mình thua
kém và lo lắng về một sự mất mát. Các nhà khoa học ví người ghen giống
như một đứa trẻ tự kỷ, gào thét ăn vạ khi người lớn không cho nó thứ đồ
chơi mà nó muốn. Nó không sợ đòn roi, không thèm hiểu lời mắng mỏ, nó có thể đập đầu vào tường và cầm lưỡi dao chảy máu tay mà không thấy đau.
Nó lặp đi lặp lại một số hành động, gây mệt mỏi rã rời cho người xung
quanh.
Cái mặt Bảo Bình hầm hầm đen thui một cục, nhìn lướt qua
mình một lượt bèn chép miệng, anh giống đứa trẻ tự kỷ khi nào chứ, vớ va vớ vẩn. Trượt con trỏ chuột xuống dưới lại thấy cách giải quyết vấn đề
khi bạn lỡ mắc cái căn bệnh ghen tuông này.
From Google: Khi cảm thấy ghen, bạn phải đặt ra những câu hỏi: Ta sợ nhất điều gì? Ta
nên làm gì để tình hình an toàn trở lại? Điều xấu nhất có thể xảy ra là
gì? Làm thế nào để điều đó không xảy ra?
”Mày không ghen hả?”
”Hờ ... ai nói là mình ghen. Mình mà thèm ghen á? Có là gì của nhau đâu mà ... ghen? Không cần làm việc vô ích này nữa ...”
Bảo Bình Einstein dập mạnh cái laptop rồi đứng dậy khỏi bàn học. Tuy rằng
nghĩ bản thân dùng lực rất nhẹ để đẩy ghế nhích ra một xíu nào ngờ thực
tế là anh ấy dùng quá nhiều sức, cả dãy bàn học bị xô mạnh đến nỗi
nghiêng hẳn một góc ba mươi độ ... uầy kinh dị nha :v
Written By: That is not Me!
Ngày hôm ấy trời mưa, tôi đứng trên phòng thí nghiệm nằm trên tầng ba của
dãy phòng học dành cho sinh viên năm hai. Từ trên cao, dùng ánh mắt lạnh nhạt quan sát em cùng với một tên con trai nói chuyện cùng nhau, còn
lằng nhằng tới cả sến sẩm khi cái tên kia đưa em cây ô màu xanh lá.
Phượng Kim Ngưu đáng ghét, lúc nào lại trở nên dễ dãi như vậy cơ chứ, ở
nhà tôi nhắc em tắt điện thôi mà còn cau có mặt mày. Ờ, phải rồi, em quá giỏi luôn ý, khiến tôi chẳng buồn quan sát hiện tượng mưa có sấm sét,
khiến tôi phát điên khi một phương trình đơn giản cũng xao nhãng như
người mất hồn mà làm sai linh tinh.
Em, rốt cuộc tại sao lại xuất
hiện vào đúng lúc tôi vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lý như thế hả “Lá Phong
ngày không nắng” ??? Những sự việc bất ngờ gây ảnh hưởng lớn tới cuộc
sống của chính bạn ... sẽ luôn xuất hiện vào lúc bạn không có trang bị
đề phòng nào cả, việc em có mặt tại biệt thự Aqua Einstein, cũng giống
hệt như hiện tượng ở trên, bây giờ thì tôi tin rồi, tin em chính là “sự
việc bất ngờ” đổ bộ vào cuộc sống của tôi, bão Haiyan ...
Có thể là rất lâu sau này em mới biết nhưng mà ... tôi muốn viết ra giấy, lưu lại trước khi em kịp nhận ra bí mật này.
”Hình như lý trí của tôi bảo rằng: Tôi thích em, Phượng Kim Ngưu! Google nói
rằng, triệu chứng lồng ngực, cùng cơ thể khó chịu khi thấy một người
mình quan tâm đi cạnh người khác giới ... nó gọi là ghen tuông. Không
biết rằng, tôi có phải đang ghen hay không?”
***
Ngày hôm ấy, rất muộn Bảo Bình mới về nhà, lại thấy Phượng Kim Ngưu đang
ngồi xem phim cùng đám Sư Tử, Thiên Yết và Song Tử. Có vẻ rất vui, bởi
nàng cười suốt thôi. Nàng chuyển tới biệt thự Aqua Einstein cũng hơn hai tuần rồi, nhưng sao vẫn có cảm giác chẳng thân thiết với Bảo Bình được
như ba người kia?
”Ô, anh về rồi hả? Hôm nay ...”
Phượng Kim Ngưu đứng dậy khỏi sofa, vui vẻ định kể lể với Bảo Bình về việc gặp tên bắt cóc ở trường, hắn còn là học sinh mới của lớp nàng nữa, thế mà
người kia lại lạnh nhạt sải bước đi nhanh hơn thường lệ một chút, còn
không quên ngoái đầu lại hỏi: “Liên quan tới tôi không?”
”Chuyện đó ...”
”Vậy thì ... đừng kể.”
Bảo Bình cắt lời Phượng Kim Ngưu, lẳng lặng đi thẳng lên phòng. Anh không
muốn thấy cái mặt nàng lúc này. Nếu nàng còn xuất hiện trước mắt anh,
chẳng biết cái miệng sẽ buông những lời hàm hồ như nào nữa. Anh cần thời gian để bản thân rút chân ra khỏi những cảm xúc không tên này. Ghen
thôi cũng đủ lắm rồi, nàng còn muốn gì nữa mà phải nhắc tới tên điên kia trước mặt anh cơ chứ?
Có cô gái nào ấy mặt mày u ám, bỏ lên phòng còn đi phá hoại niềm vui nhỏ bé của ba thằng bạn cùng lớp. Tắt ti vi
cái rụp, đá luôn cả bịch bắp rang bơ yêu thích của Sư Tử Shelton làm anh bạn gào thét lên án.
Phượng Kim Ngưu tự thấy mình có làm gì sai
đâu cơ chứ nị. Nàng đã cố gắng nói nhiều hơn trước, hòa đồng hơn trước,
ít lên mạng hơn trước, còn cực chăm chỉ tắt điện đầy đủ, khóa cửa nhà
cẩn thận trước khi đi ra ngoài. Đã thế lúc tay của Bảo Bình bị thương cứ mỗi lần đến phiên anh rửa chén bát buổi tối là nàng đều hi sinh rửa
giúp, nàng còn thân thiết hơn với ba thằng bạn cùng lớp. Hờ hờ ... thế
méo nào mà từ hôm hỏng điện thoại rồi được Thiên Bình Cabot tặng cái
mới, xong mang xe đạp của Thiên Yết tới tận nhà ... là đồng chí Bảo Bình mặt lạnh như tiền, thái độ thì lãnh khốc vô tình a~~~~
Nàng lên mạng, than vãn với cái bạn “That is not Me” ở Việt Nam một thôi một hồi rồi tắt máy tính, off Zalo, âm thầm chịu phạt.
”Mình có làm gì sai đâu, sao tự nhiên ghét nhau thế cơ chứ.”
Cái trán cứ bị chủ nhân chỉ danh đập từng nhát từng nhát vào mặt kính của
bàn học, riết đỏ lựng như quả cà chua chín thế mà Phượng Kim Ngưu vẫn
còn hơi sức hành hạ nó. Vừa đập đầu xuống bàn lại còn liên tục lẩm bẩm
tụng kinh: “Em có làm gì sai đâu, sao mà giận dai thế, ghét người ta lâu thế cơ. Mà nếu em sai thì phải nói để em sửa chứ. Người Mỹ chẳng phải
rất thật thà sao, chẳng phải rất thẳng thắn phê bình ư, vậy sao anh
không nói. Đừng có ghét người ta, tội thân con bé nó còn chưa kịp lớn cơ mà.”
”Thế bao giờ mới hết mặt lạnh đây, đáng sợ như thế thì ai
muốn chơi chung hả? Em có làm gì sai đâu, đừng có mà trẻ con như thế
chứ, đừng có mà giận nữa T________T”
”Khụ...”
Có người đứng
tựa lưng vào cánh cửa một lúc lâu, trông thấy bộ dạng thê thảm của thiếu nữ kia thì không nhịn cười được mà ho nhẹ hai ba tiếng rồi bỏ về phòng.
”Em không làm gì sai cả ... tôi ghen thôi, nhưng mà cứ chịu phạt như thế đi, lần sau thì chừa nhé.”
P/s: Phần này viết nháp nhảm nhảm thôi. Tại tự nhiên nhớ Bảo Bình, thấy ảnh không xuất hiện ... tội tội híhíhí =)))
By: Linh Yunki's Story.