7 | Tiên duyên
Một con chồn tía ngồi xổm trên khung cửa sổ trong phòng Vinh Khôn, Vinh Khôn thế nhưng vẫn không hề chú ý.
Giáng Lam lâu lâu lại thở dài —— vị Sơn thần đại nhân này hầu như ngày nào cũng nhìn vào Thông Thiên kính, không có thời gian cùng hắn trò chuyện uống trà, hắn cảm thấy đã đến thời điểm ly khai Tú Lâm Sơn đến nơi khác du ngoạn tu hành rồi.
Khi Lục Đình Tranh ra đi, Vinh Khôn lỡ tay làm rớt Thông Thiên kính, hiện tại tuy đã sửa tốt, nhưng hình ảnh lại lúc đứt lúc nối, khi nào có thể trông thấy, có thể xem bao lâu, đều phải trông vào vận may, cho nên hắn chỉ có thể một mực trông coi, chờ xem nô bộc duy nhất của mình có ở Thịnh kinh gặp rắc rối ẩu đả gì hay không.
Trong Thôn Thiên kính hiện ra tình cảnh lúc Lục Đình Tranh giục ngựa chạy trốn, Vinh Khôn cảm thấy Lục Đình Tranh như vậy khác hẳn với những gì dĩ vàng hắn đã thấy, thời điểm lần đầu tiên trông thấy hắn, hắn là đang nhe răng trợn mắt mà bôi thuốc cho nơi vị yên ngựa ma xát gây tổn thương, nhưng lức này hắn lại có vài phần khí chất đại hiệp, mặc dù là đang lẩn trốn, nhưng nhìn thấy lại rất thuận mắt.
Trên mặt Thông Thiên kính bắt đầu nổi lên những hình ảnh gợn sóng, Vinh Khôn không khỏi nhíu mày —— đây là hiện tượng lúc sắp mất hình ảnh, quả nhiên, vừa thấy Lục Đình Tranh đứng trên cầu, hình ảnh liền biến mất.
“Giáng Lam!”
Lỗ tai chồn tía run run.
“Giúp ta một việc… Thỉnh ngươi giúp một việc!”
Vinh Khôn vậy mà mở miệng xin giúp đỡ, thật bất khả tư nghị! Giáng Lam lập tức hóa thành hình người, tay áo bồng bềnh đi đến trước mặt Vinh Khôn: “Là muốn ta đi cứu hắn?”
“Ân.”
Giáng Lam mỉm cười, ngoài miệng lại không nói gì lời hữu ích: “Ngươi biết rõ ta chán ghét nhân loại, còn bảo ta từ trong đám người cứu ra một người? Sơn thần đại nhân tự mình đi chẳng phải là tốt hơn sao?”
Vinh Khôn lại không đáp lại một cách mỉa mai như Giáng Lam dự liệu, cũng không có giận tím mặt, đúng là lo nghĩ mà không cam nói: “Chính bởi vì ta là Sơn thần, cho nên, vĩnh viễn không cách nào ly khai Tú Lâm Sơn nửa bước!”
Giáng Lam sửng sốt, hắn vốn chỉ muốn xem thử Vinh Khôn nếu ăn nói khép nép sẽ ra cái dạng gì, không nghĩ tới lại nghe được những lời này, đây không phải tự bạo nhược điểm ư! Ân…ân, đợi một chút, không đúng, lúc ra ngoài du ngoạn không nghe Sơn thần nào có quy củ này hết a!
“Tú Lâm Sơn khác với núi non bình thường, cho nên ta ra không được. Giáng Lam, giúp ta…” Vinh Khôn còn chưa nói hết, Thông Thiên kính bỗng nhiên phát ra hào quang rực rỡ, trong kính lần nữa xuất hiện hình ảnh, đúng là một màn Lục Đình Tranh xoay người nhảy xuống sông.
“Giáng Lam, đem hắn mang về, vô luận… chết sống, chỉ cần mang hắn về, ta tất sẽ giúp ngươi độ qua thiên kiếp!” Lời còn chưa dứt, một con chồn tía cực lớn đã biến mất ngoài của sổ.
Một đạo ánh sáng màu xanh hiện lên, Vinh Khôn đã ở trong mái đình được nguyệt đầm bao bọc. Được nguyệt đầm là nơi linh khí thịnh nhất trên Tú Lâm Sơn, bản thể của Nam Cô ở ngay tại bờ đàm cách đó không xa, trong núi phàm là yêu linh có thể thừa nhận cảnh giới linh lực bậc này, đều sẽ đi tới bên hồ. Hắn bỗng nhiên hối hận vì cái ngày đó một năm trước đã ở chỗ này trừng phạt Lục Đình Tranh, lại để cho yêu linh tu hành bên bờ đàm thấy rõ toàn bộ quá trình.
Lục Đình Tranh bất quá là một người phàm tục, một thiếu gia ăn chơi mà thôi, có cái gì đáng để… đáng để…
Vinh Khôn ngồi trên cây cột chắn ngay mái đình, hình ảnh trong đầu có chút hỗn loạn đan vào nhau, một khác trước là bộ dáng Lục Đình Tranh đang giãy dụa tại vì tác dụng của Đoàn Tụ quả và dây leo đang trên dưới khiêu khích, một khắc sau, lại là bộ dạng Lục Đình Tranh xăn tay áo khờ khạo mà thổi lửa nấu cơm. Sơn thần phủ yên tĩnh quá lâu, đến lúc hắn dường như đã quen, thì Lục Đình Tranh lại hò hét đi vào, dùng một năm thời gian khiến hắn tạo thành thói quen có người ở bên cạnh nói nhảm mấy ngày liền, nhưng nay người đã rời đi, Sơn thần phủ quay về yên tĩnh lại khiến hắn ngoài ý muốn mà cảm thấy không quen.
Có phải là không nên thả hắn đi? Không, hắn có phàm tâm, lưu không được.
Vinh Khôn nhếch miệng, trong mắt lại không có cười ý.
Sắc trời từng chút từng chút mà trở tối, phía trên nguyệt đầm bao phủ vô số quang điểm, giống như bột phấn của dạ minh châu đang phiêu tán lơ lửng.
Vinh Khôn bỗng nhiên cảm thấy một đạo khí tức khác thường từ trên đầu truyền xuống, thả người bay ra khỏi hiên đình, lúc này, không ít đám yêu linh có tu vị cao bên bờ đàm cũng chú ý tới có linh lực cường đại đang cấp tốc tới gần, theo bản năng nhao nhao ẩn nấp khí tức của mình, vụng trộm nhìn xem thế nào.
Ngoài nguyệt đầm hai mươi dặm, một vị trung niên nhân hồng phát xích tu mặc lam y đang lăng không xuất hiện ở phía trên rừng rậm, chắp tay nhìn Vinh Khôn đi đến trước mặt mình.
“Ta Tú Lâm Sơn Sơn thần Vinh Khôn, không biết Long quân đến từ đâu, đến vì chuyện gì?” Vinh Khôn chắp tay, chú ý tới Giáng Lam đang ở cách đó không xa trốn sau tàng cây, còn tăng thêm khả năng tàng hình.
Long quân lam y hướng Vinh Khôn gật gật đầu xem như đáp lễ: “Ta là thần sông Hàm Lãng, gặp một người rơi xuống sông, trên thân mang Long lân của Thịnh Quân, liền biết cùng Tú Lâm Sơn Sơn thần có quan hệ, đặc biệt tới hỏi hỏi ý kiến.”
Vinh Khôn khẽ giật mình, nói: “Hắn… Người nọ là nô bộc của phủ ta, không biết hiện tại sống hay chết?”
Long quân sông Hàm Lãng vuốt vuốt chòn râu bạc trắng nói: “Không phải sống cũng chẳng phải chết. Nếu là nô bộc ở chỗ của ngươi, ta liền đưa hắn trả lại cho ngươi.” Dứt lời, ống tay áo vung lên, không gian sau lưng vặn vẹo, một cỗ thanh lưu nâng thân thể Lục Đình Tranh ra ngoài.
“Tạ ơn Long quân.” Vinh Khôn tiếp Lục Đình Tranh, cảm thấy một mảnh ấm áp trào dâng. (Chém)
“Không cần phải khách khí, ta bất quá là còn tưởng là một nhân tình của Thịnh Quân.” Long quân sông Hàm Lãng nhìn biểu lộ của Vinh Khôn, khóe mắt khẽ nhếch, lắm miệng hỏi: “Đây thật là nô bộc của ngươi?”
Vinh Khôn trong lòng run lên, lại nghênh tiếp ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Long quân song Hàm Lãng: “Tú Lâm Sơn Sơn thần phủ mấy ngàn năm nay chỉ có một nô bọc này.”
Long quân sông Hàm Lãng dừng một chút, chợt bắt đầu cười to, thân ảnh dần dần biến mất trong hư không, thanh âm cũng dần dần đi xa: “Người này có tiên duyên, nếu cầu lâu dài, đốt lân có thể thấy được người dẫn duyên.”
Vinh Khôn trong nội tâm lặng yên ghi nhớ lời của Long quân sông Hàm Lãng, thi triển thân thuật nháy mắt trở lại trong phủ.
Long quân uy áp biến mất, lũ yêu linh trong núi cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, Giáng Lam da lông run rẩy, không có đi theo về Sơn thần phủ.
Chính như Long quân nói, Lục Đình Tranh hiện tại không phải sống cũng chẳng phải chết, khí tức mặc dù đoạn, mạch máu lại chưa ngừng, sinh hồn toàn bộ nhờ vào phiến Long lân gắn trên cổ. Vinh Khôn đem hắn ôm vào phòng ngủ, lấy ra cả kiện Long Lân y khóa lại trên người hắn, sau đó cẩn thận từng li từng tí mà gỡ xuống phiến Long Lân hộ hồn kia, sau đó đốt cháy thành trò.
Bên ngoài yên tĩnh như thường.
Vinh Khôn đợi đã lâu, cũng không thấy “người dẫn duyên” như lời Long quân xuất hiện, vì vậy cúi người ôm lấy Lục Đình Tranh, muốn độ cho hắn khẩu tiên khí, nhưng không ngờ vừa dán môi lên, tâm thần lại khẽ run, một thanh âm như tiếng sấm vang lên sau lưng hắn.
“Chết chưa! Chết chưa!”
Vinh Khôn không hiểu sao mà hai má nóng lên, trấn định tâm thần quay đầu nhìn lại, một lão đầu râu bạc đã xông lên đem hắn đẩy qua một bên, ôm Lục Đình Tranh dùng sức lắc.
Vinh Khôn cố nén tức giận không ra tay ngăn cản, hắn biết rõ lão đạo này chính là “người dẫn duyên”, nếu như không có đoán sai, đây cũng là lão đạo lúc trước đã đưa Long lân cho Lục Đình Tranh.
“Thỉnh tiên sư cứu hắn.” Vinh Khôn thành khẩn nói.
Lão đạo bỗng nhiên dựng râu trừng mắt mà đẩy Lục Đình Tranh ra: “Còn chưa có chết ư! Ta cho rằng Long Lân bị đốt, hắn đã hồn phách ly thể rồi. Ai, cái Long Lân y này sao lại nhìn quen mắt thế a…”
Vinh Khôn ôm Lục Đình Tranh thiếu chút nữa bị ngã trên mặt đất, kiềm chế lửa cháy khí đạo: “Đây là hảo hữu Thịnh Quân tặng. Tiên sư năm đó đã đem Long Lân cho Đình Tranh, tức là biết rõ Long Lân y Thịnh Quân ở chỗ của ta. Không biết tiên sư có thể xem như vì Thịnh quân, cứu Đình Tranh một mạng?”
Lão đạo không nghĩ tới Vinh Khôn lại nói tới thế này, lầu bầu từ trong tay áo lấy ra một viên thuốc nâu đen, cường ngạnh nhét vào trong miệng Lục Đình Tranh, đối với Vinh Khôn nói: “Hai canh giờ sau hắn sẽ tỉnh.”
Vinh Khôn đem Lục Đình Tranh thả lại trên giường, đối với lão đạo chắp tay: “Tiên sư đường đi vất vả, không ngại hai canh giờ này nghỉ tạm ở hàn xá chứ.”
Lão đạo hừ một tiếng: “Ngươi là sợ hắn hai canh giờ nữa cũng chưa tỉnh mới giữ ta lại thì cớ! Bằng hữu của Thịnh Quân, quả nhiên nhiều tâm cơ!”
“Tiên sư quá lo rồi, tại hạ còn có chút vấn đề muốn thỉnh giáo tiên sư.”
“Nói!” Lão đạo không chút khách khí ngồi xuống một cái ghế tốt nhất, không hề có tiên phong đạo cốt mà đem chân gác chéo.
“Tiên sư năm đó tại sao lại đem Long lân của Thịnh Quân cho Đình Tranh?”
Lão đạo sờ lên cái mũi củ tỏi, chậc chậc bỉu môi nói: “Đứa nhỏ này thân mang long mạch, nhưng lại thịt xương phàm thai, tự nhiên không chịu nổi, bởi vậy thuở nhỏ thể nhược nhiều bệnh. Ta là vừa vặn đi ngang qua, cho nên làm chút việc thiện.”
Vinh Khôn cười cười: “Theo ta được biết, ngoại trừ Tú Lâm Sơn, đây là mảnh Long lân duy nhất của Thịnh Quân để lại ở bên ngoài, kính xin tiên sư chi tiết nói rõ.”
“Ngươi, đủ khó chơi đấy!” Lão đạo thấ lừa gạt không được Vinh Khôn, kéo dài thanh âm nói: “Việc này nói rất dài dòng.”
“Chúng ta có hai canh giờ, vậy là đủ rồi. Tại đây không thiếu nước trà, tiên sư chỉ cần nói là được.”
Lão đạo bị chẹn họng, đành phải nói thẳng: “Trước khi Thịnh Quân độ kiếp, nói thiếu ngươi một người bạn, hết lần này tới lần khác ta… Dù sao ta cuối cùng cũng đáp ứng hắn, giúp hắn thay ngươi tìm một người bạn trên thế gian. Đứa nhỏ này căn cốt tốt, lại mang một chút long mạch thiên tử, ta đã giúp ngươi chọn hắn. Thực mất mặt, lớn tuổi còn làm loại chuyện này! Bất quá cũng may, ngươi không có ghét bỏ tiểu tử này, xem ra còn rất thích, cũng coi như ta không có phí công tự mất mặt mình!”
Vinh Khôn tuy sớm đã có chút suy đoán, lại không nghĩ ra được hết ngọn nguồn như vậy, trong nội tâm nhất thời đúng là có rất nhiều tư vị, ánh mắt rơi vào gương mặt Lục Đình Tranh đang yên tĩnh ngủ say, tâm tình dần dần trở nên thanh minh.
“Tiên sư, đa tạ.”
Hết chương 7