Phi Tử Cố Ngữ Hệ Liệt

Chương 20: Chương 20




8 | Tẩy tủy

Lục Đình Tranh tỉnh lại, kinh hãi mà cảm thấy xương cốt toàn thân như bị rút ra, chỉ còn lại có một đống huyết nhục, hư nhuyễn nằm sấp co quắp thành một đoàn.

“Ngươi xem ngươi xem, tỉnh a!”

Lục Đình Tranh nhìn lão đầu so với mình còn ầm ĩ hơn, đột nhiên nhớ tới vấn đề sống chết của mình, thân thể không nhúc nhích được, chẳng lẽ là bởi vì hồn bất phụ thể? Nghĩ tới đây, bỗng nhiên trong lòng rùng mình một cái.

“Trông thấy chưa! Tròng mắt quay tròn loạn chuyển đây này! Không có ngốc!”

Lục Đình Tranh bị lão đầu làm cho đầu cháng não trướng, liếc mắt, phát hiện trần nhà có chút quen mắt, lại đón lấy một gương mặt càng thêm quen thuộc lọt vào tầm mặt.

“Có thể nói không?” Vinh Khôn hỏi, thuận tay đem lão đạo từ trước mặt Lục Đình tranh đẩy ra.

“À?”

“Xem ra là có thể nói đó.” Vinh Khôn nhếch khóe miệng.

Lục Đình Tranh trông thấy biểu tình này, đột nhiên thay đổi sắc mặt, ách lấy cuống họng cấp thiết giải thích: “Ta không phải cố ý không trở lại! Ta… Ta là vì trong nhà xảy ra biến cố, bị bức không đường lui phải nhảy sông đó!”

“…”

Lục Đình Tranh không nhìn ra cảm xúc trên mặt Vinh Khôn, thở hổn hển hai ngụm, thừa dịp Vinh Khôn còn chưa làm ra quyết định sau cùng, gấp rút vì chính mình giải vây: “Ta biết rõ ngươi là thần tiên, sẽ có biện pháp bắt ta trở về, ta làm sao dám không trở lại! Cho nên… cho nên ngươi không thể trách ta, không thể phạt ta!”

“…”

Lão đạo ở bên cạnh chứng kiến sắc mặt Vinh Khôn lúc trắng lúc xanh, lại nhìn nhìn Lục Đình Tranh gấp đến độ nghẹn đỏ mặt, nhịn không được vỗ mép bàn cười ha hả.

Lục Đình Tranh bị tiếng cười cổ quái này khiến cho càng thêm thấp thỏm không yên, hiểu sai ý, lo sợ mà đối Vinh Khôn nói: “Không thể không phạt sao? Vậy có thể phạt nhẹ hay không? Đừng có lại đi… lại đi… trên nước…”

Vinh Khôn bóp bóp nắm tay, đối với lão đạo cười đến sắp tắt thở nói: “Tiên sư, thỉnh ngươi tạm thời tránh mặt. Chờ ta đem mọi chuyện hỏi rõ, lại thỉnh ngươi trở về.”

“Bằng cái gì…” Lão đạo không muốn ngay khi trò hay vừa mở màn lại phải ly khai, nhưng bị sát khí đột nhiên tản mắt trên người Vinh Khôn chấn động, lòng tràn đầy không vui mà đi khỏi gian phòng.

Vinh Khôn mở ra kết giới, phát hiện Lục Đình Tranh từ khi tỉnh lại chưa hề nhúc nhích, hỏi: “Ngươi tư thế này…”

“Ta không nhúc nhích được, xương cốt toàn bộ như rã mất. A, ngươi có phải đã rút xương của ta thật rồi không, trừng phạt ta vì không trở về?”

Vinh Khôn thở dài, lau lau trán ngồi xuống bên giường: “Ngươi ở Thịnh kinh gặp cái gì, ta đại khái đã rõ ràng. Ngươi dựa vào miếng Long lân kia, nhảy sông không chết, được Long quân trong nước cứu được, bất quá người giúp ngươi tỉnh lại là vị tiên sư vừa rồi.”

Lục Đình Tranh một hơi nghẹn ở ngực, nghe xong lời nói này cuối cùng mới thở phào một cái, thực sự cao hứng không nổi: “Ta vì sao không nhúc nhích được?”

Vinh Khôn cũng cảm thấy khó hiểu, hắn xác định Lục Đình Tranh trên người không có thương tổn, hơn nữa sau khi tỉnh lại cũng có thể nói chuyện bình thường. Loại vấn đề này, đại khái chỉ có tểh thỉnh vị lão đạo bên ngoài đến giải đáp rồi.

Khi lão đạo được mời vào, ngẩng cổ hất mũi nhìn người, thản nhiên tiếp nhận nước trà từ tay Vinh Khôn, nửa lạnh nửa nóng nói: “Hắn bây giờ còn sống, đúng vậy, nhưng đó là bởi vì dùng trú hồn đan của ta. Hắn vốn là đã chết, mười hai canh giờ sau trú hiệu lực hồn đan biến mất, sẽ đến địa phủ luân hồi.”

“Ngươi nói cái gì!” Lục Đình Tranh ngạc nhiên nhìn lão đạo.

“Lỗ tai không dùng được?” Lão đạo chép miệng chậc lưỡi: “Ngươi gặp phải đám phàm nhân kia rồi nhảy vào sông Hàm Lãng mà nghĩ còn có thể sống? Ngươi cho rằng có Long lân che chở thì thật sự có thể sống lâu trăm tuổi? Hiện tại An Quốc Hầu phủ đại khái đã bị giết đến chó gà không tha rồi, ngươi có sống cũng không còn gì thú vị, không bằng sớm chết sớm siêu sinh…”

“Tiên sư!” Vinh Khôn nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức đè xuống nỗi lòng, trầm giọng nói: “Như thế nào cứu hắn, mong rằng tiên sư chỉ điểm.”

Lão đạo không lên tiếng, quay đầu nói: “Ngươi sao lại không hỏi xem hắn có nguyện ý được ngươi cứu hay không?”

Vinh Khôn kinh ngạc mà nhìn Lục Đình Tranh, mở miệng lại nói: “Ta có một trăm loại phương pháp khiến ngươi muốn chết không được.”

Lục Đình Tranh vô thức mà rùng mình một cái, bi thương quanh quẩn trong lòng lập tức bị dọa đến không còn bóng dáng. Tại Sơn thần phủ làm nô bộc một năm, hắn sớm đã hiểu thấu tính tình của Vinh Khôn, vị Sơn thần đại nhân này bình thường luôn là một bộ không sao cả, làm thế nào cũng không dậy nổi tinh thần, thế nhưng mà một khi tức giận, lại so với quỷ la sát càng khiến người lạnh xương sống hơn. Loại thời điểm này nếu hắn nói không muốn sống, Vinh Khôn nhất định có thể nói được làm được.

Nhưng mà nghĩ lại, Lục Đình Tranh nhớ tới lúc mẫu thân qua đời, lão cha từng thề nguyền son sắt nói, không cần khổ sở, sau này một ngày còn có ông, tuyệt sẽ không để mình thụ nửa điểm ủy khuất. Nếu như lão cha không còn, trong thiên hạ còn có ai có thể che chở mình như vậy?

Tâm niệm xong, Lục Đình Tranh hoảng hốt lẩm bẩm: “Ngươi muốn cho ta sống bao lâu? Sống là để làm nô làm bộc?”

“Ta muốn ngươi…” Vinh Khôn nghẹn lời, trong chốc lát trong lòng lại quay cuồng dâng lên một loại tình cảm không thể nói rõ, đè nén không được muốn bùng phát. Sống bao lâu? Một đời này đủ sao? Tuổi thọ của phàm nhân bất quá chỉ trăm năm, trăm năm về sau, thì sẽ làm thế nào? Mà vì sao lại phải sống? Không phải vì muốn ngươi làm nô làm bộ, mà để có người tư thủ làm bạn?

Lão đạo khó được mà nghiêm chỉnh lại, hắng giọng một cái, nhắc nhở Vinh Khôn chú ý sự hiện hữu của mình.

“Tiên sư có gì chỉ điểm?”

Lão đạo vuốt vuốt râu, từ trong lòng ngực móc ra một gói giấy: “Ta có một viên tẩy tủy tạo hóa đan, giữ lại cũng không cần, nhưng có thể cho ngươi, giúp ngươi đạt được ước muốn. Chỉ có điều… chỉ có điều hậu quả phàm nhân dùng loại đan dược này, ngươi cũng biết, có muốn dùng hay không, chính ngươi từ mình xử lý a. Ta còn có việc, sẽ không quấy rầy ngươi, các ngươi tự mình quyết định.”

Vinh Khôn nắm lấy gói giấy, dùng linh thức cẩn thận dò xét, xác định bên trong hoàn toàn đang gói một viên tiên phẩm tẩy tủy tạo hóa đan, không khỏi mỉm cười, viên đan dược kia rơi vào trong tay lão đạo kia, theo lý kém cỏi nhất cũng có thể hưởng thụ được đại ngộ đựng trong bình ngọc lộng lẫy nhưng không ngờ lại bị giấy gói bánh bao bánh mì của thế gian gói lại…

Lục Đình Tranh còn chưa từ câu “Ta muốn ngươi” kia phục hồi lại tinh thần, Vinh Khôn chỉ nói một nửa, hắn lại lý giải ra toàn bộ một câu, nhìn nhìn lại viên dược gì đó Vinh Khôn đang cầm, vẻ mặt muốn cười nhưng không thể cười, trong lòng càng thêm run rẩy bất an.

Vinh Khôn ước lượng tẩy tủy tạo hóa đan, quay người hỏi Lục Đình Tranh: “Nếu là ngươi nguyện ý lưu lại theo giúp ta giải sầu, có thể không cần tiếp tục làm nô bộc, ngoại trừ việc đó, còn có cơ hội đắc đạo thành tiên.”

Lục Đình Tranh phỏng đoán ý tứ cụ thể của hai chữ “giải sầu”, rất muốn lắc đầu, nhưng đầu hiển nhiên không nhúc nhích được.

Vinh Khôn hướng dẫn từng bước: “Mười hai canh giờ sau, ngươi sẽ hồn phách ly thể, đến lúc đó nếu muốn sống sót, cũng không còn cơ hội cứu chữa.”

“Ta… nghĩ đã.” Lục Đình Tranh theo bản năng cảm thấy sự thật sẽ không nhẹ nhàng giống như Vinh Khôn nói vậy, phải biết thế gian có bao nhiêu người vắt óc tìm mưu kế không tiếc hết thảy mà muốn thành tiên, nếu thật là ăn hết một khỏa đan dược là được, vậy cần gì phải khổ tu?

Vinh Khôn nhàn nhạt mà bật cười một tiếng, đưa lưng về phía Lục Đình Tranh ngồi xuống bên giường: “Thiên hạ có tứ đại linh huyệt, Tú Lâm Sơn là một cái trong số đó. Linh huyệt là bảo địa tu hành, nhưng cũng là nơi mà thần thủ hộ vĩnh viễn không thể ly khai cấm địa, ta cũng như vậy. Đã từ rất lâu ta đã không còn tính toán thời gian, cũng không nhớ rõ mấy ngàn năm nay có bao nhiêu yêu linh đắc đạo thành tiên, lại có bao nhiêu bằng hữu sinh tử niết diệt. Phần lớn thời gian, ta đều một mình một bóng trông coi ngọn núi này, nhìn xem vạn vật trong núi thịnh suy biến hóa.”

Lục Đình Tranh chưa từng nghe được thanh âm nói chuyện của Vinh Khôn như vậy, trong bình thản lại lộ ra một loại tịch mịch khiến người hít thở không thông, hắn muốn nhìn thử khi Vinh Khôn nói những lời này sẽ có biểu lộ gì, nhưng cái cổ lại không nghe sai sử, chỉ có thể dùng ánh mắt ngắm nhìn bóng lưng khoan hậu mà cô đơn.

“Ngươi ở thế gian đã không chỗ nương tựa, thiên tử có thiên hạ của hắn, cuối cùng cũng không có khả năng hộ ngươi cả đời an ổn. Ta chỉ muốn ngươi lưu lại, nhưng cũng không muốn ngươi miễn cưỡng. Dù sao ăn vào tẩy tủy tạo hóa đan, ngươi sẽ rút đi thịt xương phàm thai, đạt được tiên thọ, chỉ là bởi vì việc này nghịch thiên, phải ngủ say mấy năm, hơn nữa mỗi khi đến ngày uống vào đan dược, sẽ toàn thân đau đớn.”

Lục Đình Tranh cảm thấy thanh âm Vinh Khôn không còn mấy phần khí lực, ngay cả tim đập thở dốc đều phải đặc biệt cố sức. Thần tiên cũng có thể như vậy hay sao? Thần tiên không phải đều là vô ưu vô lự cao cao tại thượng sao? Thần tiên không phải nên tuyệt hết thất tình lục dục siêu nhiên thế ngoại sao? Vì sao thanh âm của Vinh Khôn cùng những lời hắn nói đều khiến lòng người đau xót đến khó chịu, ngay cả ánh mắt của phủ đầy hơi nước?

“Đình Tranh…”

Lục Đình Tranh cảm thấy đầu óc đều run lên, thật không ngờ Vinh Khôn lại gọi tên hắn, đầu óc lập tức trở nên hỗn loạn, nói năng lộn xộn: “Một năm đau một lần, thời gian khác đều ngủ sao, cái này rất tốt mà! Ha ha, ha ha, rất thích hợp với loại người lười biếng như ta! Ngủ say mấy năm là bao nhiêu năm hả? Ta ngủ có thể sẽ bị sài lang hổ báo ăn tươi hay không? Ta suy nghĩ nhiều rồi, ngươi là Sơn thần, ai chán sống mới chạy tới ăn ta. Bất quá, khi ta ngủ có thể đói hay không a, không ăn cái gì có thể chết đói hay không a…”

“Tẩy tủy tạo hóa đan có thể tụ linh khí, tẩm bổ kinh mạch cốt nhục, ngươi sẽ không chết.” Vinh Khôn xoay người, đem Lục Đình Tranh nghiêng qua, đối với hắn nói: “Thời gian ngủ say tùy từng người mà khác nhau, nhưng mặc kệ bao lâu, ta đều chờ ngươi tỉnh lại.”

Lục Đình Tranh bị đôi mắt kia khiến trong lòng rung động, há to miệng nói: “Ta ăn!”

Hết chương 8

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.