Đầu mùa đông sau giữa trưa trời rét lạnh. Tô Lệ Nhã sợ lạnh cuộn mình trong chăn ấm. Bởi
vì bên cạnh không có ấm lô — A Kim do sớm đã vào triều sớm. Theo nàng bụng càng
lúc càng lớn, nàng không muốn vận động thân thể. A Kim dưới sự trợ giúp của Thượng
Quan Hành, đã có thể độc lập vào triều. Cho dù phát sinh tình huống đột ngột,
cũng ứng phó được. Bất quá, nàng nghĩ hiện tại quan viên trong triều chỉ chú trọng
chuyện phe phái Lã Trác tham dự tạo phản, hẳn là không có tinh lực tạo vấn đề
nan giải gì cho A Kim. Ha ha, thành ngữ này “Quan lại bao che cho nhau” xuất hiện
là có căn nguyên. Chỉ sợ, án kiện này có thể liên lụy rất nhiều người ! Tính
tính thời gian, Hách Huy thẩm tra xử lí án kiện này có thể đã sắp kết thúc.
Nàng đang đợi, chờ Hách Huy tự động đi tìm nàng.
“Nha –” Cửa bị người mở ra, tiếng bước chân quen thuộc tiếp
cận.
A Kim cười nằm ở bên giường, ôm lấy nàng nói: “A Nhã, ta đã
trở về. Hôm nay ta thực ngoan nha! Ngay cả Hành tướng cũng khen thưởng ta!” Rồi
sau đó tự giác lấy thưởng cho.
Bạc môi quấn quít lấy môi đỏ mọng, làm Tô Lệ Nhã không thể
không đẩy đứa ngốc càng ngày càng quá đáng. Bên vai bỗng nhiên rét lạnh, làm mặt
nàng ửng đỏ đem quần áo một lần nữa kéo trở về. Nàng gần đây phát hiện bản năng
về phương diện kia của A Kim thức tỉnh. Muốn thưởng cho càng ngày càng quá
đáng. Từ hôn, đến làm loạn trên ngực nàng, hơn nữa kỹ xảo càng ngày càng làm
cho nàng hãm sâu trong đó. Nếu không phải vì cục cưng trong bụng, nàng thật
đúng là sẽ nhảy vào cặm bẫy tình dục do hắn bày bố. Xem ra, tiến độ khôi phục của
A Kim đã vượt qua tưởng tượng của nàng. Chính như hiện tại, hắn khẽ ôm lấy
nàng, cắn vành tai nàng, mê hoặc nói:“A Nhã, ta còn muốn thưởng cho!”
Một trận cảm giác ngưa ngứa từ bên tai lan tràn ra, làm thân
thể mềm mại của nàng run nhè nhẹ. Áp chế hô hấp hỗn loạn, dùng sức đẩy người
kia ra, mặc quần áo vào.
Trên gương mặt tuấn mỹ của A Kim hiện lên thất vọng. Hắn biết
A Nhã như vậy có nghĩa là thưởng cho đã xong.
“A Kim, chúng ta đi ăn cơm trưa đi! Có bánh ba tầng mà chàng
thích nhất nha!” Tô Lệ Nhã dời lực chú ý của hắn nói.
“Được!” A Kim hoan hô đứng dậy, ôm lấy nàng đến nhà ăn.
Nhà ăn ở bên trái phòng ngủ của nàng. Nhìn bàn thức ăn phong
phú, cho dù bởi vì mang thai mà khẩu vị tốt Tô Lệ Nhã cũng khó kìm chế xúc động
muốn ăn, lại càng không nói tới đứa ngốc đơn thuần. Chỉ thấy bàn tay to của A
Kim đã duỗi ra, gắp thức ăn vào bát. Mà bát là của nàng.
“A Nhã, nàng ăn!” Mỗ đứa ngốc lộ ra chiêu bài tươi cười nói.
Đây là A Kim, mọi chuyện đều nghĩ cho nàng trước tiên.
Cơm trưa trong không khí ấm áp trôi qua.
Ăn cơm trưa xong, A Kim bắt đầu hướng thư phòng đi đến, chuẩn
bị xử lý một ít công văn. Hiện tại A Kim đã hiểu được xem công văn như thế nào.
Xử lý công văn bình thường đã không làm khó được hắn. Mà nàng cũng theo thường
lệ, nằm ở trong đình viện, hưởng thụ ánh mặt trời ấm ấp.
Cơn gió nhẹ thổi qua, tiếng lá cây sàn sạt, làm cho người ta
có cảm giác buồn ngủ.
“Nương nương, Hách đại nhân cầu kiến.” Giọng nói của một
cung nữ đột nhiên vang lên, làm cho nàng tỉnh táo lại, trong mắt hiện lên tinh
quang nói:“Tuyên.”
Hách Huy mang theo tâm tình lo lắng bước vào phượng loan điện,
bị ao sen trong viện thu hút. Mùa này, đương nhiên là không có hoa sen. Bởi vậy,
ao này trở thành nơi nuôi cá. Tô Lệ Nhã đứng ở bên cạnh ao, cầm thức ăn ném xuống
cho cá. Mấy con cá rất nhanh bơi tới.
“Tham kiến nương nương!” Hách Huy quỳ nói.
“Hãy bình thân!” Tô Lệ Nhã cầm đưa hộp thức ăn trong tay cho
Lâm Tư, xoay người nói.
Hách Huy đứng dậy, nhìn gương mặt bình tĩnh, từ trong lòng lấy
ra tấu chương nói:“Nương nương, đây là án kiện thần đã nhiều ngày thẩm tra xử
lí phái Lã Trác.”
Tô Lệ Nhã tiếp nhận tấu chương, tầm mắt bắt đầu chuyên chú đọc
tấu chương. Không thể tưởng được án này liên lụy nhiều người như vậy! Danh sách
tham ô, hối lộ cư nhiên viết đầy một trang giấy mà chưa hết. Chỉ sợ trong triều
ít nhất có chín tầng quan viên nằm trong danh sách này. Tầm mắt dừng ở tên vài
người họ Hách. Theo hiểu biết của nàng, mấy người này giống như ở trong Hách thị
gia tộc có không ít lực ảnh hưởng. Con mắt sáng mang theo suy nghĩ sâu xa nhìn
người đang cung kính cúi đầu: Hắn rốt cuộc đánh chủ ý gì cư nhiên ngay cả gia tộc
của chính mình đều viết ở trong danh sách. Kỳ thật lấy năng lực của Hách Huy
hoàn toàn có thể bao che khuyết điểm, làm cho người ta không thể phát hiện. Hắn
làm như thế dụng ý rốt cuộc là vì cái gì?
Mởi miệng nói:“Không thể tưởng được xưa nay Hách gia cùng Lã
gia bất hòa cũng liên lụy trong đó.”
Hách Huy xấu hổ, trịnh trọng quỳ xuống, đem lí do sớm chuẩn
bị tốt thoái thác sắp nói:“Thần quản thúc người nhà bất lực, để bọn họ làm ra
chuyện như thế. Thần nguyện ý cùng nhau gánh vác tội danh của bọn họ.”
Nếu không phải bởi vì trước đó đã sớm biết dã tâm của Hách
Huy, nàng thật đúng là sẽ cho rằng hắn là người quân pháp bất vị thân, người
chính trực. Như Thượng Quan gia. Tầm mắt dừng trên gương mặt không hề sơ hở:
Cho dù nàng là người am hiểu diễn trò, hành động cũng so ra kém hắn. Người có
năng lực lại hiểu được che dấu chính mình như vậy, so với Lã Trác càng nguy hiểm
hơn. Đơn giản, Hách Huy tuy có dã tâm, nhưng cũng không phải loại người không để
ý tới lợi ích của dân chúng. Theo hiểu biết của nàng, hình bộ dưới sưj dẫn dắt
của hắn, trường hợp oan án và sai án đều ít xảy ra. Hắn là người vì lý tưởng của
chính mình có thể nằm gai nếm mật. Người như vậy nếu sử dụng được, sẽ trở thành
lợi kiếm trong tay.
Âm thanh mềm nhẹ lại vang lên:“Hách đại nhân có đoán trước
được ai gia nhất định sẽ không thực xử trí những quan viên trong danh sách này
không?”
Hách Huy giật mình ngẩng đầu, vừa vặn chống lại ánh mắt hiểu
rõ hết thảy . Mồ hôi trên trán bắt đầu toát ra. Này quả thật là nguyên nhân làm
hắn dám đem tấu chương này nộp lên. Hắn đoán hoàng hậu nương nương nhất định sẽ
không thật sự xử phạt người trong danh sách này. Nếu thật sự muốn xử phạt, chỉ
sợ trong triều sẽ không còn người.
“Hách đại nhân quả thật đoán đúng. Đây gọi là thủy thanh tắc
vô ngư. Ai gia tự nhiên cũng không có khả năng đem bùn trong ao này xử lí sạch
sẽ. Nhưng nếu ai gia muốn tìm vài người, để răn đe, hẳn là có thể thu được hiệu
quả không tệ. Vậy nên tìm ai cho tốt?” Trong mắt mang theo hàn quang quét về
phía Hách Huy nói:“Nếu hách đại nhân quân pháp bất vị thân như thế, không bằng
để ai gia thành toàn ngươi đi!”
Mồ hôi lạnh từ trên trán Hách Huy rơi xuống như mưa. Hắn giờ
phút này biết chính mình tự cho là đúng đã đắc tội nương nương. Hắn quên một
chuyện trọng yếu, người có địa vị cao kiêng kị nhất là có người tự cho là thông
minh. Hắn không thể không quỳ nói:“Thần biết sai lầm rồi.”
Nhìn hắn cúi đầu, Tô Lệ Nhã tươi cười. Kỳ thật, nàng vốn
không tính hù dọa Hách Huy. Nhưng nhìn gương mặt ngụy trang hoàn mỹ, nàng có loại
xúc động, muốn phá bỏ lớp ngụy trang này. Hơn nữa, kể từ đó, có thể cho Hách
Huy biết năng lực của nàng, không cần vọng tưởng đoán được hành động của nàng.
Người như hắn, phải dùng ân uy mới có thể thu dùng.
“Hách Huy, ngươi hẳn là có mang tấu chương xử lý tới đi!” Giọng
nói mềm nhẹ lại vang lên.
Vốn lần này đã thực sự đắc tội hoàng hậu nương nương Hách
Huy đang hối hận không thôi, nhưng chờ đến cũng là câu hỏi này. Hắn lăng lăng
đưa tấu chương đã chuẩn bị tốt lên. Vốn kế hoạch của hắn là trước đưa tấu
chương đầu tiên lên, lấy được tín nhiệm của hoàng hậu nương nương, sau đó sẽ
đưa tấu chương thứ hai lên.
Tô Lệ Nhã tiếp nhận tấu chương, đối chiếu với tấu chương thứ
nhất, suy tư. Nhìn tên từng người, một đạo linh quang hiện lên, nàng hiểu ý nở
nụ cười.
Tươi cười này làm Hách Huy ngẩng đầu muốn quan sát sắc mặt
nàng gặp được, rất là nghi hoặc.
Tô Lệ Nhã bàn tay mềm vừa nhấc nói:“Đứng lên đi!”
Hách Huy có chút sợ hãi đứng dậy, cẩn thận đứng tại chỗ.
Nàng thấy thế, cười nói:“Tốt lắm. Hách đại nhân, không cần
câu nệ như thế. Mới vừa rồi, ai gia chính là muốn giáo huấn ngươi về sau không
cần lại tự cho là thông minh. Đối với ai gia, ngươi nên giảm thông minh đi.
Ngươi là nhân tài, một người có thể trở thành nhân tài của một quốc gia lớn mạnh.
Đương nhiên, ai gia cũng sẽ không bắt ngươi khai đao với người trong tộc.” Nàng
giải thích, miễn cho người thông minh này lại lấy thông minh làm chuyện điên rồ.
Hách Huy khó có thể tin ngẩng đầu nhìn tươi cười kia, nội
tâm cuồn cuộn kích động: Hắn biết hoàng hậu nương nương đang thuyết minh coi trọng
mình. Hắn mang theo thành kính, quỳ nói:“Cám ơn nương nương.”
Tô Lệ Nhã lần này cảm thấy thiệt tình trong lời nói cảm tạ của
hắn, biết chính mình đã thu phục được hắn. Thấy mục đích đạt tới, nàng xoay người
đối mặt với hồ nước. Nhẹ giọng nói:“Hách đại nhân, ngươi cảm thấy ai gia nuôi
cá thế nào a?”
Hách Huy bị hỏi vấn đề này có chút không hiểu, nhưng vẫn tiến
lên một bước, cẩn thận đánh giá cá trong ao. Nếu không phải trường hợp không
cho phép, hắn thực có loại xúc động mụốn cưới. Thật sự là thân hình mấy con cá
này vô cùng béo tốt làm cho người ta cảm thấy buồn cười.
Tô Lệ Nhã lại sao lại không biết cá này có điểm buồn cười?
Này đó đều do A Kim nhàn đến vô sự, liền thích tới nơi này cho cá ăn. Đồng thời
cũng lôi kéo nàng đi vào chỗ vắng người này, để cấp thưởng cho. Kết quả dưới sự
nuôi nấng không biết tiết chế của đứa ngốc, mấy con cá đã mập đến bơi không nổi.
Có khi, nhìn mấy con cả thả mình trên mặt nước, nàng không khỏi cảm thán sức nổi
thật lớn. Thu hồi tâm tư, nàng nhẹ giọng nói:“Cá này vô cùng béo tốt, cũng là thời
điểm phát huy công dụng. Ai gia muốn tối mai tổ chức một buổi ngư yến, để cho
bách quan cũng có thể nếm thử món thịt cá này.”
Nàng đem bản tấu chương đầu tiên đưa tới nói:“Ngươi liền chiếu
theo người trong danh sách này phát thiệp mời đi!”
Hách Huy trong mắt hiện lên tinh quang. Thông minh như hắn,
tự nhiên là biết nương nương muốn lợi dụng lần ngư yến này ngầm xử lí những người
đó. Hắn lĩnh hội tiếp nhận danh sách, cung kính nói:“Dạ.”