Đêm nay ngự hoa viên thật náo nhiệt. Đèn lồng tinh xảo được
treo từng ngóc ngách bên trong, làm cả ngự hoa viên bao phủ trong ánh đèn mông
lung.
Trong ngự hoa viên ước chừng có tám mươi cái bàn. Tất cả bàn
đều đã ngồi đầy người. Thức ăn tinh xảo đã được đặt ở trên bàn. Nhưng trên mặt
khách nhân lại mây đen che phủ. Cái trán đổ đầy mồ hôi. Nói bọn họ là khách
nhân tới tham gia yến hội, còn không bằng nói là tù phạm đang đợi tuyên án.
Bọn họ đều đã thông qua các mối quan hệ, biết được Hách Huy
đã giao chứng cứ tham ô nhận hối lộ của bọn họ cho hoàng hậu nương nương. Bọn họ
tinh tường biết hoàng hậu đã không còn là giám quốc, quốc sự một lần nữa do
Hoàng Thượng chủ trì, nhưng lấy sự tín nhiệm của Hoàng Thượng đối với hoàng hậu,
nương nương một khi mở miệng, cũng đủ ảnh hưởng vận mệnh của bọn họ sau này. Bởi
vậy, yến hội này, sẽ quyết định bọn họ ngày sau sẽ như thế nào. Mồ hôi theo thời
gian trôi qua, dần dần che kín trên mặt mọi người.
Thẳng đến ánh trăng lên cao, kia rốt cuộc bọn họ cũng nghe
được tiếng “Hoàng hậu nương nương giá lâm!” vang lên. Mọi người đều sợ hãi mà
quỳ xuống, cung nghênh nói:“Hoàng hậu nương nương, thiên tuế thiên tuế ngàn
thiên tuế.”
“Hãy bình thân!” Giọng mềm nhẹ nhưng uy nghi vang lên.
Mọi người thế này mới dám đứng dậy, khẽ cúi thắt lưng, trở lại
vị trí của mình.
Tô Lệ Nhã nhìn mọi người đều đã đổ mồ hôi đầy mặt, có người
đã lén lút dùng cổ tay áo lau. Ha ha, đây gọi là “Mồ hôi mùa đông” Đi! Xem ra
nàng dây dưa cùng A Kim chậm nửa canh giờ hóa ra là đúng. Trận trong lòng nàng
đã có chuẩn bị tốt. Hơn nữa, nghĩ đến quốc khố sắp kiểm kê xong, hơn nữa tiền gọi
là khơi thông phí sắp lấp đầy quốc khố, tâm tình của nàng liền rất tốt. Kỳ thật,
là nàng cố ý để cho Hách Huy tiết lộ tin tức, làm cho hắn ngầm thu khơi thông
phí. Đương nhiên giá khơi thông phí cũng không thấp nha! Ha ha, tham quan ngày
thường tham ô không ít tiền, cũng đã đến lúc phun ra một chút, tràn ngập quốc
khố.
Thu hồi suy nghĩ, nàng dùng ánh mắt ý bảo Lâm Tư bảo người
đem cá được đầu bếp chế biến tinh tế bưng lên.
Rất nhanh, toàn bộ ngự hoa viên tràn ngập mùi thơm của cá.
Bàn tay mềm mại của Tô Lệ Nhã vừa nhấc, nói:“Các vị đại nhân
đừng giữ lễ tiết. Nếm thử con cá này đi!” Nói xong, nàng cũng dẫn đầu cầm đũa gắp
một miếng ăn. Ừm, hương vị thật sự rất ngon. Không chỉ không còn mùi tanh của
cá, hơn nữa còn giữ lại độ ngọt của thịt cá. Ha ha, xem ra A Kim bình thường
cho bọn nó ăn, rèn luyện thịt chất cũng có chút ích lợi. Nàng nhịn không được lại
ăn mấy miếng.
Ngược lại với khẩu vị tốt của Tô Lệ Nhã, các đại thần ăn
không biết vị. giống như đây là bữa ăn cuối cùng của bọn họ sắp bị đưa lên đoạn
đầu đài.
Rốt cục, nàng ăn no xong, mới buông đũa nói:“Các vị cho rằng
món cá này hương vị thế nào?”
Vốn mọi người đang máy móc động đũa vội vàng buông đũa như nặng
ngàn cân trong tay xuống, liên tục gật đầu, nói:“Tốt, tốt, tốt.”
Nàng giống như không nghe thấy giọng nói suy yếu của đại thần
nói:“Con cá này vốn được nuôi trong ao sen của ai gia. Nhưng thường ngày lại
quá tham ăn. Kết quả, mập đến ngay cả bơi lội lên mặt ao đều lực bất tòng tâm.
Ai gia nghĩ để cho chúng nó chết đói trong đáy ao! Không bằng trực tiếp sử dụng
giá trị cuối cùng của bọn nó. Ai kêu chúng nó quá tham ăn, tham ăn đến không biết
tiết chế! Các ngươi nói có phải hay không a?” Bên môi của nàng nổi lên tươi cười,
nhìn đại thần.
Tiếng cười vốn vô hại, nhưng nghe vào trong tai các đại thần
giống như tiếng cười của tử thần, khủng bố làm bọn họ không hẹn mà cùng dùng cổ
tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán đang cấp tốc chảy ra, liên tục đáp:“Đúng,
đúng, nương nương nói rất đúng.”
Tô Lệ Nhã nói bóng nói gió đánh vào tâm lý của bọn họ, thu hồi
tươi cười, thân thủ tiếp nhận danh sách Lâm Tư đưa qua, nhẹ giọng nói:“Các vị đại
nhân, cũng biết thứ trong tay ai gia là cái gì?”
Các đại thần đều đã lăn lộn quan trường nhiều năm, nhìn thấy
bản tấu chương màu vàng đương nhiêu biết cái đó là gì, sắc mặt như tro tàn.
Chu môi hé mở nói: “Vương kỉ, Đổng Chương ······” Nàng theo
thứ tự đọc lên mười cái tên.
Chỉ thấy người bị gọi, mặt tím ngắt bước ra khỏi hàng quỳ xuống,
run run nói:“Có thần.”
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt quét về phía đại thần tóc bạc hoa
râm nói:“Các vị đại thần đã qua tuổi bốn mươi. Có lẽ rất muốn hồi hương cùng
người nhà hưởng thụ cuộc sống vui vẻ đi!”
Mấy lão thần ở trong quan trường chìm nổi vài chục niên sao
lại không biết ẩn hàm trong lời nói của nàng, liên tục gật đầu, cùng kêu lên
nói:“Thần cũng có ý đình cáo lão hồi hương.” Vốn bọn họ phải vào Thiên Lao,
không thể tưởng được cư nhiên có thể cáo lão hồi hương, bọn họ như thế nào lại
không cao hứng đâu?
Nàng cố tình khó xử nói:“Này ······ vốn ai gia cũng muốn
khuyên Hoàng Thượng phê chuẩn, nhưng mà gần đây quốc khố hư không, chỉ sợ vô lực
cấp tiền cho các vị hồi hương ······”
“Thần hồi hương cùng con cháu đoàn tụ, tự nhiên sẽ có con
cháu phụng dưỡng, phần hương phí này liền miễn.” Vương Kỉ đi đầu nói.
“Ha ha, nếu các vị suy nghĩ vì nước như thế, ai gia trở về
liền cùng Hoàng Thượng nói.” Ha ha, như vậy là tiết kiệm được tiền bồi dưỡng. Đừng
tưởng đây chỉ là chút tiền cỏn con. Hơn mười mấy lão gia này chỉ sợ sẽ vượt qua
hai mươi vạn lượng. Long Viêm quốc đối với tiền bồi dưỡng những đại thần hồi
hương chưa bao giờ keo kiệt.
“Tạ nương nương.” Lời này là mấy lão thần xuất phát từ nội
tâm nói ra.
Xử lí mấy lão thần xong, nàng bắt đầu đọc ra mười cái tên
trong danh sách.
Cho dù một đám lão thần có tiền, bị điểm đến tên, trong lòng
vẫn tràn ngập sợ hãi.
“Nghe nói các vị đại nhân đều là người phía nam.” Giọng nói
mềm nhẹ vang lên.
“Dạ.” Bọn họ có chút khiếp sợ nói.
“Phía nam là địa phương tốt a! Ai gia trước kia khi chưa nhận
Hành tướng làm tổ phụ, đã từng ở phía nam. Phía nam thật sự là nơi non xanh nước
biếc. Đáng tiếc hàng năm lũ lụt, cuộc sống của dân chúng so với phương bắc khổ
hơn nhiều. Hơn nữa gần đây bởi vì án của Lã Trác, rất nhiều quan viên Lã thị ở
phía nam bị liên lụy, không thể lại vì dân chúng cống hiến sức lực. Các vị nếu
đến từ phía nam, hẳn là rất muốn có cơ hội trở về tạo phúc cho quê hương đi!”
ấn ý rõ ràng như thế, bọn họ làm sao có thể nghe không hiểu.
Tuy rằng, nơi đó không bằng Viêm Đô, nhưng dù sao so với ở trong thiên lao vẫn
tốt hơn. Bọn họ cùng kêu lên đáp:“Thần nguyện ý vì dân chúng ra một phần sức lực.”
“Ánh mắt Hoàng Thượng quả là sáng như tuyết. Chỉ cần các ngươi
làm tốt, có thể có cơ hội một lần nữa trở lại Viêm Đô. Nhưng mà –” Trong mắt nổi
lên hàn quang:“Nếu có người dám bóc lột dân chúng nghèo khổ, cho dù Hoàng Thượng
buông tha. Ai gia cũng sẽ làm cho họ vĩnh viễn hối hận vì đã đưa tay vào túi tiền
của dân chúng.”
Cảnh cáo như thế, làm toàn thân bọn họ cảm thấy rét lạnh,
cùng quỳ nói:“Thần nhớ lời chỉ dạy của nương nương.”
Người trong danh sách đã xử lý một phần ba. Còn lại hai phần
ba, bị hàn khí vừa rồi của Tô Lệ Nhã làm cho chấn trụ, toàn thân cứng ngắc một
chỗ.
Tô Lệ Nhã cầm chén trà Lâm Tư vừa pha, uống chậm rì rì. sau
một lúc lâu, nàng mới buông chén trà, nhẹ giọng nói:“Thủy thanh tắc vô ngư, ai
gia hiểu được nước đục là nơi thích hợp cho cá sinh trưởng. Nhưng nước đục cũng
phải có mức độ, nếu vô cùng đục thì cũng đã đến lúc thanh trừ. Bằng không, cá đều
không thể sống sót.”
Nàng thoáng tạm dừng, mắt quét về phía đại thần, cầm lấy tấu
chương nói:“ Lần này ai gia có thể đem danh sách này cho vào rương, làm như
chưa từng nhìn thấy qua tên những người trong danh sách. Nhưng xin các vị nhớ kỹ,
cơ hội chỉ có một lần. Nếu lần sau, ai gia lại thấy tên các vị trong tấu chương
phạm tội. Ai gia sẽ tính toán rõ ràng với các vị.” Nói đến cuối cùng, trở thành
âm ngoan cảnh cáo. Nàng bình sinh thống hận nhất chính là tham quan. Nếu có thể,
nàng thật sự đem muốn đưa tất cả tham quan này vào thiên lao. Nhưng tình huống
hiện tại không cho phép nàng làm như thế. Bất quá, nàng cũng sẽ không dễ dàng
buông tha bọn họ. Nàng muốn bọn họ vĩnh viễn nhớ kỹ lời này vừa nói. Ngày sau,
khi bọn họ muốn lấy tiền của dân chúng, có thể nhớ tới lời nàng nói hôm nay.
“Thần nhớ lời dạy bảo của nương nương.” Tất cả mọi người quỳ
xuống cùng nói. Trên mặt của bọn họ đều tái nhợt
···········································
Ngày hôm sau, trên bàn của A Kim xuất hiện hơn mười tấu
chương thỉnh cầu từ quan cùng với hơn mười tấu chương thỉnh cầu trở về quê
hương góp sức cho dân chúng. A Kim dưới đề nghị của Tô Lệ Nhã, trước giả vờ giữ
lại, cấp mặt mũi cho các quan viên này xong, mới phê chuẩn. Nhưng ngày rời vị
trí làm việc của bọn họ là vào tháng sau. Làm như vậy mục đích chủ yếu là để có
đủ thời gian cho các thí sinh chuẩn bị thông qua khoa cử tiến vào quan trường.
Vị trí của bọn họ dù sao cũng phải có người tiếp nhận. Tuy rằng quan viên nhàn
tản không thiếu, nhưng người có năng lực lại không đủ. Bởi vậy, nàng muốn chờ
khoa cử kết thúc, lựa chọn lại nhân tài, vì triều đình rót dòng máu mới Bất
quá, nếu là người nàng lựa chọn, trong khoảng thời gian ngắn không thể nắm giữ
chức vụ, như vậy hắn cũng sẽ không có tư cách đảm nhiệm chức vụ mới này. Tô Lệ
Nhã làm một loạt động tác, thanh tẩy thế lực trong triều.