Phi Tử Của Vương Gia Ngốc

Chương 23: Chương 23






Tô Lệ Nhã run run đem tay đặt vào vết thương ngăn máu chảy ồ ồ ra, thì thào: “A Kim, ngươi tỉnh lại a! Tỉnh lại ta liền làm ba tầng cao (ta không biết là món gì nữa ~~!) ngươi thích ăn nhất a! Tỉnh lại a! tỉnh lại a!”

Thanh âm giống như đang rên rĩ cùng nước mắt không ngừng rơi xuống.

Lúc này, trong thôn chỉ có duy nhất một đại phu, vừa vặn hồi chiều vị đại phu này ghé thăm trưởng thôn – Phương lão, tiến lên cầm máu cho A Kim.

Tô Lệ Nhã mắt mang hy vọng nhìn Phương lão nói: “Thế nào? A Kim chắc không có việc gì đi?”

Phương lão thở dài nói: “Ta chỉ tạm thời giúp hắn cầm máu, bởi vì hắn bị thương gần tim, ta không giám lỗ mãng rút đao ra. Hiện tại cứu hắn cũng chỉ có Trình gia.”

“Trình gia?” Tô Lệ Nhã nghi hoặc nâng khuôn mặt đã loang lỗ nước mắt nhìn Phương lão.

“Trình gia được mệnh danh là danh y thế gia của Long Viêm quốc, đương nhiệm hiện nay là Trình Lân y thuật vô cùng cao siêu, ngay cả thái y trong cung cũng không thể sánh bằng. Chỉ cần hắn chịu chữa trị cho A Kim, A Kim nhất định sẽ không có việc gì. Bất quá, tính tình hắn có điểm cổ quái, không phải ai cũng đều được hắn trị.”

Tô Lệ Nhã lau nước mắt trên mặt, kiên định nói: “Chỉ cần còn hy vọng, ta sẽ thử xem.”

Lúc này, trưởng thôn Tô Vắn ấn miệng vết thương trên người, tiến lên nói: “A Nhã, ngươi có thể lấy xe ngựa, đến hừng đông chắc có thể tới phú huyện.”

Tô Lệ Nhã cảm kích gật đầu nói: “Cảm ơn!”

“Đây là việc phải làm, nếu không có A Kim, toàn bộ Tô Gia thôn đã bị diệt.”

Tất cả mọi người hợp sức lại đưa Tô Lệ Nhã, Đại Mao cùng A Kim đang hôn mê lên xe ngựa đi đến phú huyện.

Nương theo ánh trăng, xe ngựa chạy một mạch không ngừng nghỉ. Tô Lệ Nhã đem A Kim ôm vào lòng, để giảm bớt va chạm do xe chạy trên đường xốc. Nhờ ánh trăng, Tô Lệ Nhã nhìn A Kim sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc nào, cùng với loan đao lạnh lẽo cắm trên ngực A Kim, nàng nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt tuấn tú dần lạnh như băng, nội tâm càng lúc càng sợ hãi: Nàng sợ về sau khi thức dậy, không nghe được tiếng cười ngây ngô của A Kim; Khi ăn ăn cơm, không thấy được gương mặt tuấn tú dính đầy cơm; Khi đi ngủ, không thấy được vẻ mặt ủy khuất khổ sở bị nàng đuổi ra khỏi phòng.

“Đại tẩu, ngươi yên tâm, lão đại sẽ không xảy ra việc gì đâu.” Đại Mao nhìn vẻ mặt thâm trầm bi thống của Tô Lệ Nhã mở miệng an ủi.

Tô Lệ Nhã ngẩng đầu nhìn Đại Mao: “Thật sao? A Kim sẽ không có việc gì sao?”

“Sẽ. Lão đại nhất định sẽ không có việc gì. Bởi vì, hắn còn muốn cùng đại tẩu vĩnh viễn chung một chỗ.” Đại Mao vẻ mặt chắc chắn nói.

“A Nhã, A Nhã, ta muốn cùng A Nhã vĩnh viễn chung một chỗ.” Bên tai quanh quẫn câu A Kim thường thích nói nhất. Tô Lệ Nhã đè nén cảm giác sợ hãi xuống, thì thào nói: “Đúng vậy!A Kim đáp ứng ta, phải vĩnh viễn cùng ta chung một chỗ.”

Phú huyện là một tiểu châu nằm ở phía nam Long Viêm Quốc—-đại huyện Khải Châu, vốn dĩ cũng không giàu có gì, nhưng ba mươi năm trước, y dược thế gia Trình gia chuyển đến ở đây, bắt đầu hành y, phú huyện dần dần trở thành châu huyện giàu có thứ hai của Long Viêm quốc. Mà Trình gia này nộp thuế nhà giàu, đồng lại kéo kinh tế của cả huyện phát triển, thậm trí tri phủ phải nể mặt ba phần, đủ cho thấy địa vị của Trình gia ở phú huyện là cao cở nào.

“Hu—” xa phu kéo cương ngựa, đem ngựa dừng lại, nói: “Khách quan đã đến nơi.”

Tô Lệ Nhã cùng Đại Mao vội vàng hợp sức đỡ A Kim xuống xe. Nhưng cảnh tượng trước mắt làm cho bọn họ thất thần.

Trước cổng lớn của Trình gia có hơn mấy chục người, đang ngồi trên chiếu, lẳng lặng chờ đợi. Có người là bệnh nhân, có người là người nhà bệnh nhân, hay là bằng hữu, tất cả mọi người đều có điểm chung là đang im lặng ngồi đó, dường như đang chờ đợi điều gì.

Tô Lệ Nhã trước đem A Kim cho Đại Mao săn sóc, nhanh đi đến trước cửa, hướng thủ vệ gia đinh (người bảo vệ) một ít bạc vụn nói : “Vị đại ca này, không biết ta có thể tìm đương gia của Trình gia ở đâu? Bằng hữu ta bị thương, muốn nhờ đương gia trị liệu.”

Gia đinh xoay xoay bạc vụn, rõ ràng chê ít, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Tô Lệ Nhã nói: “Ngươi đến nơi đó xếp hàng đi.”

Tô Lệ Nhã không thể không lấy thêm bạc ra nói: “Đại ca, ngươi giúp dùm đi!”

Gia đinh rất nhanh đem bạc bỏ vào lòng, mới nói: “Lập tức sẽ có đề mục thời gian, ngươi đợi đi.”

“Đề mục thời gian?” Tô Lệ Nhã nghi hoặc hỏi.

Gia đinh liếc nàng một cái, mới trả lời: “Nếu muốn đương gia chúng ta xem bệnh nhất định phải trả lời được câu hỏi, nếu không trả lời được, thì ngày mai lại đến.”

Tô Lệ Nhã trợn mắt. Cái quái gì vậy chứ! Xem đại phu mà còn phải trả lời câu hỏi, thật là vớ vẩn! Không bao lâu, một người khoảng bốn mươi tuổi, chắc có lẽ là quản gia đi ra.

Phía dưới mọi người vốn đang nhắm mắt, bắt đầu ngẩng đầu lên, tập trung tinh thần lắng nghe.

Quản gia hắng giọng nói: ”Đề mục hôm nay là đoán đồ ăn: Cái gì trước khi ăn là màu xanh, ăn vào là màu đỏ, nhổ ra là màu đen? Nhớ kỹ mỗi người chỉ có một cơ hội duy nhất. Người trả lời đúng đầu tiên sẽ được đương gia xem bệnh.”

Tô Lệ Nhã nghe được hai mắt mở to: Tại cái triều đại xa xưa này, cũng có thể hỏi một vấn đề cao siêu như vậy. Nhìn một đám cúi đầu nhíu mày gương mặt buồn rầu, nàng có điểm đồng tình với bọn họ. Dù sao, thời đại này cũng ít có người thích hỏi vấn đề loại này. Nhưng đồng tình là đồng tình, nàng sẽ không nói đáp án cho họ biết. Nàng còn phải cứu A Kim.

Tô Lệ Nhã bước nhanh về phía trước, lớn tiếng nói: “Là dưa hấu.”

Quản gia vẻ mặt khiếp sợ, nhìn Tô Lệ Nhã như quái vật, nửa ngày mới lên tiếng nói: “Trả lời đúng. Vị cô nương này mời vào trong.”

Tô Lệ Nhã cùng Đại Mao nhanh chóng đỡ A Kim không còn tí huyết sắc đi vào trong dưới con mắt hâm mộ cùng ghen tị của mọi người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.