Chiêm chiếp” Tiếng chim hót thanh thúy dễ nghe nhưng đối với
người say ngủ mà nói tuyệt đối là hoa thượng đẳng hào (mình hiểu nôm na là đối
trội nhau nhưng không biết dùng từ để diễn tả nên mình để nguyên văn)
Tô Lệ Nhã rốt cục chịu không nổi, lật người đứng dậy, hô to:
“Là ai làm ầm ỷ a? Còn muốn người ta ngủ hay không a?”
Mắng xong, nàng chớp chớp đôi mắt đẹp, nhìn cảnh sắc xung
quanh. Phóng nhãn là một thảo nguyên rộng lớn, mênh mông vô bờ. Trên bụi cỏ nhỏ
xanh nhạt vẫn còn đọng sương sớm, ánh mặt trời chiếu xuống phát ra nhiều điểm
tinh quang. Nàng rất nhanh đứng dậy, xoay người. Cư nhiên là một con sông trong
suốt có thể nhìn thấy đáy sông, ở hiện đại môi trường ô nhiễm nghiêm trọng, có
con sông trong suốt như thế này?
Tô Lệ Nhã dùng sức nhéo mặt mình một chút: “Ai a! Đau quá,
đau quá, đau quá!” không phải ở trong mộng. Nhà của nàng đâu? Nhất vạn khối
đâu? Sổ tiết kiệm của nàng đâu? Đây là nơi nào? Tô Lệ Nhã khốn khổ xoay người.
Đợi chút, tối hôm qua nàng tắt đèn ngủ, như thế nào vừa tỉnh lại đã ở nơi này?
Lúc này, xa xa khói bếp đánh gãy sốt ruột của nàng. Nàng vui
sướng quyết định đi tìm người hỏi một chút.
Tô Lệ Nhã bình thường vì tiết kiệm tiền mà rèn luyện cước bộ
nên nhanh chóng đi tới địa phương có người. Trước mắt xuất hiện đền thờ với ba
chữ to “Tô Gia Thôn”. Đứng dưới đền thờ, nhìn bên trong các đồ cổ phòng ốc chỉ
có thể xuất hiện ở cổ đại trên TV. Nàng cảm thấy có một đám mây đen khổng lồ
trên đỉnh đầu. Trong lòng nàng ý nghĩ mãnh liệt an ủi chính mình: Nơi này là
ngoại thành, ngoại thành.
Bổng nhiên một đám người hướng nàng bước nhanh tới. Có nam
nhân thầm chí còn cầm cuốc, đám người đằng đằng sát khí,làm cho nàng bất giác
lùi về sau. Nàng hiện tại có thể khẳng định nơi này tuyệt đối không phải ngoại
thành, cho dù là diển viên cũng không có khả năng diễn thật như thế.
Một nam nhân bộ dáng tri thức khoảng 50 tuổi bước ra khỏi
hàng, lên tiếng hỏi: “Ngươi là người nào? Từ đâu tới đây? Đến bản thôn có mục
đích gì?”
Nhìn những nam nhân phía sau tay xiết chặt cái cuốc, tư thế
giống như nếu nàng đáp sai sẽ xử tử nàng, xuất phát từ phản xạ có điều kiện. Tô
Lệ Nhã lặp tức che mặt khóc: “Tiểu nữ tên là Tô Lệ Nhã, ở địa phương cách nơi
này 10 dặm theo cha mẹ tới đây. Nửa đường gặp sơn tặc, phụ mẫu của ta đều bị giết.
Mà ta may mắn chạy thoát. Chạy hai ngày hai đêm mới đến được đây.” Nói đến đây,
nàng lại khóc không thành tiếng. Tiếng khóc giống như rất bi thương muốn chết,
làm cho mọi người ở đây cảm động.
Lúc này, một nam nhân nhẹ giọng nói: “Trưởng thôn, ta xem vị
cô nường này không giống nói dối. Ngươi xem cổ tay áo của nàng đều bị sơn tặc
kéo.”
Mọi người vừa nghe, tất cả đều nhìn nàng với ánh mắt đồng
tình. Tô Lệ Nhã trong lòng trung hô một hơi. Nàng như thế nào cũng không tưởng
đến áo tay ngắn của mình trở thành chứng cử hữu lực nhất cho nàng nói dối.
“Trưởng thôn, ngươi nói phải an trí cho vị cô nương này như
thế nào a? Ta xem nàng thật đáng thương.” Một dân thôn hỏi.
Tất cả mọi người trên mặt hiện lên nét khó xử. Dù sao, gia cảnh
của bọn họ cũng không giàu có gì, thật sự không có bao nhiêu tiền dư nuôi dưỡng
người khác.
Một lão phụ Trình Thị khoảng 60 tuổi đi ra, khụ một tiếng,
nói: “Ta nguyện ý lưu vị cô nương này. Vị cô nương này có điểm giống A Thúy.”
Mọi người vừa nghe, tất cả đều lâm vào trầm mặc. A Thúy là
cháu gái duy nhất của lão phu nhân Trình Thị, cũng là người thân duy nhất, mười
bảy tuổi, ôn nhu hiếu thuận. Nhưng năm trước bị một tên sơn tặc đột nhập vào Tô
Gia thôn giết. Bởi vậy, mọi người trong thôn đối với ngoại nhân mới khẩn trương
như thế. Cũng vì chuyện này, Trình Thị nhìn Tô Lệ Nhã đồng dạng tương lăng đều
gặp phải sơn tặc nên bà như thấy được cái chết thê thảm của cháu gái.
Tô Lệ Nhã vừa nghe có người thu lưu nàng, lập tức liền bổ
nhào vào lòng Trình Thị khóc: “Bà nội, ô ô ô…”
Trình Thị mắt phiếm lệ vỗ nhẹ lưng Tô Lệ Nhã nói: “Cháu gái
ngoan, cháu gái ngoan…”
Cứ như vậy Tô Lệ nhã tìm được chỗ an thân trong thới giới
này. Nàng theo sát đuôi Trình Thị. Thải cái hầm kia hố lấy lấy hoàng thổ(?),
nhìn gian phòng cũ nát, nàng lấy một bộ xiêm y cũ của người dân trong thôn mặc
vào. Nàng đưa ra một kết luận: Nàng nên chết, không hay ho xuyên qua thời
không, hơn nữa là xuyên qua đến cái địa phương bần hàn này. Nàng tuy rằng chưa
đọc tiểu thuyết xuyên qua, bởi vì vô luận là mua sách hay thuê sách, đều phải
tiêu tiền, nhưng bên cạnh nàng Dương Tình đã nói rất mê xuyên qua a! Bởi vậy
nàng nghe tiểu thuyết xuyên qua, đã muốn nhiều không đếm xuể. Căn cứ vào Dương
Tình tổng kết tam đại định luật xuyên qua: Nhất, nữ chủ xuyên qua đều trở thành
cung nữ, hoàng hậu, hoàng phi linh tinh, có thể là tiểu thư hay nha hoàn của
vương gia. Tô Lệ Nhã liếc nhìn quần áo tàn cũ của Trình Thị bên cạnh, thầm
nghĩ: Nói không chừng lão bà này dấu diếm tướng mạo, là hoàng phi hoặc vương
phi gặp rủi ro chờ quý nhân đến giúp. Nhị, nữ chủ bình thường đều xinh đẹp như
hoa, số rất ít là xấu nữ. Điểm này nàng cũng phù hợp. Không phải nàng tự kỷ,
nàng thực sự là tiêu chuẩn của mỹ nữ: Mi như trăng rằm, mắt sáng như nước, mặt
trái xoan tinh xảo, dáng ngưới cao gầy mà có những đường cong tiêu chuẩn. Tam,
cũng là quan trọng nhất, nhất định sẽ có kim chủ đang chờ đợi nữ chủ. Cái gọi
là kim chủ, thượng đẳng chính là tay cầm quyền thế thiên hạ cùng tài phú hoàng
đế, hạ đẳng cũng là địch quốc trang chủ sơn trang, nhưng bọn họ đều có điểm giống
nhau là phi thường có tiền, mĩ nam soái ca. Căn cứ vào tam đại định luật, nàng
có thể rất nhanh gặp được kim chủ của nàng. Tô Lệ Nhã như nhìn thấy tương lai
xán lạn, kim chủ mặc trang phục xa hoa cười hướng nàng đi tới