Theo cửa sau khách sạn Tô Lệ Nhã đi ra vừa rồi vì giả làm phụ
nữ có thai mà phần eo bị cương cứng, ngẫng đầu lên nhìn trăng tròn sáng quá mức,
nghi hoặc nói: “Gần đây chất lượng không khí được cải thiện. Ánh trăng cư nhiên
có thể nhìn rõ ràng.”
Cô thu hồi nghi hoặc trong lòng, nhìn thoáng qua đồng hồ: Đã
gần mười giờ, chạy nhanh trở về mới được, nơi này cách nhà của cô khoảng nửa giờ
đi bộ.
Đêm trên đường yên tĩnh, trừ tiếng bước chân của Tô Lệ Nhã
không còn bất cứ âm thanh nào khác. Không khí âm trầm giống như tất cả quỷ đều
có thể đi ra. Tô Lệ Nhã nổi da gà, bước chân nhanh hơn, trong miệng lẩm bẩm: “Lần
sau Dương Tình lại để cho mình tới địa phương không có phương tiện giao thông
công cộng này, mình nhất định sẽ đòi tiền thông phí.”
Bổng nhiên một trận gió lạnh thổi qua làm cho da gà của Lệ
Nhã lại nổi lên.
Lúc này phía trước xuất hiện một khách sạn lỗi thời. Trên
con đường này khi nào có khách sạn nga! Bất quá cô đối với ông chủ kia tỏ vể đồng
tình. Cư nhiên mở khách sạn trên con đường ít người qua lại. Thu hồi tâm tư cô
tiếp tục cước bộ nhanh hơn.
Một giọng nói vang lên gọi cô lại: “Xin tiểu thư dừng bước.”
Dừng bước? dùng từ kỳ quái. Tô Lệ Nhã nghi hoặc xoay người lại,
chỉ thấy một mỹ nam tử ăn mặc quái dị đứng ở phía sau. Tên nam tử kia bước
nhanh tiến lên nói: “Thỉnh tiểu thư đến tiểu điếm nhìn xem.”
Tô Lệ Nhã nắm chặt ví tiền, một ngụm từ chối: “Tôi không
mang tiền.”
Nam tử cười nói: “Tiểu thư không cần tiền, bởi vì ngươi là vị
khách đầu tiên của khách điếm nên được tặng một vật phẩm miễn phí.” (vì người
này ko phải là người hiện đại nên ta dùng cách xưng hô cổ đại)
“Miễn phí.” Tô Lệ Nhã hai mắt nổi lên tinh quang. Lặp tức
lôi kéo tay nam tử kia hướng khách sạn bước đến.
Vừa vào cửa khách sạn, cách bố trí bên trong làm cho cô có cảm
giác như đi vào thế giới cổ đại. Bên trong bài đủ các đồ vật lỗi thời – cổ họa,
gốm sứ, quần áo cổ đại, ngay cả cái giường cũng làm bằng gỗ lim cổ đại.
Một cái màu sắc hoàng kim gì đó hấp dẫn ánh mắt của cô. Tô Lệ
Nhã mở to đôi mắt đẹp, ghé vào cửa hàng thủy tinh. Nhìn chằm chằm vào bảo vật
siêu cấp lớn trước mắt, nhìn phía dưới chú thích: Đây là bảo vật ước tính hai
mươi cân vàng rồng. Hai mươi cân vàng! Nhất định bán được rất nhiều, rất nhiều
tiền.
Lập tức, lập tức xoay người chỉ vào đại nguyên bảo nói: “Ta
muốn cái này.”
Nam tử cười nói: “Vật phẩm này không tặng.” Hắn chỉ một
nguyên bảo bằng vàng khác bên cạnh nói: “Đây mới là vật phẩm tặng.”
Tô Lệ Nhã nhìn liếc qua chiếc nhẫn lớn kế bên, có chút thất
vọng. Trên đời này đúng là không có chuyện nào là hoàn toàn thuận lợi. Nhưng cô
vẫn căn cứ câu nói: “Không lấy bạch không lấy, có tiện nghi không chiếm là đứa
ngốc” nên nhận lễ vật này.
Nam tử kia nhìn cô đang cảm thán không có được A Kim nguyên
bảo, lắc đầu.
“Sư phụ, nàng nhận.” Một cái đầu cải đỏ từ phía sau toát ra.
Nam tử gõ đầu hắn, trách cứ nói: “Nếu không khi ngươi đưa Tô
Lệ Nhã đi đầu thai, té ngã, nàng sẽ xuất hiện ở thế giới này, trở thành cô nhi
sao? Ta có vất vả thế sao?”
Đầu cải đỏ quật miệng, chạm vào dây thần kinh khóc nói: “Sư
phó, thực xin lỗi.”
“Tốt lắm, đừng khóc. Chúng ta còn cần tìm hai người khác!”
Nam tử không kiên nhẫn nói.
“Nga” đầu cải đỏ theo sau.
Trong khoảnh khắc, khách sạn lỗi thời kia liền biến mất.
“Nha –” một tiếng. Tô
Lệ Nhã mở cửa ra. Đây là một phòng nhỏ ước chừng khoảng 15 mét vuông. Bên trong
bài trí đơn giản có một cái giường và một cái bàn cùng với một cái toilet nhỏ.
Tô Lệ Nhã tháo giầy, vô lực ngã ngồi trên giường. Mệt chết,
cô đã đi bộ 40 phút. Vì tiết kiệm 20 đồng tiền đi xe nên cô vô cùng cam chịu.
Nghỉ đủ, cô đứng dậy. Lấy một ngàn tệ trong túi ra, ngây ngô
cười. Trong sổ tiết kiệm của cô đã có thêm nửa con số. Nhìn con số 0 đã biến
thành con số 9. Cô chính là có cảm giác hảo thành tựu a! cứ lấy tốc độ như vậy,
đến khi cô già đi, cũng không cần lo không có tiền xemkhám bệnh. Ha ha a.
Lúc này, tầm mắt của cô tập trung vào cái hộp hấp dẫn kia.
Cô cẩn thận mở ra, cầm lấy chiếc nhẫn. Trong đầu không khỏi hiện ra cái nguyên
bảo siêu cấp lớn kia. Ai, nếu nhẫn này là cái nguyên bảo kia thì tốt rồi. Bất
quá, này cũng được, hẳn là có thể bán với giá cao. Dù sao nhẫn gần đây cũng thực
quý.
Nhìn nhẫn kia, không biết vì sao cô có loại cảm tưởng xúc động.
Thừa dịp chưa bán, nên mang đi. Vì thế, cô liền đeo nhẫn vào tay.
Hảo vừa a. Không nhanh không chậm, cô đưa ngón tay tơi gần
ngọn đèn, cười nói: “Nhẫn này mang rất được nga, nhìn rất thuận mắt.”
Đột nhiên cô cảm thấy mệt mỏi, mí mắt càng ngày càng nặng,
vô lực cúi tay xuống, lẩm bẩm: “Ngày mai đem mày đi bán.” Trước khi ngủ cô còn
không quên tắt đèn, miễn cho lãng phí điện.
Trong bóng đêm, nhẫn kia tỏa ra hào quang sáng chói. Kim
quang càng lúc càng lớn, thẳng đến bao quanh Tô Lệ Nhã. Chờ sau khi kim quang
biến mất, trên giường đã không còn một bóng người.