Phi Tử Của Vương Gia Ngốc

Chương 92: Chương 92




“Ba ba ba –” Sáng sớm, trước phủ Thượng Quan pháo được châm ngòi đại biểu không khí vui mừng.“Nha –” một tiếng tiếng vang trong trẻo nhưng lạnh lùng vào sáng sớm có vẻ hơi chói tai.“Bá –” một tiếng, một đoàn khất chen chúc nhau trước cổng, chỉ vì đợi hỉ bao. Nhà giàu người ta gả nữ nhi, đều sẽ phát này nọ cho khất cái, việc này cũng có ý nghĩa vui mừng. Bởi vì lần này là Tể tướng gả nữ nhi, hơn nữa gả cho Vương gia. Bởi vậy, lần này hỉ bao như thế nào cũng sẽ không thể nào kém được! Những khất cái xanh xao vàng vọt đã vì mùi thịt trong lồng sắt bay ra mà nuốt nước miếng, hai mắt nổi lên tinh quang.

Đối lập cho nhóm khất cái ở ngoài phủ hưng phấn, thì Tô Lệ Nhã cúi đầu ở trong phòng, một bộ dáng buồn ngủ, để mặc cho mấy nha hoàn ở bên cạnh trang điểm bới tóc. Chỉ có chu môi mím lại cho thấy giờ phút này trong lòng nàng không vui. Ông trời, hiện tại mới mấy giờ a? làm cho nàng mỗi ngày khi mặt trời chưa lên ba sào thì tuyệt không rời giường thức dậy, vì bị người ta ép buộc. Lại một trận khốn ý đánh úp lại, nàng giống nhau lại thấy Chu công đang chơi cờ vây. Bên cạnh một nha hoàn thông minh nhìn thấy chủ tử cúi thấp đầu, vội vàng dùng tay nhỏ bé nâng gương mặt đã phát ra tiếng hít thở đều đều lên, rõ ràng đã hãm sâu trong mộng.

Ngược lại với Tô Lệ Nhã đang yên tâm ngủ, Long Hạo Thừa giờ phút này cũng đã mặc một thân hỉ phục. Ở giữa mắt hắn hỗn loạn vui sướng cùng sầu lo. Hắn vui sướng là rốt cục có thể như ý nguyện thú được A Nhã, nhưng sầu lo là hôm nay sẽ tiến hành thực hiện kế hoạch đã chuẩn bị từ trước. Nếu lỡ như bại lộ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Hắn nắm chặt quyền, thầm nghĩ:“Không, hắn nhất định sẽ không cho phép có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh. Sau đó Long Hạo Thừa hướng gương đồng đi đến, lấy ra bột phấn Trình Lân đã chuẩn bị cho hắn. bột phấn này, có thể làm cho màu da vốn hồng nhuận biến thành tái nhợt bệnh hoạn. Đã nhiều ngày, hắn vì muốn làm cho Hoàng Thượng tin tưởng chính mình bị bệnh nặng, không tiếc thường xuyên cáo ốm không đi lâm triều. hết thảy đều là vì cho Hoàng Thượng thả lỏng cảnh giác. Thu hồi thuốc bột, Long Hạo Thừa bắt đầu ra khỏi cửa, để Chu Phong đỡ mình.

Trong hoàng cung, Hoàng Thượng cười phẩm trà. Hắn đã bảo Trình Lân trong rượu mừng hôm nay kê đơn. Chỉ cần Long Hạo Thừa uống vào, sẽ lập tức phát bệnh. Ha ha, đến lúc đó, giang sơn này đều chân chính nằm trong tay mình. Mà nữ nhân Long Hạo Thừa– Hoàng Thượng trong mắt dấy lên tinh quang: Nàng cũng sẽ là của chính mình. Bởi vì đắc ý cùng hưng phấn, Hoàng Thượng nhịn không được hướng Quý Xương bên cạnh hỏi:“Còn có bao nhiêu thời gian mới đến giờ lành Vương gia thành thân a?”

Quý Xương khẽ cúi đầu, trong mắt hiện lên tinh quang nói:“Một canh giờ.”

“Còn một canh giờ.” Hoàng Thượng lẩm bẩm nói:“Thật hy vọng thời gian qua mau chút.”

“Tiểu thư, tiểu thư –” Xa xa không ngừng truyền đến tiếng gọi to, làm cho Tô Lệ Nhã đang tập trung cùng Chu công đánh cờ không hờn giận vẫy tay, ý đồ muốn đuối mấy tiếng ong ong quấy nhiễu người.

Nha hoàn đã bị đánh trúng nhiều lần nên thông minh ra xoay người tránh thoát công kích, sau đó lại kêu gọi. Nha hoàn khác, thấy thế cũng gia nhập đội ngũ kêu gọi.

“Tiểu thư, tiểu thư……”

“Tiểu thư, tiểu thư……”

“Tiểu thư, tiểu thư……”

……

Rốt cuộc chịu không nổi Tô Lệ Nhã bỗng nhiên mở mắt ra, hét lớn một tiếng:“Ầm ỹ chết người.”

đề-xi-ben cao như thế, nhất thời phá tan một mảnh im ắng trong phòng. Nha hoàn bị dọa hóa đá.

Thật là, những người này cũng quá ầm ỹ đi. Tô Lệ Nhã căm giận đứng dậy. Khóe mắt dư quang nhìn thân ảnh màu lam đứng bên cửa sổ. Một vị nữ tử vô cùng xinh đẹp đứng ở đó, mắt mang giật mình nhìn nàng. Nàng là ai a? khí chất cao quý cho thấy thân phận bất phàm. Còn có ngũ quan xinh xắn, dáng người quyến rũ. Bất quá mặt của nàng vẫn lộ vẻ mượt mà một chút. Nhưng nàng vẫn là người tuyệt sắc a! Tầm mắt dừng trên bộ ngực đầy đặn, ít nhất trong mắt nam nhân, tuyệt đối là báu vật tuyệt sắc.

Lam phi cũng nhân cơ hội đánh giá vị tỷ tỷ trên danh nghĩa này. Một thân hỉ phục màu đỏ nàng có vẻ hơi gầy. Tầm mắt đi lên, dừng trên mặt gầy, cùng với cặp mắt linh hoạt. Nếu nàng đầy đặn hơn một chút, tin tưởng sẽ làm nam nhân đui mù. Đáng tiếc cho cặp mặt linh khí. Nhưng nàng gầy yếu như thế, thật sự có thể bắt được tâm Tam vương gia sao?

Lam phi sở dĩ nhìn chăm chú bộ dạng Tô Lệ Nhã, chính là bởi vì bộ dáng trong kiện hỉ phục rộng thùng thình mà lại kín. Là người làm cho Long Hạo Thừa điên đảo. Có kinh nghiệm lần trước, hắn tuyệt đối không cho phép lại có người nhìn thấy vẻ đẹp chân chính của A Nhã. Hắn phải che giấu xinh đẹp này. Bởi vậy mới yêu cầu làm bộ hỉ phục bảo thủ rộng thùng thình này. Vì để A Nhã ngoan ngoãn mặc vào, hắn phải tìm một lý do quang minh chính đại. Nói hỉ phục có thể che dấu được cái bụng đang nhô lên của nàng.

Rốt cục có cái nha hoàn dẫn đầu phản ứng lại, quỳ xuống:“Lam phi nương nương –” nha hoàn khcs cũng phản ứng lại, đều quỳ xuống.

Tô Lệ Nhã khiếp sợ nhìn Lam phi. Nàng chính là nữ nhi của Thượng Quan Nham, là muội muội trên danh nghĩa của mình. Rốt cục phản ứng lại Tô Lệ Nhã vội vàng định quỳ xuống hành lễ, nhưng bị đôi tay trắng noãn mềm mại cản lại, bên tai truyền đến giọng nói thanh thúy:“Tỷ tỷ, chớ đa lễ.”

Đối mặt mỹ nữ có khí chất cổ điển như thế, Tô Lệ Nhã cũng câu nệ đứng lên, nhẹ giọng nói:“Lam phi nương nương –”

Lam phi cười ngăn cản nói:“Hôm nay ta lấy thân phận là nữ nhi Thơựng Quan gia trở về. Bởi vậy, tỷ tỷ gọi ta lam nhi là được rồi, như vậy mới thân thiết một chút.”

Ngẩng đầu nhìn tươi cười ôn nhu, Tô Lệ Nhã có chút kinh ngạc về sự thân thiện của Lam phi, sau đó cũng cười nói:“Lam nhi, ngươi thật là tới tham gia hôn lễ của ta đi!”

Lam phi vì tươi cười trấn định kia mà thoáng thất thần. Dù sao, cũng rất ít người chân thành đối đãi với mình như thế. Tươi cười lại hiện lên ở trên mặt nói:“Ân, phụ thân nói tỷ tỷ phải xuất giá, làm muội muội như thế nào cũng phải đến xem, tỷ tỷ, Vương gia đối với ngươi tốt không?” Trong đầu hiện ra gương mặt tuấn lãnh mình từ gặp. Tam vương gia, hắn lưu cho nàng ấn tượng sâu sắc với con ngươi đen âm lãnh.

Tô Lệ Nhã có chút ngượng ngùng trả lời:“Hắc hắc, Hạo Thừa đối với ta tốt lắm.” Sự thật là cực kỳ tốt, còn kém đem nàng đưa lên bàn thờ cung phụng.

Con mắt sáng dừng trên tươi cười hạnh phúc, giống như muốn tìm ra chút giấu diếm.

Lấy sự khôn khéo của Tô Lệ Nhã cũng phát hiện ánh mắt thăm dò cùng nghi hoặc của Lam phi. Nàng cười nói:“Lam nhi, ngươi yên tâm. Hạo Thừa thật sự đối với ta tốt lắm. Ta nói cho ngươi a –”

Lúc này nàng phát hiện bên cạnh có nhiều bóng người, xua tay nói:“Các ngươi đều trước đi xuống đi! Ta muốn cùng Lam phi nương nương tâm sự.”

Cung nữ bên cạnh Lam phi thấy Lam phi liếc mắt một cái, cũng gật đầu, đi theo nha hoàn lui xuống.

Tô Lệ Nhã thấy rốt cục chỉ còn lại có các nàng, lập tức lôi kéo Lam phi ngồi xuống, cười nói:“Lam nhi, ta nói với ngươi, lúc trước Hạo Thừa vì muốn ta đáp ứng gả cho hắn, đã hao hết tâm tư cầu hôn ta a!”

“Cầu hôn?” Lam phi nghi hoặc.

“Đúng.” Tô Lệ Nhã nổi lên tươi cười hạnh phúc, chậm rãi kể lại tình hình ngày đó.

Lam phi khiếp sợ nghĩ Tam vương gia lãnh khốc vô tình như thế mà cũng có thể làm ra chuyện tình nghĩa như vậy, xem ra hắn thật sự yêu nàng.

Tô Lệ Nhã nói xong , liền bát quái hỏi:“Lam nhi, Hoàng Thượng đối với ngươi có tốt không?”

Lam phi ngẩn người, nắm lấy vạt áo mình, nhẹ giọng nói:“Hoàng Thượng đối với ta tốt lắm.” con mắt sáng nổi lên một tầng ưu sầu. Trước kia, nàng có thể khẳng định Hoàng Thượng là yêu nàng. Bởi vì Hoàng Thượng ôn nhu với này như vậy, cần nàng như vậy, hàng đêm lâm hạnh nàng. Nhưng tình hình nửa tháng trước đã thay đổi. Hoàng Thượng không hề thường xuyên đến lam điện của nàng, cho dù muốn nàng, nhưng cặp mắt không có nhiệt tình như trước, chính là giống như thông qua nhìn nàng mà thấy nữ nhân khác. Nữ nhân mẫn cảm, nàng biết trong lòng Hoàng Thượng có người khác. Chua hiện lên ở trên mặt: Nhưng ngay cả như vậy, nàng vẫn không thể ngừng yêu Hoàng Thượng. Chỉ chờ đợi Hoàng Thượng hồi tâm chuyển ý.

Tô Lệ Nhã trong mắt hiện lên tinh quang: Nàng sớm biết rằng Hoàng Thượng là vì muốn mượn sức Thượng Quan gia, mới có thể cưới Lam nhi. Vốn tưởng rằng Hoàng Thượng sẽ có tình với Lam nhi, hiện tại xem ra không phải như thế. Điều này càng kiên định quyết tâm của nàng.

Tô Lệ Nhã cười hóa giải không khí trầm mặc nói:“Lam nhi, chúng ta cũng nói chuyện lâu như vậy. Đến nếm thử trà long tỉnh này, rất tốt cho cuống họng.”

Lam phi không nghi ngờ, tiếp nhận chén trà, rất nhanh uống xong, muốn làm cho hương vị trà tách chua sót trong lòng ra.

Tô Lệ Nhã nắm chặt tay Lam phi, trịnh trọng nói:“Thực xin lỗi.”

Lam phi trong mắt hiện lên nghi hoặc, sau đó bỗng nhiên một trận mê muội đánh úp lại, giật mình nhìn gương mặt tràn ngập xin lỗi trước mắt. Rất nhanh chuyển sang phẫn nộ, nàng muốn gọi cung nữ:“Bình nhi, bình nhi –”

“Nha –” Cửa phòng rốt cục bị người đẩy ra. Tiến vào cũng là vẻ mặt ngưng trọng của Thượng Quan Nham.

Lam phi trong mắt hiện lên vui sướng, nói:“Phụ thân nàng bỏ thuốc ta.”

Thượng Quan Nham đi đến trước mặt Lam phi, nhẹ giọng nói:“Lam nhi, ngươi yên tâm ở trong này nghỉ ngơi một chút. Mọi chuyện rất nhanh xử lý xong.”

Lam phi rốt cục ý thức được có chuyện lớn sắp xảy ra, cố gắng vươn tay nắm lấy tay Thượng Quan Nham, nói:“Phụ thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thượng Quan Nham khẽ thở dài:“Là phụ thân sai lầm rồi. lúc trước ta không nên đưa ngươi tiến cung. Ngươi hãy ngủ một giấc thật tốt, tỉnh lại xem như một hồi mộng xuân đi!”

Lam phi chỉ cảm thấy cảnh vật bắt đầu vặn vẹo, mí mắt trầm trọng không nâng dậy nói.

Thượng Quan Nham thấy thế chạy đến đỡ Lam phi, quay mặt nói:“A Nhã, cám ơn ngươi.”

Tô Lệ Nhã nhìn cho dù nhắm chặt mắt, mày vẫn khóa chặt, nhẹ giọng nói:“Tướng gia cũng là vì suy nghĩ an nguy của Lam phi. Dù sao, hôn lễ hôm nay thật sự rất hung hiểm. Hơn nữa, nếu để Lam phi tham dự, tất nhiên sẽ đứng ở bên cạnh hoàng thượng. vô hình sẽ cho Hoàng Thượng một con tin quan trọng. Hơn nữa, nói như thế nào nàng cũng là muội muội ta. Ta có trách nhiệm bảo hộ nàng chu toàn.”

Thượng Quan Nham nhìn hai mắt thanh minh, bỗng nhiên cảm thấy Tô Lệ Nhã thật là nữ nhân kỳ lạ. Khi đối mặt khó khăn, nàng lựa chọn dũng cảm đối mặt. Hắn có chút lý giải Tam vương gia vì sao lại chung tình với nàng như thế.

Hai người cũng không có chú ý tới Lam phi nắm chặt quyền, cùng với móng tay hãm sâu trong lòng bàn tay. Hôn lễ?! Hung hiểm?! Chẳng lẽ hôn lễ này phụ thân cùng Tô Lệ Nhã sẽ gây bất lợi cho Hoàng Thượng? Không được, nàng phải bảo vệ Hoàng Thượng. Nàng không thể ngủ được. Móng tay lại hãm sâu vào trong lòng bàn tay thêm một phần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.