Mặt trời nóng rực ở trên cao, làm cho hàn khí vào buổi sáng
đầu thu bị xua tan. Ở Viêm Đô nơi phồn hoa nhất của Long Viêm quốc giờ phút này
trên đường cái dân chúng tập trung xếp thành hai hàng. Dân chúng vẻ mặt nghiêm
túc, quan binh duy trì trật tự. Dù là quan binh lấy trường mâu (giáo/thương)
ngăn cản, vẫn ngăn không được dân chúng càng ngày càng đi về phía trước. Dân
chúng chen nhau nhìn về phía xa xa. Hôm nay là ngày tướng quân kiêm Tam vương
gia — Long Hạo Thừa đón dâu. Đối với vị Tam vương ngoài chống địch nhân, trong
thực hiện chính sách nhân từ, dân chúng vô cùng kính yêu. Mà sở dĩ sáng sớm chờ
ở đây chính là bọn họ muốn chân thành chúc phúc cho Tam vương gia.
Lúc này, từ phương xa truyền đến tiến nhạc êm tai, một đại đội
mặc hỉ phục xa xa đi tới. Long Hạo Thừa cho dù muốn bảo trì hình tượng lạnh
lùng của chính mình, nhưng trong lòng vui sướng vẫn làm cho hắn không thể duy
trì lạnh lùng trên mặt, một chút mỉm cười thản nhiên vẫn thủy chung treo tại
trên mặt. Tô Lệ Nhã ngồi thoải mái trong kiệu lớn tám người sớm đã kéo khăn
trùm xuống, xốc rèm cửa sổ lên ngắm phong cảnh, người bên ngoài nhìn không tới.
Nhìn đám người tầng tầng lớp lớp, trong mắt thầm giật mình. Nàng trong lòng
nghi hoặc, chẳng lẽ cổ nhân đều thích vô giúp vui như thế?
“Tam vương gia, Tam vương phi, chúc các ngươi đầu bạc đến
già.”
Không biết ai dẫn đầu, rất nhanh rất nhiều dân chúng trên mặt
tràn đầy tươi cười chúc phúc hòa theo :
“Tam vương gia, Tam vương phi, chúc các ngươi đầu bạc đến
già.”
“Tam vương gia, Tam vương phi, chúc các ngươi đầu bạc đến
già.”
……
Tiếng chúc phúc vốn hỗn loạn, dần dần trở nên có nhịp điệp,
rồi sau đó chỉnh tề phảng phất muốn nổ tung Viêm Đô.
Tô Lệ Nhã khiếp sợ nhìn dân chúng hé ra tươi cười chân thành
giản dị, biết những dân chúng này rất đơn giản nhưng phương thức biểu đạt kính
yêu đối với Long Hạo Thừa lại có lòng nhất. Con mắt sáng bắt đầu trở nên ôn
nhu: Đây là nam nhân nàng yêu, đây là nam nhân nàng phải gả. Nàng vì có thể gả
cho nam nhân như thế mà tự hào. Nàng tin tưởng việc hôm nay khẳng định có thể
thành công. Bởi vì hắn có được thứ mà trăm ngàn năm qua vị hoàng đế nào cũng muốn
có nhất – lòng của dân chúng.
Ngồi trên tuấn mã Long Hạo Thừa nhìn dân chúng nhiệt tình
chúc phúc. Thì khuôn mặt hé ra tươi cười xa lạ, hắn thật rung động. Vốn, hắn
trước kia hắn làm tất cả mọi việc để lấy lòng dân chúng, đều không phải xuất
phát từ thành tâm, mà chỉ là thủ đoạn tranh quyền cùng củng cố quyền lực. Tươi
cười chân thành trên mặt dân chúng làm hắn cảm thấy hổ thẹn. Tầm mắt bắt đầu mơ
hồ. Hắn trong mắt hiện lên kiên quyết: Nếu hôm nay kế hoạch có thể thành công,
hắn chắc chắn sẽ làm một hoàng đế chân chính yêu dân, để đáp lại tươi cười giản
dị mà chân thành kia. Long Hạo Thừa cực lực khống chế cảm xúc, mới kìm nén nước
mắt quanh hốc mắt, sau đó bạc môi nổi lên tươi cười thiệt tình đáp lại dân
chúng.
……………………………………………………………………
Mặt trời đã lên cao. Trong tiếng náo nhiệt, Long Hạo Thừa và
Tô Lệ Nhã rốt cục đã đứng trước cửa phủ Tam vương gia. Dựa theo hỉ tục, Long Hạo
Thừa xuống ngựa, dùng sức đá cửa kiệu, để cho Tô Lệ Nhã được bà mối nâng xuống,
hạ cỗ kiệu. Tiếp đó, hai người nắm hai đầu dây đỏ thật dài, hướng bên trong phủ
đi đến.
Tiến vào bên trong phủ, văn võ bá quan đứng đầy hai bên.
Trải qua thời gian một khắc, bọn họ rốt cục đại sảnh cất chứa
trăm người. Chỉ thấy Thượng Quan Hành và Hoàng Thượng đều ngồi ngay ngắn ở vị
trí. Bởi vì lần này chủ hôn là Hoàng Thượng, quân thần có khác, bởi vậy Hoàng
Thượng ngồi ngay ngắn ở chính giữa thủ vị, mà Thượng Quan Hành ngồi ngay ngắn ở
bên trái thủ vị.
Y theo trình tự, Hoàng Thượng trước ngồi ở thủ vị nhận lễ
bái của hai người. Hoàng Thượng làm chủ hôn nên sẽ ban thưởng rượu cho hai người, tỏ vẻ chúc phúc:
“Tam hoàng đệ, chúc các ngươi phu thê trăm năm hảo hợp.”
Long Hạo Thừa trên mặt tái nhợt đỏ lên, tiếp nhận chén rượu,
cười nói:“Đa tạ Hoàng Thượng long ân.”
Hoàng Thượng trong mắt hiện lên âm trầm: Trong rượu đã có phần
độc dược cuối cùng. Chỉ cần Long Hạo Thừa uống vào, thì sẽ không qau được đêm
nay.
“Khụ, khụ, khụ……” Long Hạo Thừa bỗng nhiên cấp tốc ho khan.
Thân thể bởi vì ho khan mà run rẫy lên. Cái chén trong tay cũng bị nghiêng trên
mặt đất.
“Tê tê tê……” Rượu trong chén chảy ra, phát ra tiếng xì xì,
nhanh chóng toát ra bọt biển, đều đó chứng minh trong rượu chứa kịch độc.
Hoàng Thượng khiếp sợ nhìn bọt biển: Trình Lân không phải
nói bí dược này không có phản ứng độc vật sao, cho dù là ngự y cũng khám xét
không ra sao?
Hoàng Thượng vô cùng khiếp sợ, Long Hạo Thừa mặt mang u ám,
sau đó đau lòng nói:“Hoàng Thượng, ngươi vì sao muốn độc hại thần đệ? Thần đệ
đã đáp ứng Hoàng Thượng giúp ngươi giấu diếm chuyện mưu đồ bí mật bán đứng Long
Viêm quốc cho hoàng đế Triều Dương quốc. Ngươi vì sao còn muốn độc hại thần đệ
a?” Nói đến cuối cùng trở thành hét lên.
Bị câu lên án Hoàng Thượng thông đồng với địch bán nước, quần
thần nhất thời sắc mặt đại biến, làm cho Hoàng Thượng cũng biến sắc. Hoàng Thượng
dù sao cũng là nhân vật lợi hại, lập tức thu hồi khiếp sợ, vẻ mặt bị oan uổng
phẫn nộ nói:“Long Hạo Thừa lớn mật, dám vu oan cho trẫm, ngươi nói đi. Ngươi có
chứng cớ gì?”
“Chứng cớ?!” Bạc môi nổi lên châm chọc , Long Hạo Thừa từ
trong lòng lấy ra một phong thơ, mở ra giọng nói lạnh lùng:“Đây là Hoàng Thượng
cùng hoàng đế Long Viêm quốc mưu đồ bí mật, để cho Triều Dương quốc xuất binh
tiến công Long Viêm quốc, chỉ vì muốn cho thần đệ tự mình lãnh binh đến biên cảnh.
Mà Hoàng Thượng, đại hoàng huynh của ta, thì ở trong quân đội đã an bài gian tế,
đến lúc đó sẽ cùng quân địch Triều Dương quốc, nội ứng ngoại hợp, giết thần đệ.
Cái giá phải trả, chính là Hoàng Thượng sẽ giao một châu cho Triều Dương quốc.
Hoàng Thượng, bên trên có dấu ấn ngọc tỷ.”
Quần thần sau khi nhìn thấy ngọc tỷ quen thuộc, lập tức sắc
mặt đại biến. Bọn họ đều ý thức được quân vương cư nhiên bán đứng quốc gia.
Hoàng Thượng khó có thể tin nhìn tín hàm chính mình viết cho
hoàng đế Triều Dương quốc. Rất nhanh trong mắt nổi lên hàn quang. Hoàng Thượng
cả giận nói:“To gan! Long Hạo Thừa dám giả tạo tín hàm giá họa cho trẫm. Người
tới a! Đem loạn thần tặc tử này bắt lại!” Hoàng Thượng trong mắt hiện ra đắc ý:
May mắn lúc trước hắn vì phòng ngừa tình huống có đột biến, nên bí mật sai Quý
Xương mang theo ngự lâm quân, ẩn núp ở toàn bộ phủ Tam vương gia, hiện tại xem
ra, an bài này là vô cùng chính xác.
“Bá bá bá……” Vô số quan binh cầm trong tay đại đao tản ra
hàn quang mà tiến vào, bao vây toàn bộ người trong đại sảnh. Nhất thời quần thần
sắc mặt lại trở nên xanh mét.
“Ha ha ha…… Long Hạo Thừa, không thể tưởng tượng được ngươi
cũng có ngày hôm nay đi! Trẫm vẫn chờ đợi hôm nay.” Hoàng Thượng xóa bỏ hình tượng
ngu ngốc hàng ngày, trong mắt nổi lên hàn quang làm cho người ta sợ hãi.
Hoàng Thượng như thế làm quần thần cảm thấy mao cốt tủng
nhiên (sởn tóc gáy). Bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy quân vương lãnh khốc vô
tình.
Bạc môi nổi lên tươi cười lãnh khốc:“Bắt hắn.”
Quan binh rất nhanh liền động thủ. Nhưng bọn họ vọt vào bao
vây Hoàng Thượng, hàn đao chỉ thẳng vào Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng sắc mặt nhất thời đại biến, quay đầu cả giận
nói:“Quý Xương –”
Lúc này, Quý Xương trên mặt nổi lên cười lạnh nói:“Hoàng Thượng,
ngươi là bảo ta đi!” Giọng nữ nhân thanh thúy làm Hoàng Thượng trấn động. Lâm
Tư tháo lớp mặt nạ, lộ ra gương mặt thật.
Hoàng Thượng nhìn tất cả, rồi đột nhiên giống như thở ra một
hơi, cúi bả vai.
Thượng Quan Hành từ trong lòng lấy ra một thánh chỉ nói:“Hoàng
Thượng, không, hẳn là Long Cần Nhận, tiếp chỉ –”
Long Cần Nhận trong mắt nổi lên châm chọc nói:“Trẫm như thế
nào đã từng viết thánh chỉ cho Hành tướng
mà không biết.”
Thượng Quan Hành bình tĩnh nói:“Đây là Tổ tiên hoàng bí mật
viết cho lão thần. Tổ tiên hoàng sợ tương lai Long Viêm quốc sẽ có một hoàng đế
không phù hợp, nên đã viết riêng đạo thánh chỉ này, cho thần phế truất hoàng đế.”
Nói xong, ông mở thánh chỉ ra, để cho quần thần cùng Long Cần Nhận đều có thể
nhìn rõ thánh chỉ.
Ngọc tỉ đỏ tươi, cùng với bút ký riêng của Tổ tiên hoàng, đều
chứng minh thánh chỉ này là thật.
Thượng Quan Hành giọng nói uy nghiêm vang lên:“Long Cần Nhận
vì tàn sát huynh đệ chính mình, không tiếc cùng địch quốc ký kết bí ước (kế ước
bí mật) bán đất, hành vi đại nghịch bất đạo, không có trách nhiệm của một quân
vương. Thần lấy danh nghĩa của Tổ tiên hoàng phế ngôi vị hoàng đế của Long Cần Nhận.”
Sau khi Thượng Quan Hành tuyên đọc xong thánh chỉ, bốn phía
im ắng một mảnh đến mức chỉ sợ ngay cả cây châm rớt xuống đều có thể nghe được.
Hoàng Thượng sắc mặt trở nên tái nhợt vô cùng, trong đầu chỉ
quanh quẩn nội dung thánh chỉ vừa rồi.
Quần thần cũng sắc mặt trở nên tái nhợt. Dù sao, bọn họ vẫn
là lần đầu tiên nhìn thấy có hoàng đế bị trục xuất. Ý tứ sau lưng, người ở quan
trường chìm nổi nhiều năm, đương nhiên biết rõ: Hôm nay phải đổi. Hoàng Thượng
phải đổi người.
Tô Lệ Nhã nhìn hoàng đế sắc mặt tái nhợt, bỗng nhiên có điểm
đồng tình với hắn. Dù sao, vốn đứng ở vị trí trên vạn người lại đột ngột bị kéo
xuống, trong đó chênh lệch không phải người bình thường có thể hiểu được.
Thượng Quan Hành xua tay nói:“Đem hoàng bào của Long Cần Nhận
cỡi xuống.”
Long Cần Nhận mắt vốn tĩnh lặng bỗng nhiên biến đổi, đối với
binh lính muốn tiến đến cỡi hoàng bào trên người mình lớn tiếng quát:“Lớn mật,
trẫm là hoàng đế. Các ngươi không thể như thế. Lớn mật!”
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Long Cần Nhận,
cũng không có chú ý tới một thânh ảnh màu lam đang lén lút đến gần.
Tô Lệ Nhã vốn đang đắm chìm trong cảm xúc đồng tình với
hoàng đế, bỗng nhiên cảm thấy trên cổ chợt lạnh, quay đầu chỉ thấy dung nhan
xinh đẹp của Lam phi thở gấp gáp.
“Dừng tay, buông Hoàng Thượng ra.”
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng thu hút ánh mắt của mọi
người.
Long Hạo Thừa trong lòng run sợ nhìn chủy thủ (dao găm) dán
trên cổ Tô Lệ Nhã, cực lực áp chế sợ hãi nói:“Buông nàng ra!”
Vốn vẫn trầm mặc Thượng Quan Nham cũng biến sắc, vội vàng tiến
lên khuyên bảo:“Lam nhi, mau thả nàng.”
Lam phi trong mắt kiên trì nói:“Không. Ta không có khả năng
thả nàng. Phụ thân, ngươi thật nham hiểm a! Cư nhiên liên hợp ngoại nhân bỏ thuốc
mê nữ nhi, lại liên hợp người khác sát hại trượng phu nữ nhi. Phụ thân, ngươi
vì sao a?”
Thượng Quan Hành tiến lên một bước, giọng nói lạnh
lùng:“Chúng ta chính là muốn bảo hộ ngươi. Không hy vọng ngươi bị liên lụy.”
“Bảo hộ?!” Lam phi hừ lạnh nói:“Gia gia, ngươi sát hại trượng
phu ta, thương tổn ta, chính là bảo hộ ta sao?”
Lam phi tăng thêm lực đạo trong tay, máu đỏ tươi từ trên cổ
trắng noãn chảy xuống.
Long Hạo Thừa tim như bị ai nhéo nói:“Không cần. Chỉ cần
ngươi thả A Nhã, ta cái gì cũng đều đáp ứng ngươi.”
“Thả Hoàng Thượng, làm cho chúng ta an toàn rời khỏi nơi
này.” Lam phi nói rõ mục đích của chính mình.
Long Hạo Thừa lập tức xua tay, bảo thủ hạ thả Long Cần Nhận
ra.
Long Cần Nhận lập tức đi đến trước mặt Lam phi.
Lam phi nhìn thấy nam nhân mình yêu, cười nói:“Hoàng Thượng,
chúng ta đi thôi!”
Long Cần Nhận trong mắt thiêu đốt ánh lửa báo thù nói:“Không,
trẫm phải báo thù.” Hắn nâng tay lên nhìn Long Hạo Thừa sắc mặt tái nhợt trong
mắt chứa đựng sợ hãi, nhẹ giọng nói:“Long Hạo Thừa, ngươi thực yêu nữ nhân
này!”
Long Cần Nhận dùng tay vuốt ve trên dung nhan tái nhợt, khẽ
lẩm bẩm:“Quả thật. Nàng là một nữ nhân vô cùng kỳ lạ, tự tin, chói mắt như vậy,
làm cho người ta đui mù. Nữ nhân trong cung không có một ai có thể so sánh được
với nàng. Ngay cả trẫm cũng muốn có nữ nhân như vậy.”
Lam phi nhìn nhu tình trong mắt Hoàng Thượng, thân thể mềm mại
chấn động, bỗng nhiên biết người trong lòng Hoàng Thượng chính là nữ nhân trước
mắt, đại tỷ trên danh nghĩa của nàng, thê tử Tam vương gia. Nhận thức này làm
nàng thống khổ không chịu nổi.
Long Cần Nhận thu hồi tay, ánh mắt âm trầm nhìn thắng vào mắt
lo âu, nói:“Long Hạo Thừa, trẫm thật sự rất muốn biết ngươi rốt cuộc yêu nữ
nhân này bao nhiêu.” Long Cần Nhận lấy một cây đao, đi qua nói:“Chỉ cần ngươi ở trẫm trước mặt tự
sát, trẫm liền cam đoan thả này nữ nhân.”
Lam phi trong mắt hiện lên khiếp sợ: Nàng chỉ nghĩ cứu Hoàng
Thượng rời khỏi nơi này. Nàng không muốn bất luận kẻ nào bị thương, tử vong.
Long Hạo Thừa không có do dự, lấy đao, lạnh lùng nói:“Long Cần
Nhận, nếu ta thật sự tự sát, ngươi sẽ tuân thủ lời hứa, thả A Nhã sao?”
Long Cần Nhận hưng phấn mà gật đầu nói:“Đúng, chỉ cần ngươi
vừa chết, trẫm sẽ thả nàng.” Lại đem nàng thu vào bên người.
Tô Lệ Nhã nhìn ánh mắt thâm tình, biết hắn tuyệt đối sẽ vì
chính mình mà từ bỏ sinh mạng. Không, nàng không thể để hắn tự sát. Trong mắt nổi
lên tinh quang. Nàng rất nhanh khoát tay, chuẩn bị cầm toàn bộ lưỡi dao, mặc kệ
việc này sẽ làm nàng bị thương. Sau đó dùng hết sức lực, đoạt chủy thủ trong
tay Lam phi. Máu lập tức nhiễm đỏ lưỡi dao. Đau đớn làm nàng buông lỏng tay ra,
chủy thủ liền rơi trên mặt đất.
Vốn đắm chìm cho trong khiếp sợ Lam phi cũng không có nắm chặt
chủy thủ, làm cho Tô Lệ Nhã dễ dàng đoạt đi. Tầm mắt của nàng dừng trên bàn tay
chảy đầy máu, ngẩng đầu nhìn gương mặt vì đau đớn mà trở nên trắng bệch, nhưng
trong mắt không có chút sợ hãi, chỉ có kiên nghị.
Long Hạo Thừa lập tức bay qua, mang Tô Lệ Nhã an toàn cách
xa chỗ nguy hiểm này. Binh lính bốn phía vì phòng ngừa Long Cần Nhận vồ đến người
khác, nhanh chóng bao vây Long Cần Nhận cùng Lam phi.
Long Cần Nhận cũng hậu tri hậu giác phát hiện quân bài trong
yếu trong tay chính mình đã mất. Phẫn nộ làm hắn tiến lên dùng sức tát vào mặt
Lam phi, làm Lam phi quỳ rạp trên mặt đất, nói:“Đồ vô dụng, ngay cả người cũng
xem không được.”
Lam phi khó có thể tin vuốt sườn mặt nóng rát, nhìn gương mặt
phẫn nộ không có chút ôn nhu : Đây là nam nhân nàng yêu sao? Đây là nam nhân
nàng dùng tất cả mạng sống để yêu sao? Lam phi nhẹ giọng hỏi:“Hoàng Thượng,
ngươi có có yêu ta không?”
Long Cần Nhận đối với nữ nhân này chỉ cảm thấy phẫn nộ cùng
chán ghét nói:“Trẫm chưa từng yêu ngươi. Nếu ngươi không phải là nữ nhi của Thượng
Quan Nham, trẫm ngay cả nhìn cũng sẽ không liếc mắt nhìn ngươi một cái.”
Lam phi trong mắt xuất hiện thâm trầm tuyệt vọng, cúi đầu nhẹ
giọng cười, đứng dậy, đi đến bên cạnh Long Cần Nhận, làm cho khoảng cách của
hai người gần bằng không, nói:“Hoàng Thượng, ta thật sự rất yêu rất yêu ngươi.
Thật sự.”
Long Cần Nhận trên mặt vôn khinh thường xuất hiện khó có thể
tin, phản thủ đẩy nữ nhân trước người ra, lui về phía sau vài bước, khiếp sợ
nhìn chủy thủ cắm trên ngực, dùng khí lực cuối cùng nói hai chữ:“Tiện nhân–”
sau đó khí tuyệt bỏ mình.
Lam phi ngực cũng xuất hiện cái động. Nàng gian nan tiến lên
phía trước, đi đến bên người hắn, nhẹ giọng nói:“Hoàng Thượng, ngươi yên tâm,
trên đường đến hoàng tuyền ngươi sẽ không cô đơn, ta sẽ đi cùng ngươi.” Tươi cười
ôn nhu mà hạnh phúc là biểu tình cuối cùng trên mặt Lam phi.
“Lam nhi –” Tiếng gọi đau lòng của Thượng Quan Nham quanh quẩn
trong toàn bộ đại sảnh.