Phi Tử Của Vương Gia Ngốc

Chương 94: Chương 94




Đó là một thế giới vô cùng hắc ám. Tô Lệ Nhã mặc một thân hỉ phục quơ hai tay, lớn tiếng kêu lên:“Hạo Thừa, chàng ở đâu?”

Trả lời nàng chỉ là tiếng vọng lại của nàng.

Sợ hãi lan tràn trong lòng. Tô Lệ Nhã bước nhanh về phía trước. Cảnh vật bốn phía bắt đầu vặn vẹo, bóng tối bắt đầu tiêu tán. Vốn nghi hoặc nàng bỗng nhiên cảm thấy một trận áp lực đè lên gáy, nâng tay chỉ thấy Long Cần Nhận đang dùng chủy thủ kèm hai bên chính mình, đắc ý nhìn phía trước, theo tầm mắt hắn, nàng vừa vặn thấy một màn Long Hạo Thừa tự sát. Nàng đau lòng cao giọng kêu lên:“Không –”

Vốn đang ở trên giường mê man Tô Lệ Nhã bỗng nhiên ngồi dậy, ấn ngực cấp tốc thở hào hển, thân thể bởi vì mất đi tình cảm chân thành mà sợ hãi run run.

“A Nhã, nàng làm sao vậy?” Vẫn luôn ở bên giường Long Hạo Thừa lo lắng hỏi.

Nàng quay đầu máy móc, đối mặt với gương mặt quen thuộc, thân thủ đụng chạm hắn mặt, cảm thụ ấm áp của hắn, tim cấp tốc nhảy lên bắt đầu dần dần bình ổn. Con mắt sáng sợ hãi bị phẫn nộ thay thế.

“Ba –” Âm thanh vang dội tại trong căn phòng có vẻ dị thường.

Long Hạo Thừa có điểm khó có thể tin nhìn dung nhan phẫn nộ.

Trong mắt nổi lên đám sương:“Hỗn đản, ngươi như thế nào có thể dễ dàng từ bỏ sinh mệnh chính mình như thế? Ngươi cho là ngươi chết đi, ta có thể sống một mình sao? Long Hạo Thừa, ta nói cho ngươi biết, chỉ cần có một ngày, ngươi dám chết trước ta, ta cũng sẽ lập tức đuổi theo, trên đường đến hoàng tuyền ta sẽ không để cho ngươi yên.”

Long Hạo Thừa ánh mắt trở nên ôn nhu, tiến lên ôm lấy người đang khóc sướt mướt. nữ nhân này thật sự thực thương hắn. Hắn thật quá may mắn có thể có được tình yêu của nàng.

Nàng dùng tay không có bị thương dùng sức đấm vào ngực hắn nói:“Nhớ kỹ về sau không cho phép bỏ lại ta một mình.”

Hắn khẽ hôn mái tóc của nàng, nhận lời nói:“Ừm, ta đáp ứng nàng.”

Nàng ngừng giãy dụa, lẳng lặng hưởng thụ thời khắc tâm ý tương thông này.

Bỗng nhiên, phần trí nhớ trước khi hôn mê bắt đầu quay trở lại. Nàng nhớ rõ hình ảnh cuối cùng nhìn thấy là Lam phi nương nương sát hại Long Cần Nhận. Nàng ngẩng đầu, lo lắng hỏi:“Lam phi, nàng thế nào?”

Long Hạo Thừa khẽ thở dài một hơi nói:“Lam phi ôm hẳn quyết tâm phải chết, cho nên, cho dù là Trình Lân cũng vô pháp cứu sống nàng.”

Nước mắt trong suốt lại rơi xuống, thân thể mềm mại của nàng run nhè nhẹ, khóc nức nở tự trách nói:“Là ta hại nàng, là ta hại nàng……”

Long Hạo Thừa nhẹ nhàng chà lau nước mắt của nàng, nói:“A Nhã, nàng không có hại nàng ta, Lam phi khi chết, trên mặt của nàng mang theo mỉm cười hạnh phúc. Nàng có thể toàn tâm làm bạn với nam nhân mình yêu. kết cục như vậy đối với nàng cũng là một loại hạnh phúc.”

Nàng ngẩng đầu xác nhận hỏi:“Thật sự?”

“Ừm.” Long Hạo Thừa gật đầu nói.

Nàng một lần nữa tựa vào trong ngực ấm áp của hắn, cảm thụ được tiếng tim đập mạnh mẽ mà ổn định.

Động tácLong Hạo Thừa mở băng gạc bao quanh tay nàng, nhẹ giọng nói:“A Nhã, đau không?”

Nàng ngẩng đầu, lắc đầu nói:“Không, không đau. Hơn nữa, nếu chỉ chịu một chút thương thế nàycó thể ngăn cản ngươi tự sát, ta cho rằng vô cùng đáng giá.”

Long Hạo Thừa rung động dùng sức ôm nàng, nức nở nói:“A Nhã, ta yêu nàng, thật sự rất yêu nàng!”

“Ta cũng vậy, ta cũng yêu chàng!” (sao thấy nó sến thế =___=)

“A Nhã, làm hoàng hậu của ta đi! vĩnh viễn cùng một chỗ với ta!” Long Hạo Thừa mở miệng nói. Hiện tại quần thần đều đề cử hắn làm tân đế, ngay cả đăng cơ ngày cũng đã định xong, là vào ngày mai. ngôi vị hoàng đế này là hắn hao hết tất cả mọi thứ mới có được, là vũ khí lợi hại nhất để hắn bảo hộ A Nhã. Bởi vậy, hắn cũng không nói thêm gì mà đáp ứng ngay lập tức.

Lần này Tô Lệ Nhã trở nên trầm mặc, cũng không có trực tiếp trả lời hắn.

Hắn khẩn trương đẩy nhẹ nàng ra, nín thở hỏi:“A Nhã, nàng không muốn sao?”

Tô Lệ Nhã ngẩng đầu, con ngươi trong suốt nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi:“Hạo Thừa, tình yêu của ta yêu cầu phải thực thuần khiết, không cho phép có tỳ vết nào. Ta muốn nam nhân ta yêu chỉ có thể yêu một người, và cũng chỉ có thể có một mình ta.”

Long Hạo Thừa trịnh trọng hứa hẹn nói:“Yên tâm, A Nhã. Cả đời này ta chỉ biết có một nữ nhân.”

Nàng lắc đầu nói:“Hạo Thừa, chàng còn không hiểu được ý tứ trong lời nói của ta. Ta muốn hậu cung của chàng chỉ có thể có một mình ta, nữ nhân khác, cho dù là trên danh nghĩa, ta cũng không cho phép.” Triều đại nào hoàng đế không phải cũng có hậu cung ba ngàn người đẹp sao? Nàng tin tưởng tình cảm của Hạo Thừa đối với nàng, nhưng là, làm hoàng đế cũng có rất nhiều lúc bất đắc dĩ . Có khi vì quan hệ với quốc gia khác, mà không thể không nhận nữ nhân khác tiến vào hậu cung mình. Nàng muốn Hạo Thừa cho nàng hứa hẹn. Về sau, không có bất cứ nữ nhân nào tiến vào hậu cung. Nàng nín thở chờ đợi hắn trả lời. Dù sao, yêu cầu này đối với một vị đế vương mà nói thật sự có điểm rất hà khắc.

Long Hạo Thừa từ trong mắt nàng cảm nhận được nàng đang khẩn trương, không thể tưởng được A Nhã cũng có lúc khẩn trương như thế. Nhưng hắn lại vô cùng vui vẻ, bởi vì khẩn trương này là biểu thị tình yêu của nàng đối với chính mình. Hắn nở nụ cười, vô cùng ôn nhu nở nụ cười, hôn nhẹ bạc môi bởi vì khẩn trương mà trở nên lạnh, nhận lời nói:“Ta Long Hạo Thừa hậu cung về sau chỉ có một người là Tô Lệ Nhã.”

Nàng đầu tiên là hai mắt mở to, sau đó trở nên ôn nhu, dùng sức ôm hắn, biểu đạt cảm xúc kích động cùng cảm kích hiện tại của nàng.

………………………………………………

Bởi vì bận tâm danh dự của hoàng thất, Long Hạo Thừa bắt đầu đối với ngoại nhân tuyên bố Long Cần Nhận đột nhiên phát bệnh mà chết. Quần thần cũng rất tự giác ngậm miệng mình lại, chuyên tâm chuẩn bị cho tân đế đăng cơ.

Thượng Quan Nham bởi vì chính mình hại chết nữ nhi, nản lòng thoái chí xin nghỉ ở nhà. Thượng Quan Hành cho dù bởi vì áy náy do chính mình không thể cứu chữa cho cháu gái, cũng không đi không được, đảm đương nhân vật đứng đầu bách quan, chuẩn bị nghi thức đăng cơ.

Tân đế Long Viêm quốc đăng cơ vào một buổi sáng nắng ấm. Tiếng nhạc trang trọng mà uy nghiêm vang lên, cung nữ và thái giám đều quỳ gối trên hành lang hoàng cung, từng đội ngũ binh lính đều cầm trong tay binh khí đứng tại vị trí. Một thân long bào trong người, có vẻ tuấn dật phi thường Long Hạo Thừa bước từng bước trang nghiêm, tiến vào nơi hoàng đế đăng cơ trong các triều đại — Long đăng điện.

Văn võ bá quan phân loại ở hai bên, cung kính cúi đầu, khom lưng hành lễ. Dù là Long Hạo Thừa, trong lòng khó tránh khỏi cũng nhộn nhạo kích động. Hắn hít sâu một hơi, sau đó bước chân lại vững vàng hướng một chỗ khác đi đến.

“Thùng thùng thùng –” Khoảng cách trăm bước ngắn ngủn, ở trong mắt Long Hạo Thừa lại vô cùng dài. Chỉ có trải qua trăm bước này, tương lai ngày sau sẽ không giống nhau. Về sau, hắn chính là người đứng đầu của quốc gia này, gánh vác sự phồn vinh và cuộc sống yên ổn của dân.

Rốt cục, hắn đến trong đại điện, mặt hướng linh vị lịch đại hoàng đế Long Viêm quốc, quỳ xuống. Thượng Quan Hành tay cầm tế văn, tuyên đọc, tiếp đó đem mũ quân vương đội lên cho hắn và ngọc tỷ đại biểu quyền lực tối cao. Long Hạo Thừa chậm rãi đứng dậy, trang trọng xoay người, mặt hướng quần thần.

Thượng Quan Hành cùng với văn võ bá quan quỳ xuống, hô to:“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!……”

Tiếng hô uy nghiêm mà chỉnh tề, quanh quẩn toàn bộ Long đăng điện.

Tiếng nhạc lại vang lên hưởng ứng.

“Ô — ô — ô –”

Tiếng kèn vang lên trong toàn bộ hoàng cung, truyền khắp mọi ngóc ngách, truyền ra ngoài hoàng cung, làm cho dân chúng đều vui sướng cho tân hoàng đăng cơ.

Hoàng hậu trong điện, mặc phượng phục màu tím Tô Lệ Nhã sau khi nghe thấy tiếng kèn, kích động tay run nhè nhẹ: Rốt cục, rốt cục, Hạo Thừa đã lên được đế vị.

“Nương nương, giờ lành đã đến.” Một lão cung nữ nói.

Tô Lệ Nhã hít sâu một hơi, sau đó đứng dậy, hướng Kim Loan điện đi đến. Hôm nay, không chỉ có Long Hạo Thừa đăng cơ, mà cũng là ngày nàng trở thành hoàng hậu, chi mẫu của một quốc gia.

Từ hoàng hậu điện đến Kim Loan điện khoảng cách ước chừng 20 phút đi bộ, nhưng Tô Lệ Nhã lại cảm thấy lộ trình này thật sự là quá ngắn, không đủ để nàng có thể điều chỉnh nhịp đập của tim cho tốt.

Rất nhanh, nàng đã đến Kim Loan điện. Nhìn văn võ bá quan đứng đầy trong điện phủ, cảm nhận được ánh mắt từ quần thần, trong lúc nhất thời, nàng có chút mất bình tĩnh, chân trầm trọng nâng không nổi.

Lúc này, một đạo ánh mắt ấm áp mà tín nhiệm làm nàng quay đầu hướng về phía hắn. tín nhiệm trong mắt hắn, làm nàng thoát khỏi khiếp đảm, lấy phong thái trang nghiêm mà hào phóng tiến vào đại điện, đi đến bên cạnh hắn, sau đó quỳ xuống.

Long Hạo Thừa cầm lấy mũ phượng, động tác mềm nhẹ đội lên cho nàng, rồi đem ấn phượng đại biểu quyền uy của hoàng hậu giao cho nàng, nói:“Trẫm lấy danh nghĩa quân vương của Long Viêm quốc, tứ phong Tô Lệ Nhã làm hoàng hậu của Long Viêm quốc.”

“Tạ Hoàng Thượng ân điển.” Tô Lệ Nhã nói xong một câu, rồi đứng dậy.

Long Hạo Thừa nắm tay nàng, đến vị trí bên cạnh chính mình ngồi xuống, mà hắn tắc ngồi ở trên long ỷ.

Quần thần quỳ xuống, hô to nói:“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu thiên tuế thiên tuế ngàn thiên tuế! Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu thiên tuế thiên tuế ngàn thiên tuế!……”

Tô Lệ Nhã quay đầu cùng Long Hạo Thừa nhìn nhau cười, bàn tay mềm bắt đầu nắm trở lại. Hơi thở ấm áp mà thâm tình trong lúc đó tràn ngập quanh hai người.

…………………………………………

Trong điện Hoàng hậu.

“Hô –” Để cung nữ lui xuống, một mình nằm ngửa trong nước ấm hưởng thụ Tô Lệ Nhã không khỏi hô to thoải mái. Nhớ tới ban ngày vì bảo trì hình tượng một chi mẫu uy nghiêm, nàng ngay cả thở mạnh cũng không dám a! Toàn thân cứng ngắc. Thật sự là làm người ra buồn bực a! Đến bây giờ, nàng đều cảm thấy tất cả chuyện này cũng không chân thật. Nàng cư nhiên có thể trở thành hoàng hậu, một quốc gia chi mẫu. Thật sự là khó có thể tin a!

Đắm chìm trong suy nghĩ chính mình Tô Lệ Nhã cũng không có chú ý tới một bóng dáng cao lớn đã sắp tiến vào trong nước ấm.

Bỗng nhiên tiếng nước dao động, làm Tô Lệ Nhã nghi hoặc xoay người, nhìn thấy Long Hạo Thừa đã xuống nước.

Dung nhan trắng noãn nhiễm lên một tầng đỏ ửng. Vốn nàng rất muốn đem tầm mắt dời đi, nhưng dưới ánh nến nhu hòa chiếu xuống, khuôn ngực hoàn mỹ như thế làm nàng không thể dời tầm mắt.

Long Hạo Thừa bởi vì mỗ nữ si ngốc, bạc môi nổi lên tươi cười, đi đến bên cạnh nàng, đùa giỡn nàng nói:“A Nhã, nước miếng chảy a.”

Tô Lệ Nhã không chút nghĩ ngợi nâng tay sờ lên môi, nhưng bên môi khô ráo, làm nàng biết chính mình bị đùa giỡn. Đôi mắt đẹp giận dữ trừng lên, một đôi tay mềm mại không khách khí hướng ngực trước mắt đấm vào:“Chán ghét –”

Nhưng bàn tay mềm bị một đôi bàn tay to bao lại, như thế nào cũng không rút trở về được. Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy con ngươi đen nóng rực. Nàng biết ánh mắt rực lửa phảng phất muốn thiêu đốt nàng đại biểu cho cái gì. Hoảng hốt xoay người, muốn chạy trốn. Nhưng một bàn tay to lại từ phía sau vây vào trong ngực.

Hắn khẽ cắn vành tai của nàng, giọng nói khàn khàn :“Thái y nói, đứa nhỏ đã tiến vào thời kỳ ổn định, có thể tiến hành chút vận động.”

Oanh – mặt nàng đều bị thiêu đỏ, cảm giác tê dại lan tràn ra khắp thân thể.

Bạc môi bắt đầu theo vành tai di chuyển xuống, kéo dài một đường đến cái cổ trắng noãn, rồi đến lưng trơn bóng không tỳ vết.

“Ân ~” Môi đỏ mọng không chịu khống chế được khẽ rên rỉ.

Tiếng rên rỉ này làm con ngươi Long Hạo Thừa càng đỏ lên. Hắn khẽ xoay người, đem nàng ôm vào trong ngực, rồi đứng dậy, hướng giường lớn thoải mái đi đến……

Một đêm này, tiếng rên rỉ ái muội cùng tiếng thở dốc vang vọng toàn bộ điện hoàng hậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.