Tương tư oán đa tình khổ.
Đáng thương mảnh tâm lúctrước.
Gặp biển xanh khó muốnlàm sông nhỏ.
Hoa Đề Lộ đã rời đi hai năm.
Trong hai năm này, Lệ Chiến Thiết và hai tiểucung nữ không ngừng truyền tin tức vào cung đểhắn có thể biết rõ nhất cửnhất động của Hoa Đề Lộ.
Sau khi nàng rời khỏi cungkhông hề quay lại Hoa phủ,nàng bán kỳ trân dị bảo mà hắn tặng thành tiền mặt, dùng bạc mua một trà lâu.
Mà hắn, cũng không dễbuông tha cho nàng nhưvậy, cho dù giữa hai ngườicòn có khúc mắc, nhưngnàng lại không chịu nói ra vì sao mình và Mã Lâm trởmặt thành thù, giống như hết thảy đều không liênquan tới mình. . . . .
Nàng không còn là ngườitrong cung nữa, vì thế không đề cập tới chuyệntrong cung, cũng không nói ra khúc mắc giữa ba người,lại càng không định cản trởmộng hoàng hậu của Mã Lâm.
Yêu một người, chẳng cầncó toàn bộ của hắn, ngược lại phải biết kịp thời buông tay. . . . .
Điểm này, nàng quả thật đã làm được.
Nàng không để hắn tronglòng nữa, cũng không muốn yêu hắn độc chiếm, bởi vì nam nhân nàng yêu không phải người thường. . . . .
Nhưng hắn không thể làmgiống như nàng, nói bỏ là bỏ.
Hai năm qua, Mã Lâm không ngừng tiếp cận hắn,lại bị hắn ngăn ngoài của,bởi vì trong lòng hắn vẫn chỉ có một người. Cho dù nữ tử được hắn nâng trong lòng bàn tay vẫn tùy hứngngang ngạnh, nhưng hắnkhông thể dứt bỏ, có lẽ cảđời cũng không thể. . . . .
Hắn yêu nàng, yêu bảynăm.
Mà nàng lại nói đi thì đi, không hề quyến luyến hắn.
Hắn sợ sẽ mất nàng, vì vậy hai năm qua, nếu không cóchuyện gì hắn liền tới gặpnàng.
Thời gian trôi, hắn dần dần hoài nghi chân tướng xungđột giữa nàng và Mã Lâm.
Hoa Nhi và Đóa Nhi cũng thề độc, cho dù tiểu thư của các nàng xảo quyệt bá đạo đến cỡ nào, cho dù bị các tần phi khác xa lánh, nàng cùng lắm cũng chỉ làm cho bọn họ thét chói tai,chưa từng làm ai bị thương.
Lần quá đáng nhất là một tài nhân có ý xấu hạ độc trong thức ăn gia súc, hạichết chim hoàng yến nàng nuôi, nàng chỉ trả thù bằng việc trộn ba đậu [1] vào đồăn của tài nhân kia, làm đốiphương đau bụng ba ngàymà thôi.
[1] Một loại quả ăn với liều nhỏ sẽ bị đi ngoài, đaubụng.
Dù bướng bỉnh, tâm địanàng vẫn thiện lương.
Mà hắn, rõ ràng biết rõ tính tình của nàng, vì sao trướckia lại tức giận đến hồ đồ,sự việc thế nào cũng khônghỏi đã định tội nàng, chorằng nàng kiêu ngạo thành tính, vì ghen tị nên làm MãLâm bị thương, mà lại quênMã Lâm thừa dịp nàng hôn mê, chủ động tới của tìmnàng. . . . .
Lỗi lầm này, lưu lại khúc mắc trong lòng nàng, dùhắn cầu xin như thế nào, nàng vẫn không hồi tâmchuyển ý, cũng không nói ra chân tướng sự thật.
Nàng thà rằng ở ngoài cung làm một người dân bình thường, cũng không nguyện trở về hoàng cung gian tráđen tối kia, nhiều lắm là khithái hoàng thái hậu chuyển nơi ở, hoặc là khi nàng có việc cần nhờ hắn, nàng mới chủ động vào cung.
Bằng không đều là hắn côđơn không chịu nổi, xuất cung tìm nàng.
Tựa như đêm nay, nàngngủ bên gối hắn, hai ngườicũng phát sinh quan hệthân mật, nhưng lòng nàng lại cách hắn rất xa.
Khi nào thì nàng mới có thể giống trước kia, tự nhiên lại thẳng thắn nở rộ trong thế giới của hắn?
Nhìn dung nhan khi ngủ tươi ngọt của nàng, tâmhắn gợn sóng từng đợt.
Hai năm qua, hắn bắt đầuhọc cách tin tưởng nàng, cuối cùng cũng hiểu đượclời nói ấy, càng sủng áinàng gấp bội, quả thực đãđến mức khiến nàng coi trời bằng vung.
Cho dù Hoa Đề Lộ đối với hắn gọi thì đến, đuổi thì đi, hắn đều không nề hà, chỉcần có thể làm nàng vui vẻ, bất cứ việc gì hắn cũnglàm, giống như bị hạ ma chú, cả đời này không thểrời nàng.
Mà hậu vị bên cạnh hắn, vẫn luôn để cho nàng, chỉ cần nàng về bên hắn, vĩnh viễn đừng rời đi.
Thế nhưng. . . . . Từ khi nàng rời khỏi cung, dường như đã thay đổi thành một người khác, càng thêm ngang bướng tùy hứng hơntrước, chỉ làm việc theo tâm tình của mình, dường như không để sinh tử củangười khác vào mắt, ngay cả thân thể của mình cũngkhông để ý, không dùng thuốc đúng giờ.
Bệnh tim của nàng thường xuyên phát tác, làm hắnđau lòng không thôi, nếu quay lại hai năm trước, hắnnhất định sẽ kìm nén tức giận, nghe lời oán thán của nàng, mà không phải vì tự tôn nên cự tuyệt nàng.
Nhưng. . . . Bây giờ nói lời này cũng không có tác dụng.
Việc duy nhất hắn có thểlàm là thuận theo tâm ý của nàng, để nàng vô ưu vô lo sống vui vẻ, cho dù trời sậpxuống cũng có hắn đỡ, cho dù nàng muốn hái trăng trên trời hắn cũng hái.
Hắn, yêu nàng quá mức.
Tuy mỹ nhân đang ngủ này hai năm nay để hắn gần gũi, lại không chịu cho hắn một cơ hội nữa để chứngminh hắn chỉ yêu mình nàng.
“Lộ Nhi, nàng còn muốntra tấn ta bao lâu đây?”Hoàng Phủ Phong Vân vừa yêu vừa thương nàng, nhìngò má hồng nhuận kia, kìm lòng không được cúi đầuhôn nàng.
“Ừm. . . . .” Hoa Đề Lộ cau mày, trở mình một cái, hai tay thật tự nhiên ôm eo của hắn, tìm kiếm vị trí thoảimái.
Nàng vùi khuôn mặt nhỏnhắn vào trong ngực hắn, làm hắn không nhịn đượcôm chặt nàng.
Thôi, hai năm trước không tin tưởng nàng, đổi lấy sự bất đắc dĩ hôm nay, hếtthảy đều do hắn tự chuốc phiền phức, không trách được ai.
Muốn trách thì trách hắn,lúc trước yêu nàng nhưng không tin nàng —— yêu một người thật không đơngiản.
Yêu, thật sự không đơngiản.
Có thể chịu được nữ nhân kiêu ngạo lại ương ngạnhnhư Hoa Đề Lộ, trên đời này có lẽ chỉ có mình Hoàng Phủ Phong Vân, hắnquả không thẹn là hoàng đếbao dung nhân từ nhất,ngay cả nữ ma đầu gặp ai giết nấy cũng coi như bảobối che trong lòng bàn tay, quả thực là. . . . .
Ông trời không có mắt.
Có hoàng đế, lại có mộtthái hoàng thái hậu yêu thương nàng làm chỗ dựavững chắc.
Theo số lần ra vào trà lâu Long Phượng ngày càngtăng của Hoàng Phủ Phong Vân, ngoại trừ Lệ ChiếnThiết là thị vệ của hắn,Lãnh Thanh Phách là chú họ của hắn biết thân phậnchân chính của hắn, nhân viên trong trà lâu đều nhất trí cho rằng Hoàng PhủPhong Vân là —— nam sủng của Hoa Đề Lộ.
Không sai, đường đường là hoàng thượng lại bị coi lànam sủng!
Mấy ngày nay, Hoàng PhủPhong Vân đều ở trong tràlâu, nhận được ánh mắt đồng tình của bao người,cho rằng hắn không đần độn thì mù mắt, mới có thểcoi trọng kẻ ăn thịt người không nhả xương, nữ ma đầu ác bá kiêm vô lại nhưHoa Đề Lộ.
Đối với việc này, HoàngPhủ Phong Vân chỉ cười khổ. Trong thời gian ngắn,hắn rất khó giải thích rõràng vướng mắc giữa hắn và Hoa Đề Lộ, mà hắn cũng không muốn nói nhiều, dù sao càng ít ngườihiểu rõ nàng, càng ít ngườibiết tính tốt của nàng, người cạnh tranh với hắncũng sẽ ít đi.
“Hoa Đề Lộ ——” Đột nhiên có một tiếng rống to vang tận mây xanh, mộtbóng người to lớn vọt vào đại sảnh trà lâu, tay cầmmuôi xào, tay kéo một cô nương nhỏ nhắn, cô nươngkia dường như đang muốn khuyên nhủ hắn. “Nữ nhâncoi trời bằng vung nhà ngươi, sao lại bắt Tiểu BấtĐiểm đổ hết nồi canh gà đi!”
“Hoa Đề Lộ!” Một tiếngnói lạnh lùng vang lên từ góc khác. “Đồ đáng chết!Biết rõ Lan Nhi sắp sinh, ngươi còn muốn ta xuốngphía Nam kiểm hàng?!”
“Hoa Đề Lộ, nữ ma đầu ăn thịt người không nhả xươngnhà ngươi. . . . .” Tiếng nóiphẫn nộ. “Ta ở ngoài đầutư, vậy mà ngươi muốn chiếm một nửa quyền tàisản?”
“Tức chết ta, tức chết ta!” Khác với vài tiếng namnhân rống giận kia, lần nàylà một giọng ai oán nũngnịu. “Ngươi làm phu quânta ra nông nỗi gì rồi? Dù hắn là khối gỗ, cũng là khốigỗ bảo bối của ta, ngươi lại mỗi ngày mang hắn đi không thấy bóng người. . . . . .”
Hoàng Phủ Phong Vân nhìn thấy cảnh này, nhịnkhông được nhíu chặt mày.
Thì ra có nhiều người oángiận Lộ Nhi như vậy? Hắn mở quạt ra, ngồi im khôngnói một câu.
Chỉ tiếc Hoa Đề Lộ sáng sớm đã ra khỏi cửa, lưu lại mọi người oán hờn khắpnơi, nhiều người tức giận khó tiêu, nhất thời hướngmũi nhọn về phía hắn.
“Ngươi! Quản nữ nhân nhàngươi cho tốt, bảo nàng đừng quá kiêu ngạo, bằngkhông ông đây một ngày nào đó sẽ băm nàng làm bánh bao thịt!” Hùng Báhung dữ vung muôi.
“Ngươi! Nếu không quản tốt Hoa Đề Lộ, món nợ nàyta sẽ đòi ngươi cả vốn lẫnlời!” Bắc Thần Dương lạnhlùng nói, không giống như đang nói đùa.
“Còn tiếp tục như vậy, ta thật sự sẽ tự tay giết Hoa Đề Lộ.” Lãnh Thanh Pháchnhìn Hoàng Phủ PhongVân, nghiêm túc nói.
“Không được, chúng takhông thể chỉ oán giận không.” Cơ Đát quyết địnhtự mình cố gắng, nhất địnhphải làm Hoa Đề Lộ đềnbù. “Dù thế nào cũng phảicho nàng nếm chút đau khổ!”
Hoàng Phủ Phong Vân bấtđắc dĩ thở dài. Mặc kệ Lộ Nhi làm gì khiến những người này bất mãn, kỳ thực đầu sỏ gây nên chính là hắn, bởi vì hắn yêu chiều nàng quá mức.
“Phải làm thế nào?” Vợcủa Đại Hùng chen vào. “Hoa cô nương nếu biếtchúng ta muốn trả thù nàng, nhất định sẽ tứcgiận.” Nàng đã thấy Hoa cô nương nổi giận, thật khủngkhiếp!
“Không phải trước đó nàngtừng tiến cung sao?” Bắc Thần Dương nhíu mày nhìnHoàng Phủ Phong Vân,trong mắt có ý tứ kín đáo.“Làm nàng lại tiến cung, hơn nữa vĩnh viễn đừng ra, vậy thì chúng ta có thể yên ổn rồi.”
“Vậy làm thế nào để nàng ngoan ngoãn tiến cung đây?”
“Chuyện này giao cho ta.”Lãnh Thanh Phách cườilạnh, mắt nhìn Hoàng Phủ Phong Vân. “Nhưng ta cần.. . . . Nam sủng của Hoa ĐềLộ hỗ trợ.”
Hoàng Phủ Phong Vân bịđiểm danh đang uống trà, nghe những lời này, thiếuchút nữa phun hết ra.
Nam sủng?! Hắn không nghe lầm chứ?
“Ngươi không muốn vĩnh viễn chỉ làm một nam sủng không danh không phận chứ?” Lãnh Thanh Phách nheo mắt, dường như có chút khinh miệt nhìn hắn.“Nhiều năm như vậy cònkhông trị được nàng, ngươi phải tỉnh táo lại đi.”
Hoàng Phủ Phong Vân cười ôn hòa. “Chỉ cần nàng vui vẻ là được.”
“Phi!” Mọi người khinh thường nhìn hắn.
“Chúng ta bàn bạc kĩ hơn,lần này tuyệt đối không thểthả hổ về rừng. . . . .”
Mọi người ngồi thành vòngtròn, bí mật trao đổi.
Ai. Hoàng Phủ Phong Vânthan thầm, tuy rằng không muốn lội nước đục, nhưnglại bị bọn họ kéo vào cùng một trận doanh.
Đáng nhẽ. . . . . Hắn cho rằng với thân phận của mình, sẽ không để những người này tiếp tục xem nhẹ hắn, coi hắn là nam sủng của Hoa Đề Lộ. . . . .
Hả? Mọi chuyện có vẻ hơikì quái.
Bản năng Hoa Đề Lộ nói cho nàng như vậy.
Khi nàng trở lại trà lâu, mỗingười đều tươi cười hòa ái, khiến cho nàng thấy không thích hợp. Nữ ma đầu nàngkhi nào trở thành đối tượng hoan nghênh của mọi ngườivậy?
Nàng nghi ngờ đi qua, thẳng đến khi Lãnh ThanhPhách chặn đường của nàng.
“Làm gì?” Nàng nhíu mày,có chuyện tất có lí do.
“Hoàng Phủ Phong Vân hồicung rồi.” Lãnh ThanhPhách tươi cười. “Hiện tại mọi người đều biết thânphận của hắn, hắn không phải nam sủng của cô, mà là đương kim hoàngthượng.”
“Vậy thì đã sao?” Nàng bĩumôi.
“Hắn hồi cung rồi.” Cơ Đát bên cạnh tiếp lời, đồng thời ôm lấy phu quân vừa vàotheo Hoa Đề Lộ.
“Cho nên?” Hoa Đề Lộkhông kiên nhẫn hỏi. Nàng biết Hoàng Phủ Phong Vânphải về cung, dù sao hắn là vua một nước, không thể ở mãi bên cạnh nàng.
“Hắn không muốn làm nam sủng của cô nữa!” Bắc Thần Dương tuy rằng cảmthấy kinh ngạc đối với thânphận của Hoàng Phủ Phong Vân, thế nhưng việc cấpbách trước mắt là giảiquyết nữ nhân ác bá.
“Hắn vốn không phải namsủng của ta.” Hoa Đề Lộhíp mắt, lạnh lùng nhìn quét mọi người. Bọn họ rốt cuộc đang làm cái quỷ gì? Liên hợp lại thảo luậnchuyện của nàng và HoàngPhủ Phong Vân sao?
“Hắn có một việc khó nói với cô.” Lãnh Thanh Pháchnhìn nàng nói, “Cô có biết,hậu vị luôn để trống, đốivới bách quan triều đình vàdân chúng mà nói, là một nghi hoặc rất lớn, hắn sớm hay muộn cũng phải lập hậu, mà không phải cứquyến luyến cô.”
“Ba nghìn hậu cung giai lệ.” Hoa Đề Lộ cắt đứt lời nói của hắn. “Ta biết đối với hắn, ta chỉ là muối bỏ biển.”
Nàng không chiếm Hoàng Phủ Phong Vân, là HoàngPhủ Phong Vân chiếm lòng của nàng.
Cho tới bây giờ, nàng vẫn không ngừng nhắc nhở mình, đừng yêu quá sâu.
Dù miệng nói không thương, nhưng lòng có thể không yêu sao? Nàngkhông muốn nghĩ tới việc này, không cho phép mìnhtìm đáp án.
Mọi người không nghĩ Hoa Đề Lộ khó đối phó như vậy, bọn họ khuyên canmãi nhưng nàng vẫn không phản ứng.
“Hắn có thể lập những nữnhân khác làm hoàng hậu.” Có người khích tướng.
“Vậy thì chúc mừng hắntìm được chân ái.” Hoa Đề Lộ lạnh nhạt đáp lại.
“Hắn có lẽ về sau sẽ khôngtìm cô nữa.” Hạ liều thuốc mạnh.
Hoa Đề Lộ im lặng, cuối cùng cười lạnh. “Tốt lắm,cầu về cầu, đường về đường, sớm tụ họp.”
“. . . . . .” Được rồi! Bọn họthua.
Thấy mọi người đều ngậmmiệng, Hoa Đề Lộ ngẩng đầu ưỡn ngực tiếp tục đi về phía trước.
Lãnh Thanh Phách không nhịn được hỏi nàng: “Côkhông hề cảm thấy Hoàng Phủ Phong Vân quan trọngchút nào sao?”
Nàng dừng bước, quay đầunhìn hắn. “Rất quantrọng.”
Nghe vậy, mọi người lạidấy lên hi vọng.
“Không có hắn làm chỗ dựa vững chắc của ta, talàm mưa làm gió như thếnào?” Hoa Đề Lộ dù nói như vậy nhưng không biếttại sao lòng lại phiền não.
Đừng nghĩ tới hắn! Là do bọn người kia nói lungtung, làm loạn tâm tình củanàng.
Mọi người thở dài một hơi, bắt đầu cổ vũ nàng. “Vậy mau vào cung cầu hắn, đừng lập người kia làm hoàng hậu!”
“Không có hứng thú!” Vừanhắc tới hậu vị, Hoa Đề Lộliền cụt hứng. Đến nay, nàng căm ghét hai chữ “hoàng hậu” tới cực điểm.
Cái gì?! Mọi người trợn to mắt, phản ứng của nàng tạisao luôn ngoài dự liệu của bọn họ?
Nữ nhân khó trị!
Thật muốn trói nàng némlên xe ngựa, sau đó bằngtốc độ nhanh nhất đưa đếnhoàng cung, để nàng vĩnh viễn đừng ra ngoài chà đạp người đời. . . . .
Lãnh Thanh Phách cùng những người khác trao đổiánh mắt. Nếu kế hoạch “Chọc giận nữ ma đầu”không thành công, vậy thì đổi thành kế hoạch “Khôngtrâu bắt chó đi cày”. . . . .
May mắn, bọn họ còn chưatuyệt vọng.
“Gì vậy?” Thấy mọi ngườicười đến tà ác, Hoa Đề Lộthấy không thoải mái.
“Không, không có gì.” Đồng loạt nhún vai.
“Vậy ngày mai ta tiến cungbẩm báo hoàng thuợngquyết định của cô, mong hoàng thượng bắt đầu triệutuyển tú nữ, chuẩn bị tuyểnhậu.” Lãnh Thanh Pháchquan sát biểu cảm củanàng, cũng không tin rằng nàng không quan tâm.
“Tùy ngươi.” Hoa Đề Lộhừ lạnh, xoay người rời đi.
Thế nhưng không biết vìsao, nàng bỗng cảm thấy chua xót. . . . .
“Thành công, thành công!” Chờ nàng đi mất, mọi người vui vẻ khoa chân múa tay.
Không lâu sau, bọn họ có thể thoát khỏi địa ngục, tự do qua ngày!