Phi Tử Điêu Ngoa Của Hoàng Đế

Chương 8: Chương 8




ế hoạch hai, không trâubắt chó đi cày [1] ——

[1] Chỉ một việc làm bất đắc dĩ

Trong cung truyền ra thánhchỉ, tuyển chọn các cô nương xinh đẹp tuổi đôimươi tiến cung làm tú nữ.

Hoa Đề Lộ không quantâm, dù sao năm nay nàngđã hơn hai mươi, không nằm trong danh sách đó.

Thế nhưng ——

Nàng lại bị trói gô, bịt miệng, giao cho quan phụ trách tuyển tú nữ!

Trước khi nàng hôn mê, còn nghe mọi người nhắn nhủ tên quan kia tuyệt đốikhông cởi trói cho nàng,càng không thể lấy mảnh vải nhét miệng nàng ra, bởivì. . . . . Nàng sẽ cắn người!

Đáng chết! Tốt nhất đừngđể nàng xuất cung, bằng không nàng nhất định sẽthịt bọn họ!

Đây là ý nghĩ duy nhấttrước khi Hoa Đề Lộ ngất đi.

Khi nàng tỉnh lại đã là vài canh giờ sau, nàng mộtmình đợi trong phòng, vẫn bị trói như cũ.

“Ưm, ưm. . . . .” Nàng giãy dụa kêu lên.

“Nghe nói có người đưa tớiđồ chơi tốt.” Một nữ tử phong tư yểu điệu đi đến,nhìn Hoa Đề Lộ đang giãy dụa không ngừng.

“Ưm, ưm!” Mau thả ta ra!Hoa Đề Lộ nhíu mày, ánh mắt không phục tùng.

“Yên lặng!” Nữ tử quátnhẹ một tiếng, tay phải vung lên, một cây roi hướng về phía Hoa Đề Lộ,xẹt qua xiêm y của nàng.“Lần này tuyển chọn tú nữ, Tuyết Nương ta tuyệt đốikhông để cô nương không quy củ đến trước mặthoàng thượng, cho nên chỉcần là tú nữ có vấn đề, đềuđưa tới chỗ ta dạy dỗ mộtphen, sau đó mới đưa đến trước mặt hoàng thượng.”

Hoa Đề Lộ cắn vải trợn mắt nhìn. Nàng ở trongcung, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua cái tên Tuyết Nương, càng chưa từng nghe qua hậu cung có nữ nhân hung ác bá đạonhư vậy.

“Ngươi nhất định thấy nghingờ thân phận của ta!” Tuyết Nương đi tới trướcmặt nàng, trên mặt che một tầng sa mỏng, dáng ngườicũng cao lớn hơn nữ tử.“Nhưng cho dù thế nào, ta là nữ quan dạy lễ nghi trong hậu cung, từ giờ trở đi, ngươi phải nghe lời ta.”

Nói xong, Tuyết Nương bỏmảnh vải trong miệng nàng ra, nhìn bộ dáng giãy dụacủa nàng.

“Đáng chết, đáng chết, mau thả ta ra!” Hoa Đề Lộhét to, từ trước đến giờ nàng chưa từng chịu khuấtnhục như vậy. “Ntgươi có biết ta là ai hay không? Talà Hoa Đề Lộ, là cháu gái của thái hoàng thái hậu,còn không mau buông ta ra ——“

“Câm miệng!” Tuyết Nương vung roi lên tạo thành một vết máu trên mặt nàng, đau đớn đến mức làm nàng nghiến răng trợn mắt.“Ta không phải nói nơi này ta lớn nhất sao? Chỉ cần đến nơi này của ta, mặc kệlà thân phận gì, cũng phải học lễ nghi rồi mới đượcbước ra!”

Hoa Đề Lộ cảm thấy gò má vừa nóng vừa đau, nhưngnàng cố nén nước mắt, chỉoán hận nhìn Tuyết Nương.

“Ta phải dạy dỗ ngươithành nữ nhân ngoan ngoãn nhu thuận trong thời gianngắn.” Tuyết Nương nhìn nàng, tựa hồ rất vừa lòng tác dụng uy hiếp bằng roivừa rồi.

“Chờ ta bước ra khỏi đây,ngươi nhất định phải chết.”Hoa Đề Lộ lạnh lùng mở miệng, không chịu thua trừng nàng.

“Vậy ngươi cũng phải cóbản lĩnh bước ra.” Tuyết Nương nở nụ cười. “Có rấtnhiều cô nương vào nơi này của ta chịu không nổi huấn luyện khắc nghiệt, không tự sát bỏ mình thìcũng chỉ còn nửa mạng bịđuổi ra cung. Dựa vào đứchạnh của ngươi mà còn muốn ra ngoài. . . . . Chậc!”

Nghe Tuyết Nương cười nhạo, Hoa Đề Lộ thở hổnhển.

“Ta nói rồi, chờ ta rời khỏi, ta sẽ đòi ngươi gấp bội!” Nàng thề, nàng nhất địnhphải rơi khỏi đây!

Mặc kệ là Tuyết Nương hay người ở trà lâu, nàng nhất định phải làm thịt bọn họ!

Tuyết Nương búng tay, vài đại hán lập tức xuất hiện cởi trói cho Hoa Đề Lộ.

“Ngươi đừng mơ chạy trốnkhỏi đây.” Tuyết Nươngnheo mắt cười. “Chỉ cần bịta bắt lại một lần, ta liền cắthết gân chân của ngươi, cho ngươi vĩnh viễn ởđây.”

“Ngươi dám?” Hoa Đề Lộđứng lên, cao ngạo nhìn nàng.

“Ngươi cứ thử xem!” Tuyết Nương lại vung roi vào tay nàng. “Thế nhưngtrước đó, ngươi phải học cách tôn kính ta, kêu tamột tiếng Tuyết ma ma!”

“Đừng mơ. . . . .” Hoa ĐềLộ ôm tay, choáng vángthấy vô số bóng người trước mắt.

Bốp, bốp, bốp. . . . . Tay áo của nàng bị phá rách, lộ ra da thịt tuyết trắng, cùng với vết thương nhìn đến ghêngười.

“Nha đầu, ngươi mạnh miệng, phải chịu đòn. . . . . .” Tuyết Nương xuống tay không lưu tình, uy hiếp nói.

Nhưng Hoa Đề Lộ mím môi không chịu khuất phục, roi không ngừng hạ xuống,cảm giác đau đớn bỏng ráttruyền đến. . . . . . Cuối cùng, nàng chịu không nổihành hạ như vậy, trước mặttối sầm rồi ngất đi.

Tuyết Nương lúc này mớidừng tay, nhìn nữ tử khôngnhúc nhích trên mặt đất.

“Ngươi diễn quá nhập tâmrồi.” Một đại hán nói vớiTuyết Nương, sau đó đi đến cạnh Hoa Đề Lộ bắt mạchcho nàng. “Nàng đau đến mức hôn mê rồi.”

“Ai bảo nàng bướng bỉnhnhư vậy!” Tiếng nói lanh lảnh của Tuyết Nương biếnthành giọng nam trầm thấp. “Xem ra muốn cải tạo nàngcòn cần thời gian.”

“Ai.” Đại hán thở dài, ôm lấy Hoa Đề Lộ. “Nếu đểHoàng Phủ Phong Vân biết ngươi đánh nàng thành nhưvậy. . . . .”

“Diễn cũng xong rồi, hắnkhông thể oán giận.” Tuyết Nương hừ lạnh, vẫy vẫytay. “Phiền ngươi truyềnngự y vào!”

Nói xong vứt roi xuống,hôm này vai diễn của“nàng” đã xong rồi ——

Ngày mai lại tiếp tục.

Lộ Nhi, nàng đang làm gì đây? Vì sao bướng bỉnh như vậy? Nàng có biếtnàng như vậy, ta đau lòng thế nào không?

Một bàn tay to nâng mặtHoa Đề Lộ, dịu dàng vỗ về vết thương trên má nàng.

Là ai? Hoa Đề Lộ trong mê man cảm thấy bàn tay này rất quen thuộc, mà giọngnói dịu dàng kia là của mộtngười ——

Hoàng Phủ Phong Vân.

“Hoàng Phủ!” Hoa Đề Lộmở mắt khẽ gọi.

Nhưng người lại không phảilà Hoàng Phủ Phong Vân, mà là một cô nương xinh đẹp đang đắp khăn lên trán nàng.

“Cô đã tỉnh rồi!” Cô nương vẻ mặt lo lắng, ánh mắt như có đau lòng vô hạn. “Cô cóđói vụng không? Có lạnh hay không? Có chỗ nàokhông thoải mái?”

Hoa Đề Lộ miễn cưỡngngồi dậy, sắc mặt tái nhợtnhìn cô nương.

“Cô là ai?” Nàng phòng bị nhìn cô nương xa lạ này,cảm giác có hơi kì quái.

Bởi vì cô nương này cũngcao lớn như Tuyết Nương,khung xương không giốngnữ tử, nhưng dung mạo lạivô cùng xinh đẹp. . . . .

Thật sự kì quái, sao nữ nhân ở đây đều cao lớn như vậy?

“Tôi là Tiểu Vân.” Cônương cười ôn hòa. “Là tỳnữ Tuyết ma ma phái tới chăm sóc cô. Cô có đói vụng không? Tôi vừa mangcháo tới.”

Hoa Đề Lộ lắc đầu.

“Nơi này. . . . Là đâu?”Nàng nhìn bốn phía, tuy rằng không thể hoa lệ nhưcung Đề Oanh, nhưng cũng coi là tiện nghi.

“Nơi này về sau là phòngcủa cô.” Tiểu Vân vừa nóivừa bưng cháo tới. “Cô ănnhiều một chút, ta sẽ đút cho cô. . . . .”

Hoa Đề Lộ quay mặt, cự tuyệt ý tốt của Tiểu Vân.“Cô có thể giúp tôi rời khỏi nơi quái quỷ này không?”

“Giúp cô?” Tiểu Vân khó xử cúi đầu. “Tôi. . . . .”

Thấy bộ dáng không biếtlàm sao của Tiểu Vân, Hoa Đề Lộ bất đắc dĩ thở dài.“Quên đi, tôi không nên ép buộc làm khó người khác.”

“Tôi sẽ chăm sóc cô thậttốt.” Tiểu Vân ngẩng đầu lên kiên quyết nói. “Nếu cô cần gì cứ việc nói cho tôi.”

“Vì sao cô lại đối xử tốt vớitôi như vậy?” Hoa Đề Lộnhìn vào mắt nàng, lại thấymột tia sáng dịu dàng quen thuộc, giống như của ngườikia. . . . .

Ai! Nàng choáng đầu sao?

“Tôi. . . . .” Tiểu Vân muốn nói lại thôi, sau đó tươicười. “Tôi muốn làm bạn của cô.”

“Không cần.” Vừa nghe vậy, Hoa Đề Lộ hừ lạnh.

“Vì sao?” Tiểu Vân khônghiểu hỏi. “Cô không thích tôi sao?”

“Ở trong cung, tôi khôngcần có bạn!” Hoa Đề Lộmím môi, chưa từng quên chuyện cũ. “Cũng sẽ khôngkhờ khạo.”

“Cô ghét hoàng cung như vậy sao?” Sắc mặt TiểuVân ảm đạm, giọng điệucũng thật bất đắc dĩ.

Hoa Đề Lộ im lặng một lát. Thấy biểu cảm khổ sở của Tiểu Vân cũng khiến nàngkhó chịu, rốt cuộc là thế nào? Nàng trúng tà rồi sao?

“Là hoàng cung không cầncó sự tồn tại của tôi.” Thếnhưng nàng còn mở miệnggiải thích!

“Có cần cô mà!” Tiểu Vânđặt bát xuống, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng. “Chẳng lẽ cô không phát hiện ra?”

Hoa Đề Lộ nhanh chóngrút tay về. Bàn tay TiểuVân khiến nàng thấy an tâm, thấy ấm áp, nhưng. . . . .

“Đây là chuyện của tôi, cô không cần xen vào việc của người khác.” Nàng phảiphong bế trái tim, không cho bất cứ kẻ nào tiến vào.

“Cô có thể coi tôi như tri kỷ, tôi sẽ lắng nghe, tôi nguyện ý chia sẻ hỉ nộ ái ố cùng cô.” Tiểu Vân thấynàng kháng cự, dịu dàng nói.

“Cô thật phiền!” Hoa ĐềLộ lườm nàng. Không biết vì sao, Tiểu Vân cho nàngcảm giác giống như người kia. . . . .

Ai, rốt cuộc nàng bị làm sao? Vì sao cứ nghĩ đếnHoàng Phủ Phong Vân?

Nỗi nhớ như sóng tràođánh úp, nàng không nhịn được nghĩ, nếu Hoàng PhủPhong Vân biết nàng bị đánh như vậy, hắn có đau lòng hay không? Có sốtruột hay không?

Nàng nghĩ không ngừng, lạikhông tìm được đáp án.

Điều duy nhất có thể xác định, chính là nàng độtnhiên rất nhớ hắn. . . . .

“Mẹ kiếp, bà già chết tiệt!”Hoa Đề Lộ gầm nhẹ, sau vài ngày chịu ngược đãi, bất mãn của nàng cuối cùng cũng bùng phát.

“Nói lại lần nữa?” TuyếtNương nhíu mày, mắt lạnh nhìn nàng.

“Bà già đáng chết, bà già đáng chết, bà già đángchết!” Hoa Đề Lộ ra sức mắng.

Tuyết Nương hừ lạnh mộttiếng, giơ roi vung về phía nàng, nàng nhắm mắt lại,chờ đau đớn giáng xuống, nhưng lại không có cảm giác gì.

Bốp bốp bốp ——

Roi không ngừng hạ xuống,nhưng nàng lại không hề đau, bởi vì thân thể nàngđược ôm vào trong một lồng ngực rắn chắc.

Tim Hoa Đề Lộ lỡ mộtnhịp, nơm nớp lo sợ mở mắt, cho rằng sẽ thấygương mặt mà mình chờmong, lại phát hiện ——

Tiểu Vân?!

Là Tiểu Vân ôm nàng, vì nàng mà chịu roi của TuyếtNương, thay nàng chịu đau đớn bỏng rát!

“Cô làm gì vậy?!” Cho dù Hoa Đề Lộ tùy hứng đến mức nào, cũng không thểtrơ mắt nhìn người khác chịu khổ vì mình. “Mau tránh ra, Tiểu Vân!”

“Không việc gì.” Tiểu Vâncắn chặt răng, không nghĩ rằng Tuyết Nương xuống tay không lưu tình như vậy, nếu đánh vào người HoaĐề Lộ, khẳng định sẽ làm vết thương trước đây củanàng chuyển biến xấu.

“Được, mới vài ngày ngắnngủi mà cảm tình giữa cácngươi đã tốt như vậy?” Tuyết Nương dường như đánh rất hứng thú, khônghề chùn tay.

“Dừng tay, bà già chết tiệt!” Hoa Đề Lộ cắn răng,muốn thoát khỏi vòng tay của Tiểu Vân. “Cô bị ngốcsao, không có việc gì nên chịu roi cho tôi?”

Tiểu Vân cười ôn hòa,không quan tâm tới từng đợt roi như mưa hạ xuống.

“Tuyết ma ma.” Đại hán bên cạnh không nhìn nổi, rốt cuộc ngăn lại. “Rấtnhiều chuyện phải cóchừng mực.”

Tuyết Nương lúc này mớithu roi lại, hít sâu, tâm tìnhlúc này chỉ có một từ để hình dung ——

Sung sướng.

“Hai ngươi hôm nay khôngđược dùng bữa tối, quỳ trong này một đêm cho ta.” Tuyết Nương trừng mắt nhìn các nàng, sau đó đi ra khỏi phòng cùng đại hán.

Khẳng định Hoa Đề Lộkhông bị thương nữa, Tiểu Vân mới buông nàng ra.

“Cô không sao chứ?” HoaĐề Lộ vội vàng muốn nhìnlưng Tiểu Vân.

“Tôi không sao.” Tiểu Vânngăn nàng, không muốnnàng xem vết thương. “Đừng lo, tôi da dày thịtthô, không đau.”

“Nhưng. . . . . .” Hoa Đề Lộcau chặt mày, vẻ mặt nhưsắp khóc. “Bà già kia đánhngười rất đau. . . . .”

“Chỉ cần cô không đau thìtôi cũng không đau.” Tiểu Vân tươi cười. “Cô gần đây thay đổi rất nhiều, nhịnmấy ngày mới bùng phát, có tiến bộ rồi.”

Hoa Đề Lộ mệt mỏi ngồi dưới đất, nhìn bộ dáng của Tiểu Vân, lòng nàng dao động. “Vì sao cô đối xử tốtvới tôi như vậy? Tại sao cản nhiều roi cho tôi?”

“Đối tốt với cô xuất phát từnội tâm, không cần có lý do.” Tiểu Vân nắm tay nàng. “Tôi biết hiện tại cii không hề từ bỏ, dù khôngcó cách nào giúp đỡ, nhưng tôi sẽ làm bạn bên cạnhcô.”

“Tôi sẽ hại cô mất!” Hốc mắt Hoa Đề Lộ phiếm hồng, lời nói của Tiểu Vân khiến nàng muốn khóc, hơnnữa sau khi Tiểu Vân xuất hiện, mỗi ngày nàng đều rất nhớ Hoàng Phủ Phong Vân. . . . .

Tiểu Vân và Hoàng Phủ Phong Vân có một điểm giống nhau, chính là tận tâm tận lực, không cần hồi báo.

“Tôi không sợ.” Tiểu Vânlắc đầu. “Đây không phải lỗi của cô, cô không cố ý.”

Cuối cùng, Hoa Đề Lộkhông nhịn được rơi lệ. Nàng cho rằng mình rấtkiên cường, sẽ không rơi lệ,sẽ không thương tâm khổ sở, kỳ thực nàng đã đánh giá bản thân quá cao.

“Cô đừng khóc mà!” TiểuVân tay chân luống cuống,bàn tay thô ráp lau đi nước mắt của nàng. “Có phải tôi nói sai cái gì không?”

“Tại sao cô lại đối xử tốt với toi như vậy?” Nàng khóc đến mức bình minhvạn trượng. “Tôi rõ ràng là nữ nhân vô lý ương ngạnh,tôi không đáng để cô đối xử tốt với tôi như vậy. . . . .”

“Cô tốt hay không tốt, làdo tôi cảm nhận.” Tiểu Vânôm nàng vào lòng. “Tôi bịthương không phải lỗi của cô, là tôi tự nguyện.”

Hoa Đề Lộ ở trong lòng Tiểu Vân khóc như mộtđứa trẻ, khóc ra hết thảy uất ức.

Thì ra, nàng vẫn khao kháttình cảm. . . . .

Bất luận là tình yêu, tình bạn và tình thân, thứ nàngcần, đã đè nén rất lâu, lâu đến nỗi nàng quên mìnhcần cái gì.

“Để tôi đối xử tốt với cô làđược!” Tiểu Vân dịu dàngnói. “Tôi sẽ không làm cô tổn thương. . . . .”

Hoa Đề Lộ nghẹn ngào,ngẩng đầu nhìn Tiểu Vân, hai mắt nàng đẫm lệ, trongnháy mắt cảm thấy khuôn mặt Tiểu Vân và HoàngPhủ Phong Vân là một.

Nàng hô hấp dồn dập, tráitim lỡ một nhịp.

Lắc lắc đầu, nàng tự cho rằng mình bị ảo giác,Hoàng Phủ Phong Vân vốn không biết nàng bị ngườikhác tính kế, đang chịu khổở nơi này.

“Được.” Hoa Đề Lộ quyết định hóa bi phẫn thành sứclực, nàng lau đi nước mắt trên mặt, lời thề son sắt,“Ta nhất định phải rời khỏinơi quỷ quái này!”

“Cô nhất định làm được.”Tiểu Vân động viên nàng. “Cô kiên cường, thông minh như vậy, mọi khókhăn đều có thể giải quyết dễ dàng.”

Hoa Đề Lộ hít sâu một hơi, gật đầu.

“Cám ơn cô, Tiểu Vân.” Nàng tươi cười. “Chờ tôirời khỏi nơi này, chuyện đầu tiên tôi làm, chính là tính sổ với bà già đáng chếtkia!”

Tiểu Vân bật cười nhìnnàng. Xem ra, nữ nhân rất hay ghi hận. . . . .

Hoa Đề Lộ thề, chờ nàng bước ra khỏi đây, nhất địnhcó oán báo oán, trừng phạt đám người dám hãm hạinàng!

Nếu báo không xong thù này, không thể chỉnh bọnhọ đến mức sống không bằng chết, vậy thì cái tên Hoa Đề Lộ sẽ viết ngược lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.