Tối nay đúng như đã nhắn Dạ Thiên Hoài không hề về nhà, hơn nữa đêm Cố Vấn Như gọi đồ ăn nhanh giao tới. Rồi cô lê thân thể mệt mỏi đi tắm.
Trực giác của người phụ nữ không cho phép cô cứ vô tri vô giác tin tưởng anh ta nữa. Đến kẻ khờ nhắm mắt lại cũng cảm thấy hoang đường, vậy mà cô cứ chấp mê mê bất ngộ.
* * *
Cho đến gần hết cả ngày hôm sau Cố Vấn Như cứ bồn chồn khó chịu trong người. Dùng hết chất xám suy nghĩ phân tích về chuyện hôm qua, thần kinh cô căng thẳng nên đã ra quyết định lên mạng hỏi các cao nhân dấu hiệu bạn trai ngoại tình. Xong còn chia sẽ vấn đề mình đang gặp phải, cô tạo nick clone rồi đăng nhập vào web.
Cộng đồng mạng đang trả lời câu hỏi của nick HoaHoa:
“Cô gái này có phải quá ngây thơ hay không? Dấu hiệu rõ ràng ràng ra đấy mà vẫn không dám tin?”
“Người dùng HoaHoa bạn bị lợi dụng rồi, bạn nói bạn gặp người đó đi ra từ siêu thị, có ai đi siêu thị giúp bạn mình, rồi mang cả chìa khóa nhà người khác không?”
“Tôi khuyên bạn nên gặp trực tiếp vạch mặt tra nam tiện nữ đi, đầu bạn đang đội cái mũ xanh to đùng kìa..”
“Lầu trên nói đúng đó, có một câu như này hay nè để tôi dạy cho bạn. Nếu không cảm thấy an toàn, hãy cam đảm mà rời đi. Đừng để bản thân phải mất thời gian cho những kẻ không đáng.”
Những bình luận phía trên thật sự quá đúng khiến Cố Vấn Như trốn tránh không muốn đọc tiếp nữa. Cô vứt mạnh điện thoại lên bàn, bây giờ cô mới thật sự để ý đến sự bận rộn và lạnh nhạt suốt một năm qua của anh ta không hề bình thường khiến tim cô như bị dao cắt.
Hôm nay cô chẳng muốn nấu cơm hay làm bất cứ điều gì khác. Cái thứ cảm giác nghi ngờ này quá khó chịu khiến cô lục tung căn phòng, chỉ để tìm được số điện thoại của một quán ăn.
Cô đang cố gắng tìm việc để bản thân phân tâm, thuận miệng cô oder lun 2 xuất há cảo nhân thịt. Nhưng lại khó chịu hơn đây lại là món mà Dạ Thiên Hoài thích ăn nhất.
Cố Vấn Như thất thần ngồi nhìn tivi tận mấy tiếng đồng hồ. Cho đến khi cô chực nhớ tới phải ăn nếu không đồ ăn nó hỏng lun.
Nhưng khi mở hộp đồ ăn rồi nhìn vào thấy thấy nó đã hết lúc nào không hay, cô lại có thêm một câu hỏi trong đầu. Vậy là bản thân mình đã ăn hay chưa ăn? Trong bụng không có lấy một cảm giác là đói hay là no.
Cô cứ ngay ngốc như vậy đến đêm muộn, thì cô nghe thấy tiếng cánh cửa nhà được mở ra. Cố Vấn Như cả ngày vì đọc rất nhiều bình luận trên web nên lần này, cô cố tình để ý rất kỹ nhất cữ nhất động của Dạ Thiên Hoài.
Anh ta bước vào nhà với gương mặt có phần mệt mỏi. Xong Cố Vấn Như lại như chực nhớ tới điều gì, hôm qua lúc Dạ Thiên Hoài bước vào căn nhà kia, anh ta có nói một câu “Anh về nhà rồi.”
Cố Vấn Như nhớ lại mấy năm trước, lúc mới quyết định sống cùng nhau, anh ta lúc nào đi làm về cũng nói câu ấy. Sau này là cô vô tâm hay do anh ta vô tình mà câu nói ngọt ngào ấm áp đó đã biến mất khỏi cuộc sống.
Cô gượng gạo ngước mặt lên hỏi anh: “Từ hôm qua đến giờ anh chỉ ở công ty thôi hả?”
Dạ Thiên Hoài nghe thấy, anh bất chợt hơi chột dạ dừng lại việc lấy laptop ra khỏi balo.
Anh ta nhìn về phía cô đang ngồi rồi bản thân mình ra vẻ điềm đạm trả lời một chữ: “Ừm.”
Cố Vấn Như bình thường không để ý câu từ của anh ta.
Đến khi cô nhìn tận mắt thấy cái khuôn mặt Dạ Thiên Hoài trả lời mình, cứ lạnh tanh giống hệt như hai người lạ. Thì trong lòng cô đâu đó đã có đáp án nhưng cô vẫn chưa dám tin..
Dạ Thiên Hoài khi tắm rữa xong thì muốn đi ngủ, lúc đi ngang qua phòng khách nhìn thấy Cố Vấn Như đang ngồi trên ghế gaming xoay xoay.
Rồi anh ta cứ thế không nói câu gì thờ ơ bước chân đi một mạch vào phòng, đóng cửa lại tắt đèn. Cô canh giờ trên chiếc đồng đang hồ treo trên tường, hiện tại là 1 giờ 18 phút, Cố Vấn như liền mở cửa bước vào phòng, đúng như cô đã nghĩ anh ta đã ngủ rồi.
Cô tiến lại phía anh ta để điện thoại, Cố Vấn Như thử ấn pass là ngày sinh của mình nhưng cái hiện trên màng hình là sai mật khẩu. Cô và Dạ Thiên Hoài không có sở thích nhìn điện thoại đối phương. Nhưng việc anh ta thay đổi pass chính là một bằng chứng không thể chối cãi.
Cô nhớ Dạ Thiên Hoài từng nói với mình rằng: “Cả đời này dù đổi bao nhiêu điện thoại, mật khẩu bất cứ gì của anh cũng chỉ có thể là sinh nhật em.”
Cố Vấn Như mệt mỏi bước ra khỏi phòng ngủ, đi tới bên kệ phía dưới tivi. Cô đưa tay kéo ngăn tủ ra nhìn xong quyết định lấy lọ thuốc ngủ không nhớ bản thân đã mua khi nào.
Do dự một hồi cô cũng lấy ra 2 viên rót ly nước uống thuốc vào, đêm đó cô muốn nằm trên sopha mà ngủ một giấc thật dài.
Cô nghiên đầu lau đi dòng nước mắt đang lăn trên má rồi nói: “Người từng dạy tôi khức khuya, nhưng lần đầu tiên tôi cảm thấy ngủ sớm thật là tốt.”
Hơn 7 giờ 30 phút sáng, Cô thức dậy vì nghe thấy động tĩnh, Cố Vấn Như nhìn người đàn ông mình yêu lạnh nhạt thờ ơ đến đáng sợ. Anh ta đang mang giày, rồi đứng dậy nhìn màng hình điện thoại, xong lại tiện tay mở cửa rời đi.
Chắc là cả đêm anh ta cũng không biết Cố Vấn Như ngủ ở bên ngoài mà không phòng.
Cô bước tới cửa sổ nhìn Dạ Thiên Hoài đang quay xe chuẩn bị rời đi, Cố Vấn Như trong lòng đã quyết định dù thế nào cũng hôm nay cũng biết rõ người trong căn hộ đó là ai.
Chập tối, Cố Vấn Như đã ở dưới tiểu khu chung cư nhỏ kia, cô đã đứng đây từ chiều, rồi tìm cho mình một vị trí có thể ẩn nấp rồi chờ đợi.
Thật ra cô định đến đây lúc sớm cơ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại nếu đó là người làm cùng công ty với Dạ Thiên Hoài thì chắc chắn canh lúc giờ tan làm là có thể bắt gặp đươc.
Đã hơn 6 giờ 30 phút, chiếc xe Santafe màu đen mang biển số 53719 quen thuộc chạy vào rồi dừng lại, trái tim trong lòng ngực Cố Vấn Như đập liên hồi như có thể nhảy ra ngoài vậy, cảm giác ngộp ngạc, bất an khiến tay cầm điện thoại của cô run run.
Cô nhìn thấy Dạ Thiên Hoài xuống xe, bước đến bên cạnh ghế phụ mở cửa rồi nắm bàn tay nhẹ nhàn dìu một người phụ nữ tóc dài bước xuống. Vì khoảng cách hơi xa, phía bên Dạ Thiên Hoài lại không có ánh đèn nên cô không nhìn rõ được gương mặt người phụ nữ ấy.
Hai người bọn họ nắm tay nhau bước vào tiểu khu chung cư, Dạ Thiên Hoài đang cư xử rất thành thục tỏ ra mình là người đàn ông của gia đình, trên cánh tay anh vẫn như hôm qua cầm cả túi to túi nhỏ.
Nhìn thấy tận mắt Cố Vấn Như không còn tự dối người dối mình được nữa, Dạ Thiên Hoài là đang lừa dối cắm sừng cô..
Chính vào giờ phút này, tất cả những mộng tưởng cô từng có được, chớp mắt liền tan thành mây khói. Phương hướng phía trước cũng mất sạch cô tự hỏi rốt cuộc mình cố gắng như thế này là vì cái gì?
Còn tiếp..
- Đôi lời tác giả: “Có 3 việc đối với tôi rất khó khăn, nhịn ăn vì giảm cân, đáp lại khi bị coi thường và nếu giữ trái tim người đã không còn yêu mình.”