Vì lòng người quá sâu, xanh thẳm tựa như đại dương vậy. Cố Vấn Như cảm thấy bản thân mình giống như một chú cá bơi mãi rồi lại lạc mất không biết đường về. Thần kinh cô căng thẳng nhìn khi thấy hai người bọn họ nắm tay nhau bước đi, người trong cuộc như cô nhìn vào mà còn nghĩ rằng đó là cặp vợ chồng son vừa mới cưới, đang ân ái ngọt ngào.
Sự kiên nhẫn của Cố Vấn Như đã đạt tới giới hạn tất cả cứ như một thước phim ngôn tình quay chậm, cô muốn nhìn xem rốt cuộc người phụ nữ đó là ai. Cô không lén lút đi cầu thang bộ nữa, lần này cô đường đường chính chính ấn số tầng rồi bước vào thang máy. Cố vấn Như rõ ràng là không cam tâm, bản thân cô rõ ràng vẫn đang cố chấp. Đang còn hy vọng điều gì đó, nhưng cô không muốn giả vờ ngu ngốc nữa.
Thang máy đang đi lên rồi phát ra tiếng “Ting” cửa liền được mở ra, và đây là tầng sáu. Cô lấy cái gương nhỏ ra, điểm trang lại cho mình trong gương thật xinh đẹp, bản thân cô không cam lòng bày ra dáng vẻ yếu thế trước cô gái kia. Kem che khuyết điểm được cô đánh khá dày, hai hôm nay cô lo lắng suy nghĩ bỏ ăn, bỏ ngủ khiến bản thân mình trong vô cùng hốc hác. Đứng đối diện cánh cửa căn hộ 260, Cố Vấn Như dứt khoát gõ lên hai cái.
Sau ba phút cửa được mở ra gương mặt Dạ Thiên Hoài xuất hiện trong mắt cô, anh ta nhìn thấy người tới là cô thì hoảng loạn chắn trước cửa. Không muốn Cố Vấn Như bước vào bên trong, cô hiểu ngay cái ý đồ này, rồi cô mỉm cười nhạt nhẹ nhàng uy hiếp anh ta.
“Em cũng là người có tiếng nói trên mạng xã hội, đừng để trang nhất ngày mai có tên hai người.”
Lời này nói ra Dạ Thiên Hoài liền sửng sốt tránh một lối nhỏ cho cô bước vào nhà, lòng tự trọng của anh ta cao như vậy, làm sao anh ta dám để người khác biết bản thân mình đã ngoại tình. Số fan của Cố Vấn Như mỗi người một ngụm nước bọt cũng có thể dìm chết anh ta, và ả nhân tình này. Cô lịch sự cởi giày, hôm nay cô cố tình mang giày cao gót, cô cũng không hiểu bản thân mình vì sao lại chú ý tới cái điều nhỏ nhặt này nữa. Có lẽ cô chỉ muốn giữ cho mình chút tự tin chăng?
Nơi đây chỉ là một căn hộ nhỏ, không to bằng nhà cô đang thuê, nhưng cách bày trí điều là một tông vàng như màu nắng ấm áp. Cố Vấn Như đứng đó quan sát đánh giá từng món đồ trong phòng, đây vốn là bản năng của một kiên trúc sư hụt. Cánh cửa nào đó trong phòng bất ngờ mở ra, cô nhìn thấy một làn váy trắng, đôi chân nhỏ nhắn đang ẩn hiện phía sau, rồi chầm chậm bước tới phía này.
Lục Hi Hòa không quan tâm tới sự có mặt của Cố Vấn Như cô ta ngọt ngào gọi: “Chồng ơi, hình như em nghe con đạp.”
Cố Vấn như cả kinh, gương mặt người phụ nữ ấy làm cô vô thức sợ hãi bước lùi về phía sau một bước, cô va nhẹ vào vai Dạ Thiên Hoài. Chưa kịp quay sang nhìn thì đã thấy anh ta đang gấp gáp chạy tới che chắn trước mặt cô nhân tình kia. Ừ đúng rồi cái làm Cố Vấn Như nghi ngờ nhân sinh chính là Lục Hi Hòa, nỗi uất ức trong lòng bây giờ hóa thành khó hiểu cô chỉ kịp suy nghĩ: “Cái mẹ gì vậy? Sao cậu ta lại ở đây!”
Lại một lần nữa đầu cô đau nhức, như muốn nổ tung. Đây có thực sự là Lục Hi Hòa? Người phụ nữ trước mặt cử chỉ nhã nhặn lời nói nhẹ nhàng ngọt ngào, tâm tính quá khác rồi Cố Vấn Như không phân biệt được thật giả.
Cô ả Lục Hi Hòa bất chợt lại nói một câu: “Nhà chúng ta có khách sao? Để em đi pha trà.”
Cố vấn Như bất chợt nhìn vào cái bụng nhô lên của cô ả, rồi nhìn qua nét mặt căng thẳng không tự nhiên của Dạ Thiên Hoài. Cứ như anh ta sợ cô một phút nữa sẽ vồ tới mà đánh người vậy. Trông thấy người đàn ông khiến cô buông bỏ tương lai đánh cược một ván với trời, người mà còn từng thề non hẹn biển: “Sau này nếu chúng ta kết hôn, anh sẽ cho toàn bộ game thủ pubg biết rằng em là người hạnh phúc nhất trên đời.”
Nhưng bây giờ lại thành ra như thế này ánh sáng trước mắt cô dần tan biến, nước mắt không biết đã rơi lúc nào. Ngay tại giây phút này, cô chỉ muốn phá hủy hết tất cả, trái tim nói cho cô biết nó đang muốn vĩnh viễn rời đi. Cố Vấn Như cười như điên dại, không nghĩ được gì nữa cứ như vậy quay đầu mang giày rồi chạy khỏi nơi đáng kinh tởm này.
Cô lê thân thể không có chút sức sống trên đường lớn, cứ đi như vậy không biết bao lâu rồi lại thấy bản thân đứng trước cửa một quán bar. Cô khóc tới chết lặng cổ họng cô khát khô, có lẽ rượu là thần dược với cô ngay lúc này, chỉ có nó mới có thể làm cô quên đi tất cả mà buông thả một lần.
Đôi mắt cô vô thần nhìn vào đám đông đang múa may quay cuồng, lòng lại trống rỗng mờ mịt đến vô hạn cô tiến tới quày rượu rồi chọn một ghế trống ngồi lên. Cố Vấn Như thấy anh bartender mặc bộ âu phục bảnh bao đang nhìn mình khó hiểu.
Cô lau đi nước mắt nói với anh ta: “Anh ơi, rượu nào mà uống xong có thể quên hết được ngày hôm nay nhỉ?”
Nói rồi cô lấy trong ví ra một xấp tiền rồi đặt trước mặt anh bartender. Thật ra hôm nay cô chuẩn bị số tiền này là muốn như những bộ phim truyền hình, quăng tiền vào mặt tiểu tam rồi hỏi: “Cô cần bao nhiêu để tránh xa bạn trai tôi?”
Nhưng rồi cô hiểu cái tình tiết này chỉ có trên phim, nó hư cấu tới chẳng thực tế chỗ nào cả. Cô thấy lấy tiền tiêu cho bản thân còn có ý nghĩa hơn.
Rồi một ly Brandy được đẩy ra trước mặt Cố Vấn Như, anh bartender đang giới thiệu nguồn gốc và cách thưởng thức sao cho rượu ngon nhất. Nhưng cô mặc kệ, cô uống một hơi cạn cả ly rượu rồi đưa một ngón tay lên ra dấu thêm một ly khác. Anh chàng kia cạn lời miễn cưỡng cầm tiền rồi nên cũng pha thêm cho cô.
* “Pomace brandy”, hoặc từ các loại trái cây thì được gọi là “Fruit Brandy” hoặc “Eaux-de-vie“. Brandy có nồng độ cồn từ 35% ALC – 60% ALC.
Không thèm nghe người đối diện nói cái vẹo gì, Cố Vấn Như uống một hơi cạn sạch, cô cười cười ra dấu ngón tay một ly nữa.
* * *
Ngay lúc này tại một bàn rượu trong cùng một quán bar đó. Thịnh Quân Hải đang dùng ngón áp út ngoáy ngoáy tai. Anh cà lơ phất phơ tỏ vẻ chả ưa gì cái chỗ ồn nào này, hôm nay anh bị một đám bạn thời sơ trung đem tới đây. Nói là ôn lại chuyện cũ. Vì bản thân anh phải tuân thủ quy tắc không được uống đồ có hại, anh mệt mỏi những lúc luyện tập lại bị huấn luyện viên mắng gây gắt.
Chán quá nên anh lại nghĩ tới lời nói của một cô gái, rằng cô ấy muốn nuôi mèo. Thịnh Quân Hải liền cười cười bản thân anh hôm nay không biết ai dựa, mà cũng đi tới cửa hàng thú cưng nhìn một chút. Tuy ký túc xá câu lạc bộ bóng đá không cho phép nuôi thú cưng, nhưng anh vẫn chấp nhất với những lời Cố Vấn Như nói vu vơ.
Cũng đã lâu anh không được ăn chơi rồi, bản thân anh cũng sắp nghẹn tới phát điên. Lại phải kiêng cử mà không được uống đồ có cồn hại sức khỏe. Vậy mà hôm nay còn bị bắt phải tới đây nhìn bọn nó chơi, anh cay cú bắt đầu lấy điện thoại ra nghịch.
Lúc này anh vô ý quét mắt nhìn sang quầy bar thì chợt bất chợt dừng ánh mắt lại. Anh bắt gặp một hình bóng rất quen thuộc, cái hình bóng mà khiến anh ngày nhớ đêm mơ. Đến tận bây giờ vẫn không cam tâm từ bỏ mà tìm kiếm một cô bạn gái khác.
Anh muốn xác nhận xem người ngồi ở kia có phải Cố Vấn Như không? Liền đứng dậy khỏi bàn chơi, tiến lại ngồi trên quầy bar bản thân anh lại chỉ gọi một ly nước khoáng.