Trong tình yêu việc bản thân tử tế, và hết lòng không một chút nghi kị vốn là không sai. Cái duy nhất cô thấy sai là phó mặc nó cho mấy chữ một đời một kiếp. Bản thân cô đã tự gồng gánh quá lâu, đột nhiên lại thấy những lời dỗ ngọt khi ấy trẻ con thật. Cô tự vỗ vào mặt mình hai cái cho tỉnh táo rồi nói: “Cô gái à tình yêu của đàn ông vốn không khó che đậy, nếu như không nhìn thấy tức là vốn không có, cần gì phải lưu luyến cái thời thanh xuân vốn đã qua.”
Cố Vấn Như nhìn mình trong gương, đôi mắt sưng húp lên vì khóc quá nhiều, đôi môi thì khô không khốc có thể nhìn thấy da đang bong ra, hai bên mặt vì ở trong nước nóng quá lâu mà cũng đỏ ửng lên.
Cô đưa tay vuốt mái tóc ướt mèm vì dính nước, thở dài nghĩ rằng đến lúc thay đổi kiểu tóc rồi, nhìn chẳng thú vị gì cả cứ đơn sơ như gái quê thế nào ấy.
Nói là làm liền Cố Vấn Như đắp mặt nạ lên mặt, thoa kem dưỡng môi lên. Cô tiến lại phía tivi ấn tắt rồi cô nhìn chằm chằm vào nó mà nói: “Xin lỗi, vì đã bắt mày phải làm việc trong suốt thời gian qua. Thật sự rất biết ơn mày đã cứu vớt mấy năm sống tịch mịch của tao.. Đã đến lúc mày nên nghỉ ngơi rồi.”
Nói phải đi đôi với làm, Cố Vấn Như thay đồ, cô chọn cho mình một set thật cá tính, cô phân vân một đôi giày tới tận mười phút do có đôi chút kỷ niệm gợi nhớ. Không quên dậm lại phấn mắt cho màu một kiểu tươi sáng nhất, rồi bước chân ra khỏi nhà.
Suy cho cùng năm tháng đó thứ làm cô say đắm vốn đâu phải vì tiền tài hay là nhan sắc đâu, mà là bị lừa bởi sự dịu dàng ân cần, chủ động quan tâm từng cái nhỏ nhặt nhất. Đến khi ngồi ở salon tóc, cô mới nói với anh thợ: “Cắt ngắn hơn cho em.” nói tới đây cô nhớ lại cái người tối hôm đó đưa mình về, nhớ lại cái kiểu tóc chó gặm của cậu ta rồi mỉm cười.
“Nhuộm thêm màu rượu vang nữa, em muốn thay đổi hình ảnh một chút.”
Làm tóc xong Cố Vấn Như rất hài lòng nhìn mình trong gương, cô nghĩ thầm mạnh mẽ thế này thì bà cóc sợ bố con thằng nào nữa cả.
Cô mở điện thoại ra nhìn vào đồng hồ, đang hiển thị bây giờ chỉ mới hơn hai giờ chiều. Cô muốn đi tới cửa hàng đồ chơi mua một mô hình có tên Kamen Rider, là một âm mưu mua chuộc cậu bé hôm trước mình trùng hợp gặp để nhờ một việc.
Cô canh chuẩn sát giờ tan trường liền đứng ở ngoài cổng tiểu khu nghịch điện thoại một lúc, lúc lấy mấy bé trai mặc đồng phục trường cấp một trên còn vai mang balo nô đùa đi tới. Cố đi đến gọi bọn nó lại, vừa định lấy mô hình từ túi sách ra đã nghe một đứa trong số bọn nó nói với nhau: “Chắc là thấy bọn mình dễ thương quá nên định bắt cóc nè, chạy thôi anh em, chạy đi báo chú cảnh sát bắt bà già này.”
Cố Vấn Như nghe hai chữ “Bà già” mà lòng ứa máu, nhưng không sao dăm ba cái lời chọc này đã nhằm nhò gì với cô. Cô vẫn vui vẻ mỉm cười dịu dàng lấy lòng bọn nó: “Chị chỉ nhờ bạn em một việc nhỏ thôi, tất nhiên là sẽ có quà cho cậu ấy, còn em miệng mồm thật lanh lợi sẽ không có cái gì đâu hihi.”
Bọn nhỏ tỏ ra phấn thích khi nghe tới từ quà, quan sát thấy như thế cô hài lòng chỉ tay vào cậu bé hôm bữa khóc nhè ngay thang máy. Rồi đưa mô hình còn nguyên hộp mới toanh cho cậu nhóc.. Mắt bé trai đó sáng trực lên liền đưa tay nhận lấy mà không chút đề phòng. Cô gật đầu mỉm cười hài lòng, rồi cô tâm tiện tay lấy ra thêm một tờ giấy lúc nãy đã mượn bút của chị thu ngân khi cửa hàng đồ chơi. Và tất nhiên tờ giấy đã viết những con chữ xinh xắn chỉ đợi bồ câu tới giúp chuyển thư như thời cổ đại mà thôi.
Cố Vấn Như đưa tờ giây ra trước mặt cậu nhóc, quơ qua quơ lại sợ nó không nhìn thấy lúc này cô mới nói mục đích thật sự của mình: “Nhóc con nếu muốn lấy kamen rider này thì em phải giúp chị chuyển một bức thư.”
Bọn trẻ bây giờ nhìn cô giống như nàng tiên chứ không phải bà điên nữa, rồi thằng nhóc mít ướt kia hớ hớ đáp: “Đưa thư đi đâu ạ? Có xa không chị đẹp.”
Cô cười hài lòng với biểu hiện của nó rồi ngước mặt đưa tay chỉ lên phía trên chung cư, cô không cười nữa mà nghiêm túc nói nói với nó: “Nhóc gõ cửa phòng số 260 tầng 6 gặp được một cô ăn mặc như búp bê thì đưa cho cô ấy tờ giấy này giúp chị.”
Cô trầm mặc nghĩ ngợi vài giây rồi lại dặn dò thêm: “Nếu mở cửa là một người đàn ông thì, nhóc nói là nhầm nhà xong đợi anh ta rời khỏi nhà rồi lại tới tìm cô gái kia. Nhất định phải đưa tận tay cho cô gái đó, xong việc là chị sẽ tặng nhóc mô hình này.”
Nói rồi cô lấy lại mô hình trên tay bọn nhỏ, nhìn vẻ mặt bọn nó cô lại mềm lòng nói thêm một câu: “Cái này chị tạm thời giữ lại xem như tính vật, và chị sẽ ngồi ở quán kem bên kia đường đợi. Nếu làm xong tốt việc chị sẽ bao cả bọn ăn kem.”
Bọn nhỏ chạy ùa đi ngay Cố Vấn Như trầm ngâm suy nghĩ tiếp những gì bản thân nên làm. Cô nên văn minh mà nói chuyện, hay nên cho cô ta biết cái gì gọi là bạo lực mạng. Chuyện này cô cũng chỉ nghĩ thôi chứ nhớ tới cái cái bụng nhô lên của Lục Hi Hòa, đầu cô lại nằng nề.
* * *
Quay lại với Lục Hi Hòa.
Lúc này cô đang đọc một quyển sách, cô nằm nữa người tựa trên sopha rất dễ chịu. Trên bàn có một ly một ly sữa tăng đầy kháng cho bà bầu, ngồi mệt rồi Lục Hi Hòa lại đổi tư thế cho nhìn làm sao cũng thấy thật tao nhã, ngọt ngào.
Cô luôn cố gắng học cách để khiến đàn ông mê mẩn yêu mà không dứt ra được, tới ngồi cũng phải khiến anh ta thần hồn điên đảo. Lục Hi Hòa chẳng quan tâm bản thân mình có bị gọi là trà xanh hay không. Thứ cô muốn chỉ có tình yêu của Dạ Thiên Hoài vì triết lý sống của cô chỉ có một câu: “Trong tình yêu, người nào không được yêu mới là kẻ thứ ba.”
Cái câu này là Lục Hi Hòa cố ý chuẩn bị đợi khi có cơ hội thì cười vào mặt Cố Vấn Như. Cười vào sự ngu ngốc ngây thơ của cô ta, cười cho niềm vui của kẻ chiến thắng. Quyển sách cô đang cầm trên tay tên là Cẩm nang mang thai & sinh con - Dr. Miriam Stoppard - MD MRCP. Là do chính người cô trăm mưu ngàn kế cướp về được đã tặng.