Dạ Thiên Hoài sau khi bị bắt gặp tận tay chuyện ngoại hình, anh chỉ có chút tiếc nuối nho nhỏ. Nhưng rồi cũng nhanh chóng gạt phăng đi vì đang vướng chút xích mích với đồng nghiệp cùng bộ phận về sự kiện ra mắt siêu xe McLaren, có một bản màu bị quá nhạt so với bản thiết kế ban đầu. Nếu cứ để yên thì Henry sẽ lại có cái cớ để làm khó dễ anh.
Nên Dạ Thiên Hoài phải làm rõ với đồng nghiệp trước khi chuyện này bị thỏi từ bé thành lớn lên. Nên hiện tại anh chả có hơi sức đâu mà quan tâm với Cố Vấn Như, với anh cuộc sống rồi sự nghiệp và tương lai mới thứ đáng lo ngại, còn quan trọng quan trọng hơn đám phụ nữ lằng nhằng kia. Vốn dĩ cái thai trong bụng Lục Hi Hòa có được cũng là do anh vô ý, nhưng thật sự trong lòng anh cũng chả muốn có nó chút nào. Dạ Thiên Hoài thừa nhận bây giờ Lục Hi Hòa thật sự đúng là dạng phụ nữ anh yêu thích nhất, bên ngoài dịu dàng bên trong táo bạo biết chiều lòng anh, đặc biệt yêu đương với cô ta giúp con đường sau này anh đi tràn ngập hoa một bước lên thẳng.
Bắt đầu từ lúc những dự án của anh được thông qua công việc của anh thuận lợi lên rất nhiều, nếu sự kiện Huyến Thánh Áo Cưới được ra mắt chắc chắn năm sau anh sẽ được đề cử lên phó trưởng phòng bộ phận thiết kế đồ họa. Nhưng may mắn cũng luôn đi kèm với rủi ro, một vài người trong công ty bắt đầu chướng mắt với anh. Ví dụ như hôm nay dám chắc Nghiêm Tuấn là cố tình đánh sai bản màu vàng của dòng xe McLaren, anh ta cố tình khiến anh bị Henry ghim. Nói cho cùng cạnh tranh cái ghế phó trưởng phòng này cũng rất gây gắt không đơn giản gì.
* * *
Quay lại với Lục Hi Hòa cô đang chăm chú đọc sách thì bị một tiếng, rồi rất nhiều tiếng gõ cửa làm phiền, cô hơi không giữ được bình tĩnh mà lớn tiếng nói ra ngoài cửa: “Đợi tý tôi tới đây.”
Nhưng đi ra trước gần cánh cửa lúc chuẩn bị cầm vào tay nắm, thì cô chực nhớ tới Cố Vấn Như. Người cố tình làm việc xấu thường có tật giật mình, cô không sợ chỉ là thấy quen cái vẻ mặt cau có chửi bới của Cố Vấn Như trên livestream nên cô vẫn là nên đề phòng một chút thì hơn.
Nói tới đây thì Lục Hi Hòa lại nghĩ tới bản thân mình cũng được tính là một fan của Cố Vấn Như, cô rất hay xem cô nàng đó live, một là để lâu lâu khịa một vài câu bên dưới bình luận, hai là để nhìn xem rốt cuộc cô ta sống có tốt hơn mình bao nhiêu, cô muốn đòi lại hết cả vốn lẫn lời không để thanh xuân của mình phí hoài lúc ở Hàn Quốc.
Cô nghiêm túc cẩn thận nhìn qua mắt mèo nhưng rồi Lục Hi Hòa có chút hụt hẫng, vì người đứng trước cửa là một đám con nít nước mắt nước mũi còn chưa vắt sạch. Cô định sẽ quay trở lại ghế ngồi không quan tâm bọn nhỏ đó nữa, vì đơn giản cô nghĩ bọn nó chỉ muốn tìm người chọc phá. Chưa đi được hai bước đột nhiên cái đám nhóc ngoài cửa lại gõ thêm, lần này là gõ liên tục không ngừng.
Lục Hi Hòa thở dài bây giờ mới khó chịu mà mở cửa, cô định hù dọa sẽ mách mẹ bọn nó do cô có nhận ra một đứa trong đám trẻ là người sống cùng chung cư. Nhưng cô hơi bất ngờ lúc cánh cửa được mở ra bọn nhỏ ấy thế mà lại cười rất vui, chúng nó lễ phép lịch sự như thể đã chờ đợi cô từ rất lâu rồi. Thằng nhóc cầm đầu ở cùng khu đã gọi cô bằng chị gái xinh đẹp chứ không chọc ghẹo như Cố Vấn Như ngoài kia.
“Em là điệp viên 007 đây ạ, lần này được cử tới đây để làm nhiệm vụ là đưa cho chị một tờ giấy.”
Nói xong cậu bé đó cười thật tươi lộ ra cái hàm răng có chỗ trắng có chỗ bị đen, chắc là do ăn quá nhiều kẹo ngọt. Nó thò tay vào trong túi quần lấy ra một mảnh giấy đưa tận tay cho Lục Hi Hòa rồi chào cô theo kiểu quân nhân xiêu vẹo xong chạy mất về phía thang máy.
Lục Hi Hòa nhìn tờ thấy trên tay cô chẳng hiểu cái mô tê gì cả, nghĩ tới cái mũi dính đầy nước của thằng nhóc khi nãy, cái bệnh sạch sẽ do luyện tập mà có đột nhiên xuất hiện. Cô xem tờ giấy này chắc chắn là một trò đùa nhây, xong cô quyết định đi tới phía thùng rác gần phòng bếp nhỏ ý định rõ ràng là muốn vứt đi. Nhưng mà tâm tình tò mò vẫn chiến thắng cái tính sạch sẽ.
Thế là Lục Hi Hòa quyết định mở nó ra, nghĩ trong lòng nếu thật sự dính gì bẩn bẩn chắc cô sẽ nôn ra mất. Nhưng không, lúc mở ra nhìn dòng chữ xinh đẹp rất ngay hàng thẳng lối, Lục Hi Hòa hơi bất ngờ rồi nghiêm túc đọc thử xem trên đây viết gì.
“Thú vị không bạn học Hi Hòa, chúng ta nên ôn lại chút chuyện cũ nhỉ? Không xa đâu hẹn cậu sáu giờ ba mươi phút trong trung tâm mua sắm.”
Lục Hi Hòa nhìn tờ giấy trên tay rồi cô bật cười, cười rất lâu rồi mới lau những giọt nước mắt đã lăn trên má cô lấy hết bất bình mà hét: “Được lắm Cố Vấn Như cậu quả nhiên không làm tôi thất vọng, tới cái cách vô tri này mà cậu cũng dám nghĩ ra.”
Lục Hi Hòa khóe mắt hằn tia máu ngân nga câu hát, tay dụi vào mắt mình, chân thì bước vào phòng tắm. Những giọt nước mắt này là vì vui tới phát khóc, cô sung sướng vì sau bao năm chịu đựng đã tới lúc bản thân mình mang vinh quang mà đạp đổ cái tượng đài Cố Vấn Như xuống tận đáy xã hội rồi.
Cô đang mang thai nên chọn một đôi giày không có đế cao để mang, gương mặt cũng chỉ makeup kiểu ngọt ngào dịu dàng. Mái tóc được thả dài tới tận eo rồi uốn xoăn nhẹ tựa như sóng biển. Cô chẳng muốn hơn thua cái chuyện makeup có đẹp hơn với Cố Vấn Như không. Lần này cô xuất trận chỉ tới để thể hiện vị trí của người chiến thắng mà thôi.
Lục Hi Hòa gọi một chiếc xe taxi tới tận cửa chung cư, cô ung dung tự đắc mà bước lên xe chẳng sợ hãi cái chuyện bị đánh ghen chút nào vì chỗ đó rất đông người Cố Vấn Như trừ khi thật sự biến thành ả điên như trên mạng thì mới dám động tay động chân với cô.
Tới nơi đã hẹn cô bước vào trong trung tâm thương mại, Lục Hi Hòa dựa theo địa chỉ đi tới khu vực bán nước mà Cố Vấn Như đã viết trên thư. Cô gọi cho mình một ly kem bạc hà phủ đầy trà xanh thơm ngon rồi lấy từ trong túi xách của mình ra một quyển sách thai kỳ.
Mới vừa đọc được hai trang thì phía sau truyền tới tiếng giày cao gót, cô mỉm cười biết rằng người tới là ai.