Quỳnh hạnh phúc hút sạch sẽ ly trà sữa rồi ăn không rơi vãi 1 chút nào 2 cái sandwich trên bàn. No tới căng bụng luôn nhưng trưa vẫn cùng Minh ăn bữa trưa vui vẻ.
Tối phải xa anh nên trưa cô không nỡ để ăn anh 1 mình, nhìn cái dáng ăn vội ăn vàng của anh mà cô phát thương. Tay thì cứ chốc chốc lại ghi chép, giải bài tập, ăn cũng không xong nữa à.
- Anh ăn xong rồi hãy làm, không lại nghẹn.
- Không sao, anh quen rồi! Sắp thi nên đây là cách cuối rồi em ạ.
Quỳnh thở dài. Minh nghe thấy tiếng thở dài của người yêu thì xót, lòng thắt lại, quay sang hôn lên má người ta 1 cái rồi tiếp tục làm bài. Nhận được cái hôn cô vui thì vui thật, hạnh phúc cũng chẳng biết giấu đi đâu, chỉ là nhìn người mình yêu bận rộn, ăn cơm cũng không toàn thì lòng không thể không nặng được.
Xong bữa trưa, anh rửa mặt rồi ôm Quỳnh vào lòng dặn dò đủ thứ mới an tâm đi. Chẳng phải đi xa đâu nhưng mà cứ quyến luyến không muốn rời mãi.
Anh cũng thương cô lắm, nhưng ba mẹ nghiêm khắc quá, luôn bắt anh phải đặt việc học, việc làm giàu lên đầu rồi mới tới người yêu, gia đình. Anh không nghe thì mẹ lại bảo vô phúc, chết quách đi cho rồi… thế là anh lại gắng mình chịu đau, chịu xót làm theo.
Nếu bảo ngay từ đầu đừng gặp cô, đừng quen cô, đừng yêu cô thật nhiều thì anh cũng không muốn. Nhờ có cô, anh tin vào cuộc sống, nhờ có cô, anh có thể tâm sự, chuốc mọi gánh nặng trong lòng mà thoải mái sống tiếp, cô luôn ân cần chăm sóc anh khi anh ốm, luôn lắng nghe tâm sự của anh, thiếu cô… Anh thà chết.
Nhưng có lẽ đó đã là 1 khái niệm xưa kia mà anh có, giờ đây cuộc sống anh đã đỡ bấp bênh, chênh vênh hơn bởi có Vy kề vai sát cánh. Anh bắt đầu yêu Vy, nhớ thương Vy rồi nhận ra…. Anh không thể thiếu Vy!
Từ lúc Vy giúp mẹ anh thoát khỏi hố tử thần, từ lúc gặp Vy, anh đã xiêu lòng. Vy có vẻ đẹp thuần khiết, trang nhã mà không phải cô gái nào cũng có phúc có được. Vy luôn nói chuyện nhỏ nhẹ, dịu dàng và rất khiêm tốn, ngay từ lần đầu gặp anh đã say cô như điếu đổ, mẹ anh cũng rất mến cô. Rất thuận chiều rồi?
Thuận buồm xuôi gió là vậy!
Nhưng còn Quỳnh?
Anh phải làm thế nào?
Anh biết Quỳnh thương anh rất nhiều, nhưng anh lỡ thương Vy rồi, biết làm sao cho phải? Họ còn là bạn thân, chỉ cần anh phát ngôn sai trái điều gì là Vy và Quỳnh sẽ trở thành tình địch, sẽ ghét nhau rồi 2 chữ ‘bạn thân’ cũng sẽ chẳng còn.
Trong lúc rối bời không tìm được giải pháp nào thì Vy như 1 cô tiên xuất hiện giúp đỡ, giải tỏa khó khăn cho anh.
- Anh không phải lo gì, Quỳnh cứ để em nhỏ nhẹ khuyên bảo nó, nó là 1 đứa rất coi trọng tình bạn, nếu nó muốn tốt cho em nhất định sẽ buông tay đồng ý.
- Anh cũng biết là vậy, nhưng Quỳnh thương anh lắm!
- Anh thương xót nó thì ai thương xót em đây? Em cũng rất thương anh, thiếu anh em sống không nổi, anh hết thương em rồi à?
- Anh xin, anh xin…. Được được, mọi chuyện tùy em xử.
Hoàng Minh kéo Vy vào lòng, ôm cô vỗ về. Trên đôi môi xinh đẹp nhếch lên 1 nụ cười gian xảo, rất khó coi, rất khó tưởng tượng người con gái thùy mị, yếu đuối, mỏng manh khi nãy là đây?
- Lâm Thúy Vy!!!! Mày là con đ*… ngay cả Quỳnh, đứa bạn thân đồng cam cộng khổ với mày bao năm mày cũng lật lọng phản bội nó, bây giờ tao phải làm gì với mày hả con đ*????
Đang hạnh phúc dâng trào thì Thư nhảy bổ ra, quát ầm lên, mặt cô lộ rõ vẻ phẫn nộ mà từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện. Vy và Minh hoảng hốt buông nhau ra. Vy vội khẩn khoản giải thích:
- Thư ơi, mày thương tao với…. Tao với anh Minh là thật lòng thương nhau, không phải trò đùa nên nếu mày là bạn thân của tao thì làm ơn im lặng cho qua, đừng kể với con Quỳnh được không???
- Con đ*, mày còn mặt dày nói vậy được sao?
- Tao….tao….nghe tao giải thích…. Thư, Thư…
- Tao còn đang nghĩ trong mắt mày, tao là gì? Trong thời gian bao lâu thì mày trở mặt đe dọa tao, lật mặt với tao? Tao giờ đã không còn coi mày là Vy, đứa bạn thân nhất của tao với con Quỳnh rồi, mày không xong với tao đâu! Còn anh nữa? Anh biết con Quỳnh yêu anh bao nhiêu không? Biết nó thương anh nhường nào không? Anh có thể đối xử với nó như vậy?
- …..
Bầu không khí này tràn ngập tội lỗi và sự phẫn nộ. Anh thật không nghĩ ra tại sao Vy lại sợ Thư tới mức cúp đuôi vào như vậy, cùng lắm, Thư chỉ là 1 đứa con gái thân phận thấp kém như Quỳnh thôi… Có gì mà phải van xin nó?
Cũng dễ hiểu thôi, Thư là người yêu của anh trai Vy, mà cô em gái này suốt ngày ăn bám anh trai, làm sao có thể không sợ ‘chị dâu tương lai’ cho được? Đối với anh Vy mà nói, Thư là thành phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh.
1 ngày không gặp tương đương với 1 thế kỉ chia xa.
1 ngày không nói chuyện, tương đương ngày hôm đó anh tự kỉ nguyên 24h.
Nói chung, Thư là tất cả với anh.
Vy sợ run lên, chẳng riêng gì Thư thân thiết với anh trai của cô mà Quỳnh cũng thân không kém. Chỉ cần đụng đến bạn thân của ‘chị dâu tương lai’ là cũng đụng tới anh trai, cô không ngu như vậy, nhưng cũng không cản được trái tim, nó có bao giờ nghe lí trí?
- Thư, tao xin mày!
- Mày xin tao? Đi mà xin Quỳnh. Nó tha, tương đương, tao tha.
- Hức hức…. Mày làm khó tao rồi….
Thư bực, bực nhưng nhìn bộ dạng khóc thảm thiết của Vy, cô cũng hết cách, ngậm ngùi cho thời gian rồi ra về. 2 đứa gian phu dâm phụ, sớm muộn cũng bị trời phạt.
Chán, bực bạn, cơn điên không hạ, cô tìm tới chỗ anh giải sầu. Anh làm trong 1 cty to vật vã luôn nha. Là Sếp Tổng, là chủ tịch, là boss, chức nào anh cũng giữ, biệt hiệu nào anh cũng giành.
Không cần báo gì với lễ tân, cô đi thẳng lên phòng anh. Gõ cửa lịch sự, nhận được sự đồng ý mới dám bước vào. Cô cũng chẳng sợ gì anh đâu, nhưng giữ phép thôi!
- Sếp tổng ~ hôm nay bận vậy sao? – Thư thả người xuống sofa, nhìn trân trân người đàn ông đang chăm chú đánh máy tính.
- Thư? – anh bất ngờ rời mắt khỏi máy, di chuyển sang cô.
- Tuấn Tuấn. Lại xảy ra chuyện rồi!
Thư sầu bi nói, gương mặt tươi tỉnh khi nãy cũng tắt ngủm. Quốc Tuấn save văn bản rồi tiến lại ngồi cạnh người yêu, dịu dàng hỏi:
- Chuyện gì nói anh nghe? Sao lại xị mặt xuống rồi?
- Tuấn Tuấn, hôm nay em lại ăn 1 rồi, rõ là ông thầy đó đã kiểm tra miệng em rồi, em được 10 cơ, vậy mà nay ống nổi hứng điên đi kiểm tra em tiếp, ống còn chửi em 1 trận trước lớp…. hic…. Số em xui quá nhờ? Bực tới muốn vả sml ống luôn í…
Tuấn thở phào nhẹ nhõm, anh lại tưởng chuyện gì lớn lắm! Vì tính cô không phải mấy đứa mách lẻo, mà cũng không muốn trở thành mấy đứa đó nên đã nuốt đoạn thoại đang khiến cô bực trong người vào lòng mà nói ra tâm sự của ngày hôm nay. Dù cô chỉ là ăn 1 điểm với hưởng free 1 trận danh ca vọng cổ thôi mà mặt anh căng lắm! Như muốn ăn tươi nuốt sống ông thầy đó luôn.
- Để anh đuổi việc ống cho em.
- Hở?? Anh điên à??? Em không có hứng vào showbiz đâu.
- Em còn bao che?
Tuấn cáu hơn nữa, mặt căng dữ dội làm cô hoảng. Nhưng chưa kịp bảo anh bình tĩnh đã kinh ngạc nhìn cô em gái của anh chạy đến khóc lóc thảm thương, chắc nhìn thấy mặt anh nên cô sợ rồi lao vào ôm chân khóc lóc cầu xin đây mà, quả là có tật giật mình.
- Anh Hai, anh phải tin em… Là Quỳnh, nó tự xen vào chuyện tình cảm của em và Minh chứ không phải em, em chỉ…chỉ lấy lại những thứ vốn từ đầu đã thuộc về em mà thôi…. Anh tha thứ cho em nhé….!
Tuấn đần mặt khó hiểu, nhìn sang Thư, cô chỉ im lặng đánh mắt đi chỗ khác. Anh đỡ Vy ngồi lên ghế rồi nhẹ nhàng bảo:
- Chuyện này là sao? Tại sao 2 người giấu anh? Em mau khai báo thành thật.
- Hức hức… Thư, Thư chưa nói với anh sao…?
- Chưa. Từ khi đến đây, cô ấy chưa nói gì!
Vy liếc qua nhìn Thư đang thản nhiên nghịch nghịch chiếc lọ thủy tinh đựng bông sen đá mà cô tặng anh. Rồi cô nhìn mặt ông anh đang rất nghiêm túc, rất đáng sợ thì đành kể tất, không trừ 1 chi tiết nào, nhưng cũng không quên thêm bớt chút mắm muối bột ngọt, bột nêm.
Tuấn nổi trận lôi đình mắng Vy 1 trận. Thư cũng không nể tình “từng” là bạn thân mà ngăn anh lại, cứ để anh tiếp tục giáo dục Vy vậy!
- Em…. Tháng nay đừng mong nhận tiền tiêu vặt!
- Hai, em xin anh…. Hức hức… em thích cái giỏ kia lắm, mới ra mắt thôi… đẹp dữ dội luôn, anh ơi…
- E hèm!!
Thư ho nhẹ để phân tán sự chú ý của Tuấn. Anh liền nhìn qua người yêu của mình, cô chuyển cảm xúc sầu thương rồi bảo:
- Em phải về an ủi Quỳnh, nó khóc nhiều lắm!
- ….
Thư không nhịn nổi mà đứng dậy phủi quần ra về. Hừ! Thật mắc cười nha, cái gì mà dành lại những thứ vốn thuộc về mình? Là Quỳnh tự xen vào? Nó đã thêm bớt không ít nội dung thì cô cũng không phải không dám. Thật nếu cô không thi đậu đại học, 100% cô sẽ thi sân khấu điện ảnh luôn đó.
Vừa nhắc tới Quỳnh là cơn giận nãy giờ xuôi đi đã trở lại, Tuấn bực mình nói:
- Vy, về tự kiểm điểm đi! Thấy Quỳnh khóc em không sót?
- Anh….em…..hức…
Vy nghẹn cmn lời, còn gì để bao biện? Môi Thư kéo nhếch lên lạnh nhạt, diễn cho sâu vào rồi hố, thế là khỏi lên, rõ ngu… tự đào hố chôn mình mới ghê chứ! Haizz…
….