Editor: Zittrasua (Wattpad).
Ngay cả việc có nên ly hôn hay không thì vẫn nên nhìn xem hắn muốn thế nào.
Ân Âm cũng từng nghĩ đến, hay là cô bắt tay giảng hoà cùng bà cụ Tưởng, nhân nhượng với bà ta một chút cũng không tệ, nhưng khi lật lại ký ức của nguyên chủ, lại nhìn vào chuyện xảy ra hôm nay, cô biết, nếu vẫn tiếp tục nhân nhượng trước Tưởng lão, bà ta sẽ được bước lấn tới.
Tưởng lão đã sống rất lâu rồi, không giống với Tưởng Tiểu Bảo hiện tại chỉ mới vài tuổi, tư tưởng, tam quan của bà đã ăn sâu bén rễ, không phải chỉ dựa vào một hai câu nói của cô là sẽ thay đổi.
Ân Âm tính cách ngay thẳng, những năm trước sớm đã buông lời mắng chửi Tưởng lão, cũng có oán hận.
Không phải có muốn ép buộc Tưởng Kiến Quốc phải lựa chọn, mà quan trọng là thái độ của hắn, để xem trong mắt hắn, rốt cuộc hắn yêu thương vợ con, hay là mẹ, trai và đám con của kẻ đó.
Bằng không, nếu cứ tiếp tục để những cuộc tranh cãi trong nhà thường xuyên xuất hiện, vậy thì không tài nào cho con cái một môi trường trưởng thành tốt được.
Lúc Ân Âm vừa bước ra khỏi cửa, vừa vặn gặp được Tưởng Du đang ôm bàn vẽ trở về.
Biết được tình huống trong nhà, cô bé tất nhiên cũng muốn ở xùng Ân Âm.
Tưởng Du không thích bà nội, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần bà nội nhìn thấy cô đều sẽ xụ mặt, mắng cô là thứ lỗ vốn, còn mắng mẹ của cô là hồ ly tinh.
“Ân Âm, đừng đi.” Thấy thái độ Ân Âm kiên quyết, Tưởng Kiến Quốc đỏ hốc mắt ngăn lại.
Nhìn bộ dáng bi thương của hắn, bước chân Ân Âm khựng lại, cô biết, Tưởng Kiến Quốc yêu nàng, cũng yêu thương con cái, nhưng phần tình yêu này phần lớn lại chia cho mẹ hắn và em trai, có thể dư lại được bao nhiêu?
Tưởng lão chỉ ước gì cô rời đi thật mau, đuổi theo mắng: “Để chúng nó đi, có bản lĩnh đi rồi thì đừng trở về, con cả, cô ta muốn ly hôn thì ly hôn, mẹ ở bên này có cả đống phụ nữ có thể giới thiệu cho con, bây giờ con còn có tiệm cơm riêng rồi, có thể kiếm tiền, còn lo gì chuyện không tìm được vợ.”
Ân Âm cười lạnh, không thèm do dự kéo rương hành lý cùng hai đứa nhỏ rời đi.
Tưởng Kiến Quốc muốn đuổi theo, nhưng lại bị Tưởng lão ngăn cản.
Ân Âm đi được một đoạn, vẫn có thể nghe thấy Tưởng lão nói muốn giới thiệu cho Tưởng Kiến Quốc một cô gái còn trong trắng dưới thôn.
Ân Âm mang theo hai đứa nhỏ, ngồi xe buýt rồi tìm một phòng khách sạn tạm trú.
Cô phải đợi, đợi cho Tưởng Kiến Quốc hoàn toàn suy nghĩ kĩ lưỡng.
Mà Tưởng Kiến Quốc bên này, chờ đến khi hắn thoát đượcnkhỏi Tưởng lão, Ân Âm và hai đứa nhỏ đã không thấy bóng dáng.
Tưởng Kiến Quốc mờ mịt đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy trong tâm rối bời, hắn không hiểu, ngày hôm qua vẫn còn rất tốt kia mà, hôm nay đã biến thành như vậy.
————Editor: Zittrasua————
Bên trong phòng, Tưởng Kim Bảo vẫn đang ngồi dưới đất chơi đồ chơi, không ít món đồ chơi bị hắn phá đến mức chia năm xẻ bảy.
Mà Tưởng lão ung dung ngồi trên ghế, tỏ vẻ sau này muốn ở lại nơi này.
Tưởng Kiến Quốc giống như rối gỗ giật dây trở về phòng ngủ chính, khoá trái cửa phòng, cả người nằm ngửa trên giường, hốc mắt lần nữa phiếm hồng, hắn vừa nhắm mắt lại liền xuất hiện đôi mắt bình tĩnh của Ân Âm khi nói ra lời ly hôn, cùng với bóng dáng quyết tuyệt* mang con rời đi.
(*Quyết tâm + tuyệt tình.)
Tưởng Kiến Quốc tay nắm chặt thành quyền, chỉ cảm thấy thống khổ vạn phần.
Ân Âm thật sự sẽ ly hôn với hắn sao?
Đây là lần thứ hai Ân Âm đề nghị ly hôn với hắn, lần đầu tiên là khi Ân Âm còn chưa sinh con, mẹ hắn tìm một cô gái khác đến câu dẫn hắn.
Tưởng lão nhìn con trai sau khi về phòng, vẫn chưa bước ra khỏi phòng, sắc mặt rất khó coi, thấp giọng mắng một câu, nhưng khi tưởng tượng đến chuyện con ả hồ ly tinh kia Ân Âm vừa mới mang con rời đi, bà ta cảm thấy cao hứng.
Lúc này, cửa phòng mở ra, Tưởng Kiến Quốc lúc này lập tức rời đi.
“Con đi đâu đấy?”
Tưởng Kiến Quốc không trả lời.
Hắn đến tiệm cơm nhà mình, trầm mặc một lúc lâu, rồi nhấc điện thoại lên.
Ở thành phố H xa xôi, ông chủ nhà hàng vừa mới nghe tiếng chuông điện thoại vội bắt máy.
#071021