Phiên Bản Cực Phẩm Của Mẫu Thân Đại Nhân!

Chương 27: Chương 27: NGƯỜI MẸ TRỌNG NAM KHINH NỮ (27)




Editor: Zittrasua (Wattpad).

“Kiến Quốc đó hả, thằng nhóc này bữa nay sao lại rảnh rỗi gọi điện cho tôi vậy.” Nghe thấy đối phương là Tưởng Kiến Quốc, ông chủ tâm tình rất tốt, đang chuẩn bị ngồi xuống tán gẫu với hắn.

Không nghĩ tới, âm thanh của Tưởng Kiến Quốc ở đầu bên kia lại không đúng lắm.

“Kiến Quốc, cậu gặp chuyện gì ư?”

Tưởng Kiến Quốc mờ mịt nhìn sắc trời bên ngoài sớm đã buông xuống một màu đen tối, nhanh chóng đem hết sự việc hôm nay nói ra.

Tính cách Tưởng Kiến Quốc cơ bản có chút nhu nhược, Tưởng lão lại là mẹ hắn, hắn nhất thời cảm thấy vô cùng hoảng loạn, cũng quên mất nên kể đầu đuôi chuyện như thế nào.

Ông chủ nhà hàng nghe hắn nói hết, cũng không hề cảm thấy bất ngờ.

Tuy rằng chưa từng tự mình gặp qua những người này, chỉ có thể dựa theo những gì Tưởng Kiến Quốc miêu tả, nhưng ông hiểu rằng, lấy tính cách của Tưởng lão quá cùng Ân Âm, giữa hai người luôn đối nghịch với nhau, thế nào cũng có ngày này.

Ông không trực tiếp trả lời Tưởng Kiến Quốc, mà là hỏi hắn mấy vấn đề.

“Tôi hỏi cậu, nếu Ân Âm muốn mang theo con cái ly hôn với cậu, cậu chịu không?” Ông hỏi.

Tựa như ông vừa dứt lời, Tưởng Kiến Quốc liền kiên định lên tiếng: “Không muốn. Tôi không muốn ly hôn với Ân Âm, cũng không muốn hai đứa nhỏ tách ra ở riêng.”

“Tốt, vậy tôi lại hỏi cậu, đối với cậu thì con của em cậu, hay con của cậu quan trọng hơn?”

Vấn đề này, Tưởng Kiến Quốc không cần trả lời, chỉ vừa nghĩ đến con gái nhỏ vừa ngoan ngoãn lại có thành tích tốt của mình, nghĩ đến Tiểu Bảo mềm mại thường hay làm nũng trong lòng, đôi khi lại hôn lên má ba, Tưởng Kiến Quốc liền mềm lòng.

“Cậu nguyện ý em trai cậu và con của hắn cả đời ư?”

“Mẹ cậu mới là người vất vả đem cậu nuôi lớn, mấy năm nay cậu có so đo tính toán, hay cậu có làm gì liên lụy đến mẹ cậu phải khổ sở không?”

“Cuối cùng là cậu muốn gia đình đoàn tụ, hay là vợ con ly tán, sau đó cả đời làm một người con có hiếu, một người anh tốt?”

Câu nói của ông chủ nhà hàng mang theo ý vị châm chọc.

“Kiến Quốc, chuyện nhà cậu tôi không tiện nêu ý kiến, chuyện này chỉ có thể để cậu tự mình suy nghĩ xem cậu dự định thế nào trong tương lai. Còn có, một khi đã ra quyết định, thì đừng hối hận, cũng không cần do dự, cần phải có thái độ kiên quyết.”

Tận đến khi điện thoại bị ngắt, Tưởng Kiến Quốc sớm đã không còn thời gian để ý, trong đầu hắn chỉ xuất hiện một câu “Vợ con ly tán” quanh đi quẩn lại.

Hai mắt hắn đỏ bừng, vô cùng thống khổ nhắm mắt lại, khi mở mắt ra một lần nữa, đáy mắt chỉ còn một mảnh thanh tĩnh, kèm theo đó là tia kiên định trước nay chưa từng thấy.

————Editor: Zittrasua————

Gần tối, Ân Âm mang hai đứa nhỏ đến khu phụ cận khách sạn ăn cơm, sau đó quay về phòng để Tưởng Du phụ đạo cho Tiểu Bảo làm bài tập.

Cô ngồi trên sô pha, xoa xoa ấn đường giữa mày, có chút mỏi mệt.

Tháng chín gần kề, học sinh lớp chín của trung học đang bắt đầu trở lại trường, Ân Âm là giáo viên ngữ văn cuối cấp nên gần đây cũng phải trở về trường học.

Gần đây bất luận là chuyện của hai đứa nhỏ, hay là chuyện của cô và Tưởng Kiến Quốc đều đặc biệt bận rộn, vậy nên cô đã nhanh chóng quên mất việc Tưởng lão đến thành phố S kiếp trước.

Đời trước, Tưởng lão cũng mang theo Tưởng Kim Bảo tìm tới thành phố S, nguyên chủ không thích bà ta nên không muốn để bọn họ ở trong nhà của bản thân, nhưng cô ấy không quyết đoán bằng Ân Âm, mà trước đó Tưởng Kiến Quốc cũng không được Ân Âm gợi ý cho cách kiếm tiền khác.

Vì vậy khi Tưởng lão đòi ở cùng họ, Tưởng Kiến Quốc bị buộc bất đắc dĩ phải cho Tưởng lão “Vay tiền”, còn phải đưa Tưởng Kim Bảo đến tiểu học tư lập.

Đến nỗi con gái ruột Tưởng Chiêu Đệ phải bọ học, đến xưởng nội y làm công nhân.

Thẳng đến lúc Tưởng Kim Bảo nháo một trận lớn tại nhà trẻ, sau đó Tưởng lão đến đòi bọn họ một đống tiền nữa mới chịu rời khỏi thành phố S, mà tình cảm của nguyên chủ đối với Tưởng Kiến Quốc càng lạnh nhạt hơn từ khi Tưởng lão đến ở cùng nhà.

“Mẹ uống nước đi ạ.” Tưởng Du rót một ly nước đưa đến cho cô.

Ân Âm nhận lấy, khẽ xoa lấy đầu cô bé.

Tưởng Du nhìn thoáng qua em trai, thấy hắn nhìn về phía bên này, lại quay đầu qua, thấp thỏm hạ giọng hỏi Ân Âm: “Mẹ ơi mẹ, ba ba không cần chúng ta nữa sao?”

Ân Âm hơi sửng sốt, nhìn đôi mắt bất an của cô nương nhỏ này, không khỏi bóp chặt ly nước trong tay, cuối cùng vẫn đặt ly xuống, kéo cô bé ngồi xuống bên cạnh.

“Vấn đề này mẹ tạm thời không thể trả lời con được. Mẹ chỉ có thể nói cho con biết rằng, nhà chúng ta và bà nội con xuất hiện một ít mâu thuẫn, cha con cần có chút thời gian để suy nghĩ. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cha vẫn rất yêu con và Tiểu Bảo.”

Đúng vậy, vô luận có chuyện gì xảy ra thì Tưởng Kiến Quốc vẫn yêu thương hai đứa nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.