Phiên Bản Cực Phẩm Của Mẫu Thân Đại Nhân!

Chương 34: Chương 34: NGƯỜI MẸ TRỌNG NAM KHINH NỮ (35)




Editor: @Zittrasua (Wattpad).

“Chậm một chút, coi chừng ngã.” Tưởng Du vội nói.

“Không sao, em sẽ không ngã đâu.” Đôi mắt Tưởng Tiểu Bảo lấp lánh, tràn đầy vui sướng.

Hai người này chính xác là Tưởng Du và Tưởng Tiểu Bảo 4 năm sau.

Tưởng Du đang học cao nhị (lớp 11), trong toàn bộ trường cao trung hoàn toàn xứng danh học bá, còn Tưởng Tiểu Bảo thì mê chơi, thành tích chỉ có thể tạm coi là trung bình, Tưởng Kiến Quốc và Ân Âm bỏ tiền mua một trường tiểu học thực nghiệm. Hiện tại hắn đã học lớp 4.

Tên nhóc mập mạp khi còn nhỏ đang chậm rãi phát triển, trên mặt tuy còn có điểm mập mạp của trẻ con, nhưng thân thể lại bắt đầu gầy xuống, hơn nữa vẻ ngoài của hắn vốn thanh tú, bây giờ nghiễm nhiên trở thành một tiểu soái ca.

Trải qua việc được Ân Âm dạy dỗ, tính cách bây giờ của Tưởng Tiểu Bảo khác hoàn toàn so với đời trước, đặc biệt hắn còn là một tên tỷ khống*.

(*U mê chị gái:]]]).

Có lẽ do từ nhỏ đã bị Ân Âm giáo huấn rằng, vì hắn là một nam tử hán, cho nên hắn phải cố gắng lớn lên thật mau, sau đó bảo vệ cho chị gái.

Bốn năm qua, quan hệ của hai chị em hắn và Tưởng Du đặc biệt thân thiết.

“Tưởng Thiên Dương, chị ấy là ai vậy?” Một người bạn học của Tưởng Tiểu Bảo tò mò nhìn Tưởng Du.

“Là chị hai của tớ, chị hai, em giới thiệu với chị, đây là bạn ngồi cùng bàn với em, cũng là bàn bè tốt của em, cậu ta tên Lục Lương.”

Tưởng Du cười cười với bạn học nhỏ, thanh âm nhẹ nhàng mềm mại, dễ nghe như chim hoàng oanh: “Chào bạn nhỏ, chị là chị gái của Thiên Dương, chị đã từng nghe Thiên Dương nhắc về em, cảm ơn em đã chiếu cố Thiên Dương của chị ở trường học nhé.”

Lục Lương ngẩn ngơ, trên mặt nhiễm một tầng đỏ ửng mỏng manh, có điểm nhỏ thẹn thùng, cậu nói: “Không có gì đâu ạ, tụi em là bạn học cùng bàn mà.”

Cậu ta lại nói với Tưởng Tiểu Bảo: “Tưởng Thiên Dương, chị gái cậu xinh thật nha.”

Tưởng Tiểu Bảo khẽ hừ nhẹ một tiếng, tất nhiên, ngoại trừ mẹ ra, thì chị gái của tôi xinh đẹp nhất.

Lục Lương: “Chị Thiên Dương, sau này lớn lên em có thể cưới chị không?” (Giỏi ;))

Tưởng Tiểu Bảo: “?!!”

Tưởng Tiểu Bảo: “Lục Lương, cậu nói cái gì đó, đây là chị gái của tớ, không gả cho cậu.”

Hắn bá đạo cường thế đứng chắn trước mặt Tưởng Du, trừng mắt với Lục Lương, hay lắm! Ở thời điểm Lục Lương nói muốn cưới Tưởng Du, tình bạn chân thành tha thiết giữa hai người nháy mắt biến thành plastic.

Tưởng Du nhịn không nổi bật cười, hai đứa nhóc này trở mặt rồi.

Lục Lương mắt trông mong nhìn Tưởng Du: “Chị gái, chị gả cho em đi, em muốn có một người vợ thật xinh đẹp, em sẽ cho chị tất cả đồ chơi mà em có.” Cậu nhớ lại lời thoại của phim truyền hình nghe được từ TV nhà bà hàng xóm, rành mạch nói.

“Về sau sẽ kiếm một đống tiền, cho chị mua quần áo đẹp, còn có giày, còn có thể cho chị ở trong phòng thật lớn.”

Tưởng Tiểu Bảo tức giận mắng: “Lục Lương, đây là chị gái của tôi, cậu đi cưới người khác đi. Tôi tuyệt đối không gả chị gái cho cậu.”

Tưởng Du xoa đầu Tưởng Tiểu Bảo đang thở phì phò, trấn an hắn, lại quay qua nói với Lục Lương: “Bạn học nhỏ này, bây giờ em vẫn còn bé, mà chị đã lớn như vậy rồi, chị không thể gả cho em.”

Chân mày bạn học Lục Lương cau lại, gãi gãi đầu, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, ánh mắt sáng lên: “Tỷ tỷ xinh đẹp, hay là chị gả cho anh trai em đi, anh trai em cũng lớn giống chị vậy đó.”

Tưởng Du: “...... Nhưng mà chị không quen biết anh trai của em, hơn nữa chúng ta là học sinh, học sinh không thể yêu sớm.”

Lục Lương càng nghĩ càng cảm thấy để chị gái Tưởng Tiểu Bảo gả cho anh trai cậu rất tốt, nhưng nghe thấy Tưởng Du nói không thể yêu sớm, cậu ta liền héo xuống một chút.

Tưởng Du xoa đầu cậu, nói với cậu mấy câu, cuối cùng nắm tay Tưởng Tiểu Bảo rời đi.

“Chị gái xinh đẹp ơi, chờ đến khi nào chị có thể yêu sớm, em bắt anh trai em cưới chị.” Lục Lương ở phía sau la lớn.

#071021

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.