Phiến Đá Nở Ra Hoa Phù Tang

Chương 2: Chương 2: Có lẽ cô là người có quá khứ




Biên tập: BộtBầu không khí trong cabin đã căng cứng tới cực hạn, như thể chỉ cần chạm nhẹ một cái thôi sẽ vỡ vụn.

Tang Cẩn yên lặng hồi lâu, sau đó xoay người nói nhỏ vài câu bên tai Bàng Miểu.

Bàng Miểu gật đầu không ngừng. Sau khi cô nói xong, cô ấy nhanh chóng rời khỏi khoang thương gia.

Người phụ nữ váy đen muốn ngăn Bàng Miểu lại nhưng bắt hụt, vì thế cô ta lại bắt đầu chửi bới. Cô ta trách Bàng Miểu cấu kết với hành khách trộm nhẫn kim cương. Cuối cùng còn uy hiếp, nếu thực sự không điều tra khoang phổ thông, người của hãng hàng không sẽ không gánh được hết trách nhiệm đâu.

Những người khác không biết vừa rồi hai người đã thương lượng chuyện gì hay sau đó phải làm gì nên đều ngồi im tại chỗ, sau đó cứ nghe người phụ nữ váy đen chửi bới như vậy.

Tang Cẩn muốn về chỗ ngồi của mình nhưng bị người phụ nữ váy đen chặn lại. Cô không còn cách nào khác là ngồi xuống chiếc ghế lúc trước.

Máy bay bắt đầu hạ cánh, tiếp viên hàng không phải rời khỏi vị trí để tới chăm sóc những hành khách khác.

Chỉ có người phụ nữ váy đen đột nhiên bị đối xử lạnh nhạt thì giận tới phát điên, bởi không có ai phản ứng lại mà đều coi cô ta như không khí. Cô ta lúc thì nói muốn tới phòng điều khiển tìm cơ trưởng phân xử, lúc thì muốn kiện tất cả các tiếp viên trên máy bay vì lạnh nhạt với hành khách. Có lúc cô ta còn chạy tới cửa khoang phổ thông, sau đó nhớ ra chuyện gì lại chạy về chỉ vào mặt Tang Cẩn, nói cô không biết xấu hổ, đã trộm nhẫn kim cương của cô ta mà còn chống chế!

Cuối cùng máy bay cũng hạ cánh.

Các tiếp viên hàng không bắt đầu mỉm cười tiễn hành khách, tất cả đều được tiến hành đâu vào đấy mà không gặp sự quấy nhiễu của người phụ nữ váy đen mất nhẫn kim cương.

Điều làm mọi người không ngờ là người phụ nữ váy đen đột nhiên bình tĩnh lại, cô ta ngồi về ghế của mình, sau đó đưa mắt nhìn từng hành khách rời đi. Thỉnh thoảng cô ta còn nhìn về phía Tang Cẩn, khóe miệng mang ý cười lạnh khó thấy.

Cuối cùng, tất cả hành khách đều đã xuống khỏi máy bay, trên khoang thương gia chỉ còn lại hai người phụ nữ và các tiếp viên hàng không trên máy bay.

Tiếp viên trưởng và hai nữ tiếp viên khác đi vào khoang thương gia, nhắc lại rằng máy bay đã đáp xuống an toàn, hai người có thể xuống máy bay.

“Mấy người nghĩ tạm xử lý thế là cho qua được à? Mơ tưởng! Nhẫn kim cương của tôi mất lúc ở trên máy bay của mấy người, chắc chắn là kẻ không biết xấu hổ nào đó trên máy bay trộm mất. Vừa rồi tất cả mọi người còn ở đây, tôi bảo các người lục soát thì các người không lục. Đấy, bây giờ mấy người tự nghĩ cách đi. Hoặc mấy người tìm lại nhẫn kim cương cho tôi, hoặc là bồi thường!”

Người phụ nữ váy đen vắt chéo chân, mặt mày cực kỳ bình tĩnh và thản nhiên.

Tang Cẩn thầm thở phào nhẹ nhõm. Giờ thì cô chắc chắn ý đồ của người phụ nữ váy đen không khác những gì cô đoán trước đó là bao, chỉ chờ Bàng Miểu xác nhận nữa là được.

“Cô à, nếu lúc mua vé máy bay cô cũng mua bảo hiểm tài sản thì công ty bảo hiểm sẽ bồi thường cho cô…” Tiếp viên trưởng còn chưa nói hết đã bị người khác cắt ngang.

“Không cần, có gì hãy để cô ta tới cục cảnh sát nói chuyện.” Giọng Bàng Miểu truyền tới từ cửa.

Cô ấy vừa dứt lời thì có ba bóng người xuất hiện ở cửa. Bàng Miểu dẫn hai cảnh sát tới, sau đó chỉ vào người phụ nữ váy đen: “Là cô này.”

Hai cảnh sát phía sau mau chóng đi đến trước mặt người phụ nữ váy đen, họ đưa giấy chứng nhận ra: “Thưa cô, chúng tôi có chứng cứ tình nghi cô dính líu tới vụ lừa gạt đồ trang sức quý hiếm. Mời cô cùng chúng tôi về cục cảnh sát phối hợp điều tra.”

Cảnh sát nói xong thì áp giải người phụ nữ váy đen, chuẩn bị rời đi.

“Tình nghi? Mấy người dựa vào đâu mà tình nghi tôi? Chứng cứ đâu? Mấy người phải bắt kẻ trộm mới đúng! Thả tôi ra!”

Nhân chứng vật chứng đều đã có sẵn, phiền cô tới cục cảnh sát chờ xem.” Cuối cùng Bàng Miểu cũng bạo gan nói ra lời này. Cô ấy đã nhịn lâu rồi, lúc này có cảm giác thật thoải mái!

Tang Cẩn cười rồi nhìn người phụ nữ váy đen: “Cô à, xin hỏi cô họ gì? Cô có chắc là mình họ Trương không? Hơn nữa, cô đeo nhẫn ở ngón nào? Nhẫn đã đeo 3 năm nhất định sẽ để lại vết tích, vì sao các ngón tay của cô đều không có vết tích của việc từng đeo nhẫn?”

Chỉ vì mấy câu hỏi đó của cô mà người phụ nữ váy đen vốn còn đang kích động, nay đã mau chóng ỉu xìu như quả bóng xì hơi.

“Hơn nữa, cô biết rất rõ bình sứ này của tôi không thể tùy tiện mở ra. Tôi đã nói rồi, cô quan sát rất cẩn thận, khả năng vận dụng tốt và là người thông minh. Tôi tin trong công việc mà mang những ưu điểm này, cô nhất định là nhà chế tác đồ trang sức xuất sắc.”

Con ngươi của người phụ nữ váy đen đột nhiên mở to như không thể tin được. Hai người mới gặp nhau trong khoảng thời gian ngắn chưa tới một tiếng, vì sao người kia biết nhiều thông tin liên quan tới cô ta đến vậy?

Đây cũng là nghi vấn trong lòng Bàng Miểu.

Cảnh sát mau chóng áp giải người rời đi.

Tang Cẩn về chỗ của mình rồi lấy hành lý xuống, chuẩn bị xuống máy bay.

Bàng Miểu đưa cô ra ngoài, sau đó không kiềm được nên hỏi: “Cô Tang, cô có thể cho tôi biết vì sao cô biết cô ta không mất nhẫn kim cương, mà còn là chủ mưu lừa đảo không? Cô còn biết cả việc nhân viên hậu cần ở sân bay Hamburg là đồng bọn của cô ta nữa. Việc này quá khó tin, bởi đến hãng hàng không chúng tôi còn không phát hiện người trong nội bộ hãng có vấn đề.”

“Ngón nghề lừa đảo này cũng không quá cao siêu, nhất là người phụ nữ tự cho mình là đúng kia, cô ta không biết mình đã để lộ trăm nghìn sơ hở trong toàn bộ quá trình như thế nào. Nếu đúng là mất nhẫn kim cương quý giá như thế, cô ta phải phát hiện từ sớm rồi chứ sao phải đợi tới lúc máy bay gần đáp xuống mới phát hiện? Cứ coi như cô ta sơ suất nên phát hiện muộn đi, nhưng nếu mất nhẫn kim cương thật, chắc hẳn cô ta phải đau lòng, lo lắng, thậm chí là bối rối. Tuy nhiên, cô ta không có những phản ứng mà người bình thường nên có khi mất những món đồ quý giá này. Ngược lại, cô ta còn rất tỉnh táo, mạch suy nghĩ rõ ràng, dù có tức giận cũng giống như đang diễn.”

Với người từng học tâm lý học tội phạm đại cương trong chương trình tâm lý học tội phạm như Tang Cẩn thì vẻ mặt mang ý đồ như thế là quá dễ đoán.

“Đúng là cô ta mất nhẫn thật nhưng lại không cho chúng ta tìm giúp, mà bắt chúng ta đi lục soát khoang phổ thông. Mục tiêu rõ ràng như thế, chứng tỏ cô ta biết chiếc nhẫn đang ở đâu.”

“Đương nhiên cô ta biết nhẫn ở đâu, bởi mục đích thực sự của cô ta không phải là muốn điều tra khoang phổ thông. Cô ta biết rõ điều tra như vậy là trái pháp luật. Huống hồ khoang phổ thông nhiều hành khách như thế, tiếp viên hàng không các cô không thể lục soát trong thời gian ngắn như vậy được. Chắc chắn cô ta phải có năng lực phản điều tra để có thể quan sát đối phương và nắm được đằng chuôi trong thời gian ngắn nhất. Vì thế, cô ta biết bình sứ màu trắng của tôi không mở ra được nhưng vẫn yêu cầu tôi mở ra. Nếu không mở ra, cô ta sẽ quy tội lên đầu tôi.”

Tang Cẩn phải thừa nhận bản thân mình không che giấu được tình cảm này, vì thế mới khiến người phụ nữ váy đen nắm đằng chuôi.

“Nếu vậy thì ngay từ đầu, mục đích thực sự của cô ta là lợi dụng điều tra để câu giờ? Dù chúng tôi có lục soát hay không cũng không giải quyết được vấn đề gì. Đợi lúc máy bay hạ cánh, hành khách đều đi rồi, cô ta có thể mượn cớ không tìm được nhẫn vì chúng tôi không điều tra lúc hành khách còn ở đây. Sau khi hành khách xuống máy bay rồi, chúng tôi gần như không thể đuổi theo kiểm tra từng người được. Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn sẽ không làm được việc đó, tiếp viên hàng không chúng tôi cũng sẽ khó tìm được thứ cô ta gọi là nhẫn kim cương kia. Như vậy, chúng tôi chỉ có thể bồi thường cho cô ta. Hãng hàng không chúng tôi gặp chuyện này nhiều lần rồi, nhưng lần nào cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt.”

Bàng Miểu nhớ lại thì càng tức giận và bất bình. Sau đó, cô ấy lại nhìn về phía Tang Cẩn với ánh mắt đầy cảm kích: “Chắc cô ta không ngờ mánh khóe của cô ta lại bị cô nhìn ra. Vì thế cô ta mới thẹn quá hóa giận, quy hết trách nhiệm lên đầu cô, hại cô bị cô ta đẩy ngã, còn bị đổ oan.”

Ánh mắt hai người đều rơi xuống bình sứ màu trắng trên tay Tang Cẩn.

Tang Cẩn hơi ngẩn ra, sau đó bảo cô ấy không cần để tâm quá, cô không thể để người phụ nữ kia đắc ý được.

Có điều, Bàng Miểu vẫn còn hơi nghi hoặc: “Cô Tang, tôi đã hỏi đồng nghiệp rồi, bọn họ đều nói đúng là người phụ nữ kia có đeo nhẫn lên máy bay. Hơn nữa, chiếc nhẫn kia cũng là thật, nhân viên hải quan có thể xác nhận điều này. Nhưng vì sao không thấy nhẫn kim cương nữa? Cô không có chứng cứ, cũng không bắt gặp cô ta tiếp xúc với nhân viên hậu cần trên mặt đất, vì sao lại biết chắc cô ta nói dối?”

Tang Cẩn cười: “Tìm chứng cứ là việc của cảnh sát, tôi không có khả năng cao siêu như thế. Có điều, vấn đề mấu chốt cũng là điều cô nói: Chiếc nhẫn trên máy bay không chân mà chạy! Lúc tôi nghe được cô ta muốn cưỡng ép điều tra khoang phổ thông, trực giác đầu tiên là có lẽ cô ta đã vứt nhẫn đi. Các cô có thể tìm lại trên máy bay xem, có lẽ sẽ tìm được. Còn nhẫn kim cương thật qua được cửa hải quan, nhưng trước khi lên máy bay đã bị đánh tráo, như vậy rõ là phải có người câu kết với cô ta. Người có thể để cô ta mang nhẫn kim cương giả lên máy bay mà không bị phát giác chỉ có thể là nhân viên trong nội bộ của hãng các cô. Vì thế tôi mới bảo cô đi kiểm chứng thử.”

Lúc đầu Tang Cẩn cũng đưa ra giả thiết này, sau đó bắt đầu tìm cách để chứng minh.

“Vì nghi ngờ nên tôi mới cố ý lấy thân phận đại diện hành khách khoang phổ thông tới thương lượng với cô ta, hi vọng có thể tìm ra chút manh mối chứng minh suy đoán của tôi. Lúc tôi bắt tay với cô ta thì thấy tay cô ta rất thô ráp, thậm chí còn có vết chai dày, đó chắc chắn không phải tay của một nhân viên văn phòng bình thường. Tôi hỏi nghề nghiệp của cô ta, cô ta lại nói là nhân viên văn phòng ở một công ty bình thường, sau đó luôn cố giấu giếm tay mình. Tôi yêu cầu cô ta mô tả đặc điểm của nhẫn kim cương, cô ta lại không nhắc đến một chữ. Tôi đoán không phải cô ta không biết mà cố ý không nói, bởi cô ta lo nếu nói ra sẽ lộ chuyện cô ta rất am hiểu kỹ thuật chế tác đồ trang sức.”

“Nếu như vậy, cô ta đúng là thợ chế tác đồ trang sức như cô nói?”

“Tám chín phần là vậy, tôi từng thấy tay của thợ chế tác đồ trang sức rồi, xúc cảm cũng tương tự với tay cô ta.” Tang Cẩn nhớ lại tình hình lúc đó thì không nhịn được cười: “Là kẻ trộm, dù thế nào cũng sẽ chột dạ. Có lẽ lúc đó cô ta cũng căng thẳng nên không phát hiện, tôi gọi cô ta là cô Trương, cô ta cũng không nói gì. Thật ra, có trời mới biết cô ta họ Trương hay họ Lý, tự cô ta cũng không phát hiện sơ hở lớn đến thế.”

Bàng Miểu nghe xong thì ngẩn người, cuối cùng cũng không nhịn được mà cười. Sau đó, cô ấy bắt đầu nói cảm ơn: “Cô Tang, cảm ơn cô rất nhiều. May mà lần này gặp được cô, nếu không tôi chết chắc. Cô có thể để lại cách liên lạc không? Có một người nhất định sẽ muốn làm quen với cô.”

Tang Cẩn vừa định đồng ý, nhưng lời nói tới miệng lại nhịn xuống. Cô nhớ bà ngoại từng dặn nhiều lần rằng phải khiêm tốn, đừng để bất kì ai phát hiện cô đã về, làm xong việc ở đây phải về Hamburg ngay. Cô suýt nữa đã quên chuyện này!

Cuối cùng, Tang Cẩn đã khéo léo từ chối cô ấy.

Bàng Miểu cho là cô vẫn còn cảnh giác, bởi dù sao họ cũng là hai người xa lạ lần đầu gặp nhau. Nghĩ đến việc hai người chỉ thoáng gặp nhau như thế, cô ấy lại bất giác nhìn cô thêm mấy lần.

Cô gái xinh đẹp này mặc sơ mi váy dáng dài màu đỏ, cả người tản mát hơi thở bí ẩn.

Mái tóc hơi xoăn dài tới eo bóng lên màu đen mượt mà của gấm vóc, khiến người ta trông thấy mà muốn đưa tay lên chạm vào. Mái tóc ấy cũng làm nổi lên làn da trắng nõn tuyết và trơn bóng như ngọc của cô.

Cô đẹp, nhưng không chỉ đơn giản là dừng ở tổ hợp ngũ quan tinh xảo, mà lại mang một ý vị đặc biệt khác. Cô không kiêu căng, thậm chí còn hơi khiêm tốn và an tĩnh, nhưng mỗi cái nhấc tay nhấc chân, thậm chí là mỉm cười lại mang đến loại cảm giác tồn tại không thể bỏ qua khiến người ta bất giác muốn nhìn cô. Thậm chí là, muốn tới gần cô.

Bàng Miểu không tìm được từ ngữ thích hợp nào để hình dung vẻ đẹp của cô. Nhưng để lại cho cô ấy ấn tượng sâu sắc nhất, có lẽ là đôi mắt.

Đôi mắt đen ấy trong suốt như nước vậy. Lần đầu nhìn qua sẽ khiến người ta nhớ tới bầu trời đầy sao của đêm hè: sâu thẳm mà khoan thai, nhẹ nhàng khoan khoái lại sáng tỏ, hơn nữa còn khá thông minh, lanh lợi. Nhưng khi nhìn kĩ rồi, lại thấy đáy mắt ấy ẩn hiện tia ưu thương nhàn nhạt.

Cuối cùng Bàng Miểu đưa ra kết luận, có lẽ cô là người có quá khứ.

Dù Bàng Miểu rất tiếc nuối nhưng cũng không cưỡng ép cô, hai người đã tạm biệt nhau ở cửa máy bay như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.