Biên tập: BộtTrời cao bao la, trong vắt như tẩy.
Chuyến bay từ Hamburg – Đức bay tới thành phố Thanh An – Trung Quốc đang vững vàng trên nền trời cao ngàn dặm.
Ngoài cabin, từng đụm mây trắng phau phía xa cứ đan xen tầng tầng lớp lớp. Chúng như được dòng suối trong trên núi tẩy rửa, vì thế mà phát sáng lấp lánh, không có chút tì vết.
Thỉnh thoảng sẽ có những đám mây lớn biến ảo thành nhiều hình động vật, chúng lắc mình chuyển động về phía trước như đang khiêu vũ vậy.
Tang Cẩn ngồi gần cửa sổ, cô thấy rất thú vị nên nhìn tới mê mẩn.
Thông báo trên máy bay vang lên âm thanh trầm trầm lần nữa, báo hiệu một tiếng nữa máy bay sẽ hạ cánh xuống sân bay quốc tế thành phố Thanh An.
Tang Cẩn nghe được thông báo từ loa tổng thì thu hồi tầm mắt, sau đó cúi đầu nhìn bình sứ màu trắng trong tay, bất giác nhủ thầm trong lòng: Bà ngoại, cuối cùng chúng ta cũng về nhà rồi!
Một cô tiếp viên hàng không đi đến phía dãy ghế của Tang Cẩn và cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: “Cô Tang, phiền cô thắt dây an toàn, tắt điện thoại di động, dựng thẳng ghế ngồi, gập bàn ăn và mở tấm chắn cửa sổ, máy bay sẽ hạ cánh ngay bây giờ.” Giọng điệu của cô ấy dịu dàng mà tinh tế, nghe rất dễ chịu.
Tang Cẩn quay đầu lại, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là thẻ công tác của tiếp viên hàng không trước ngực cô ấy ghi tên, Bàng Miểu.
Bàng Miểu cũng cúi đầu nhìn thẻ công tác của mình, sau đó mỉm cười: “Tên tôi không phải khó viết nhất đâu, trong nhà còn ba chữ kim, ba chữ hỏa, ba chữ thổ nữa.”
Tang Cẩn nghe vậy thì ngước mắt nhìn lên, sau đó lập tức nhận được nụ cười sáng lạn của cô ấy. Đây không phải nụ cười mang tính chức nghiệp của nhân viên phục vụ bình thường, tuy nhiên nụ cười ấy chỉ mang tính hình thức bên ngoài mà không quá thân thiết. Thế nhưng nụ cười của cô ấy vẫn có thể đi sâu vào lòng người.
Tang Cẩn bất giác tỉ mỉ quan sát cô ấy: ngũ quan tinh tế, dáng người thướt tha, trên người là bộ đồng phục vừa vặn hơi để lộ đường cong đầy đặn của cô ấy.
Chắc hẳn vừa rồi cô ấy đang tự giễu tên mình có nhiều nét nên khó viết. Tang Cẩn thấy rất thú vị nên đùa lại: “Không có ba chữ mộc sao? Nếu tìm đủ thì sẽ hợp thành Ngũ Hành (*).”
(*) Chữ 淼 [miǎo] – Miểu trong tên Bàng Miểu gồm ba chữ 水 [shuǐ] – Thủy ghép lại. Bàng Miểu nói trong nhà còn 3 người tên có 3 chữ Kim, Hỏa, Thổ nên Tang Cẩn đùa lại nếu có thêm chữ Mộc thì sẽ hợp thành Ngũ Hành: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.
Bàng Miểu vừa muốn mở miệng trả lời thì khoang thương gia phía trước đột nhiên truyền tới tiếng hét chói tai.
“Ngại quá, tôi đi xem một chút.” Bàng Miểu quay lại bày tỏ áy náy với cô, sau đó mau chóng chạy tới khoang thương gia.
Tang Cẩn dùng một tay mở tấm chắn cửa sổ.
Cô định tận dụng một tiếng cuối cùng chợp mắt nghỉ ngơi. Cô vẫn luôn thao thức cả đường, nghĩ đến việc sắp trở về quê hương sau 15 năm xa cách, lòng cô chợt hơi kích động.
Khoang thương gia phía trước không ngừng truyền đến tiếng cãi vã.
“Điều tra chứ, nhất định phải điều tra cho tôi! Nhẫn kim cương lớn như vậy sao có thể không thấy đâu? Nhất định là kẻ nghèo kiết xác nào ở khoang phổ thông trộm nhẫn kim cương của tôi.” Giọng điệu the thé mà chua ngoa này phá vỡ mọi tĩnh lặng trong suốt chiều dài chuyến đi.
Cabin vốn đang yên ắng đột nhiên trở nên rối loạn.
Tang Cẩn tỉnh cả ngủ, cô mở mắt rồi thẳng lưng, nhìn về phía trước.
Chỗ ngồi của cô ở gần phía trước, chỉ cách khoang thương gia mấy hàng. Chỉ cần đưa mắt nhìn là thấy một người phụ nữ trẻ đứng ở lối giao giữa khoang phổ thông và khoang thương gia.
Người phụ nữ đó có dáng người cao gầy, cô ta mặc váy liền không tay màu đen bó sát người, tóc búi cao lộ ra cần cổ dài nhỏ bóng loáng. Dù cách một khoảng, Tang Cẩn cũng trông thấy cô ta trang điểm rất đậm và phô trương. Trên cổ, trên tay hay bất kì nơi nào có thể dùng đồ trang sức, cô ta đều tận dụng bằng hết. Dường như tất cả những thứ này đều âm thầm tuyên bố: đó là kẻ có tiền!
“Cô à, xin cô hãy về chỗ ngồi và thắt dây an toàn vào trước, được không? Hơn nửa tiếng nữa máy bay sẽ hạ cánh, cô đứng như vậy không an toàn chút nào.” Đây là giọng của Bàng Miểu, giọng cô ấy dịu dàng mà khiêm tốn, nhưng cũng không kiêu ngạo hay siểm nịnh: “Có điều, cô chắc rằng mình đã đeo nhẫn lên máy bay sao? Trước khi lên máy bay, cô có kí gửi không?”
Bàng Miểu vừa nói xong đã có người khác giải thích: “Chị Bàng Miểu, đúng là cô ấy đã đeo nhẫn lúc lên máy bay.” Chắc hẳn đây là một tiếp viên hàng không khác.
“Nực cười! Nhẫn tôi đeo trên tay, sao phải kí gửi? Ai biết sau khi kí gửi, hãng hàng không mấy người có táy máy gì không? Chuyện như thế giờ nhiều lắm.”
Người phụ nữ mặc váy đen ngày càng tức giận, cô ta khoanh hai tay trước ngực, hất hàm về phía khoang phổ thông: “Mau đi điều tra đi, tra được ai trộm, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của người đó, chỉ cần họ trả lại nhẫn cho tôi là được. Đây là nhẫn hôn phu của tôi đặt làm riêng ở Đức, nó có ý nghĩa rất lớn với tôi, tôi đã đeo 3 năm rồi!”
Bàng Miểu tiếp tục nói chuyện với người phụ nữ váy đen, cô ấy hỏi thăm các khả năng có thể, bảo cô ta tìm lại khắp nơi xem, liệu có cho vào túi, để trong vali hay đánh rơi ở nhà không…
Người phụ nữ váy đen gạt bỏ từng khả năng với thái độ cứng rắn, cô ta kiên quyết muốn Bàng Miểu cử người xuống điều tra toàn bộ hành khách ở khoang phổ thông.
Hai người nói qua nói lại rất lâu, cuối cùng vẫn không có kết quả.
Loa tổng trong cabin lại nhắc nửa tiếng nữa máy bay sẽ hạ cánh, xin quý khách chuẩn bị sẵn sàng.
Tình hình trong khoang ngày càng rối loạn.
Có hành khách nghe tin người ta muốn điều tra hành lý của mình thì bắt đầu phàn nàn, dựa vào đâu mà nghi ngờ bọn họ? Thái độ của đa số hành khách đều rất cương quyết, họ không đồng ý lục soát, trừ khi có giấy chứng nhận có hiệu lực.
Chỉ có một số ít người có chứng cứ chứng minh bản thân trong sạch nên chủ động để tiếp viên tới kiểm tra.
Nhóm người còn lại không thể hiện thái độ, họ coi việc đó không liên quan đến mình, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tang Cẩn vốn định làm một trong những người ở nhóm thứ ba. Trước khi bà ngoại ra đi đã dặn cô không nên gây rắc rối hay dính vào thị phi.
Nhưng có lẽ trong cuộc hành trình này, Bàng Miểu để lại ấn tượng quá sâu với cô. Hoặc có thể do nụ cười khi nãy của cô ấy đã đi vào lòng cô.
Lúc lên máy bay, tiếp viên hàng không trên máy bay vốn không cho cô mang bình sứ màu trắng lên. Chính Bàng Miểu đã ra mặt thuyết phục tiếp viên trưởng, vì thế cô mới lên thuận lợi lên máy bay.
Chắc hẳn Bàng Miểu biết bình sứ này có ý nghĩa thế nào với cô, tuy vậy cô ấy không hề nói câu “nén đau thương” đầy nặng nề. Thay vào đó, những lời hỏi han ân cần và quan tâm khác vẫn lơ đãng lộ ra ngoài.
Hai cô chỉ là hai người xa lạ mà thôi, vì thế khi được đối xử như vậy, Tang Cẩn không khỏi xúc động trong lòng.
Tang Cẩn nghĩ đến đây thì lập tức đứng dậy khỏi chỗ của mình, sau đó mau chóng đi tới khoang thương gia.
“Chào cô, tôi là Tang Cẩn, cũng là hành khách ở khoang phổ thông. Vừa rồi tôi luôn nghe cô nói muốn điều tra hành khách ở khoang phổ thông. Vì thế tôi tự đề cử mình làm đại diện của tất cả hành khách khoang phổ thông, tôi cũng muốn thương lượng vài vấn đề với cô trước khi điều tra.”
Tang Cẩn vừa nói lời này vừa vươn tay ra muốn bắt tay với người phụ nữ váy đen.
Tất cả những người trong khoang thương gia đều nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc.
Nhất là người phụ nữ váy đen, có lẽ cô ta không ngờ giữa chừng đột nhiên nhảy ra một người như cô. Cô ta do dự một lát, cuối cùng vẫn lễ phép bắt tay với cô rồi nhanh chóng rụt lại.
Bàng Miểu nhìn cô với ánh mắt cảm kích, sau đó để cô ngồi xuống chỗ trống đối diện người phụ nữ váy đen.
Sau khi ngồi xuống, Tang Cẩn như có như không nhìn người phụ nữ đối diện. Cô thầm quan sát: khuôn mặt trang điểm đậm của cô ta tuy phẫn nộ nhưng rất tỉnh táo, kiên quyết, không có chút lúng túng hay lo sợ nào.
Cô muốn quan sát tay cô ta nhưng cô ta luôn đan chéo hai tay trước ngực.
Người phụ nữ váy đen như luôn suy nghĩ gì đó, sau đó cô ta chợt nhìn về phía cô: “Cô khẳng định cô có thể đại diện cho toàn bộ hành khách ở khoang phổ thông? Nếu cô là người của hãng bay thì sao? Đừng tưởng tôi không biết hai người các cô qua lại nhiều nhất trong cả chuyến này.”
“Hai người các cô” trong lời người phụ nữ váy đen có lẽ là chỉ cô và Bàng Miểu.
Bàng Miểu định mở miệng giải thích nhưng Tang Cẩn ngăn cô ấy lại.
“Cô Trương quan sát cẩn thận thật. Cả đêm tôi mất ngủ nên cô Bàng chỉ thực hiện chức trách của mình thôi. Từ khi máy bay cất cánh ở Hamburg cho tới giờ không hề transit, vừa hay tôi là người nắm rõ nhất hành khách ở hai khoang phổ thông và thương gia có qua lại hai bên hay không. Vì thế, trước khi có người ở khoang phổ thông đồng ý tới thương lượng với cô thì tôi là đại diện thích hợp nhất.” Câu nói cuối của cô hơi cao lên, giọng điệu rất chắc chắn.
Tang Cẩn vừa nói xong, những hành khách khác của hạng thương gia đều ồn ào ủng hộ cách nói của cô.
Bàng Miểu và tiếp viên trưởng cùng không nói gì. Có lẽ họ cũng biết, mở miệng nói chuyện vào lúc này sẽ chỉ khiến người phụ nữ váy đen coi Tang Cẩn là người bọn họ cử đến.
Cuối cùng, người phụ nữ váy đen mới hòa hoãn hơn: “Được thôi, cứ cho cô là đại diện của hành khách khoang phổ thông đi, vậy phiền cô nói với họ là tôi bị mất nhẫn kim cương rồi thuyết phục họ cho tiếp viên hàng không điều tra đi. Đơn giản thế thôi, không cần nói những chuyện khác.”
Tang Cẩn nghe xong thì mỉm cười, nhưng rất nhanh sau đó đã thu lại nụ cười mà chuyển sang chủ đề khác: “Cô Trương, vì sao cô khăng khăng muốn điều tra hành khách khoang phổ thông mà không phải hành khách khoang thương gia? Không phải hành khách khoang thương gia càng gần cô hơn à? Hay cô cảm thấy hành khách ở khoang phổ thông không nhiều tiền bằng khoang thương gia nên dễ nạt nộ?”
“Nói vớ vẩn cái khỉ gì thế! Tôi nói thế lúc nào?” Người phụ nữ váy đen bắt đầu điên lên.
“Tôi cũng thấy cô Trương không có ý đó. Cô chẳng qua chỉ muốn tìm lại chính nghĩa mà thôi, sao có thể để kẻ cắp ung dung ngoài vòng pháp luật được đúng không? Tôi ủng hộ cô Trương dùng pháp luật để bảo vệ quyền lợi của mình. Được rồi, vừa nãy tôi chỉ đùa thôi, bây giờ chúng ta quay lại chuyện chính.”
Tang Cẩn dùng một tay lấy sổ ghi chép và bút trong túi xách, tay còn lại cô vẫn ôm bình sứ nhỏ màu trắng. Có người bên cạnh muốn cầm giúp nhưng cô đã từ chối.
Có người giúp mở bàn ăn nằm ngang ra trước mặt cô, có thể tạm thời dùng làm bàn đọc sách.
“Cô Trương, mời cô miêu tả nhẫn kim cương của mình để lúc điều tra chúng tôi còn đối chiếu.” Tang Cẩn ngẩng đầu nhìn về phía người phụ nữ đối diện.
Người phụ nữ váy đen muốn nói lại thôi: “Tả thế nào? Tôi đâu phải nhà văn, không biết dùng ngôn ngữ miêu tả. Lục soát được cho tôi nhìn thử, tự khắc sẽ nhận ra. Sao nói nhảm nhiều thế? Rốt cuộc có lục soát không? Đừng trách tôi không nhắc nhở mấy người, lát nữa máy bay hạ cánh, hành khách đi hết rồi, mấy người muốn lục soát cũng không kịp đâu!”
Người phụ nữ váy đen quay đầu nhìn về một bên như đang né tránh tầm mắt của cô. Hai tay cô ta vẫn đan chéo trước ngực.
“Đương nhiên sẽ lục soát, vậy chúng ta thương lượng nhanh một chút. Tôi hỏi khí không phải cô Trương đây làm nghề gì?” Tang Cẩn đổi chủ đề rất nhanh, người trong khoang thương gia và cả người phụ nữ váy đen dường như đều không theo kịp suy nghĩ của cô, cũng không biết rốt cuộc cô muốn làm gì.
Mọi người đều rất sốt ruột, đặc biệt là Bàng Miểu, bởi cô ấy phụ trách ở khoang thương gia này. Nếu không xử lý chuyện này êm xuôi rồi bị khiếu nại, cô ấy có thể phải bồi thường tổn thất cho hành khách.
Người phụ nữ váy đen do dự một lát, sau đó mau chóng nói: “Nhân viên văn phòng ở công ty bình thường thôi. Việc này thì liên quan gì đến việc tôi bị trộm nhẫn? Vừa rồi chính cô cũng nói, không thể vì người ở khoang phổ thông không có tiền mà quy cho họ trộm nhẫn kim cương. Tương tự như thế, cô không thể vì tôi là nhân viên văn phòng ở công ty bình thường mà cho rằng tôi không mua nổi nhẫn kim cương!”
Tang Cẩn nhìn cô ta rồi cười: “Cô Trương rất thông minh, lại quan sát cẩn thận, khả năng vận dụng cũng rất tốt.”
Tang Cẩn nói xong thì cất bút và sổ ghi chép, sau đó thu bàn ăn lại. Cô đứng dậy nhìn xuống người phụ nữ váy đen: “Có điều, bây giờ tôi có thể xác định 100% rằng tiếp viên hàng không không cần lục soát hành khách khoang phổ thông nữa. Nhẫn của cô sẽ mau chóng trở về với cô thôi!”
Tang Cẩn nói xong thì quay người đi mất.
Tất cả người trong khoang thương gia như bị đóng đinh tại chỗ, tất cả chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau.
Người phụ nữ váy đen cũng sửng sốt như vậy, nhưng ngay sau đó cô ta đã nhanh chóng hồi phục rồi lập tức đứng lên, nhanh chân đi đến lối cửa giao nhau chặn đường đi của cô.
“Cô chơi tôi hả? Cô nghĩ cô là ai? Bây giờ tôi cũng xác định 100% là không cần lục soát hành khách nào nữa, chỉ cần lục soát cô là được rồi. Nhẫn của tôi nhất định là do cô trộm!”
Người phụ nữ váy đen vừa nói vừa gắng sức đẩy cô một cái.
Cô ta dùng sức không nhỏ, Tang Cẩn bị đẩy như thế thì cả người mất trọng tâm rồi mau chóng ngã nhào về phía trước. Bình sứ màu trắng trong tay cô cũng theo đà mà tuột xuống.
Tang Cẩn vốn đã đi tới lối vào khoang phổ thông, những người ở sau lưng chỉ cách cô một đoạn, bọn họ muốn tới đỡ cô nhưng không kịp. Vào khoảnh khắc ngã xuống, hai tay chống xuống mặt sàn, phản ứng đầu tiên của cô là: Tiêu rồi, không ôm được bà ngoại!
Cô đột nhiên cảm nhận được một trận rét lạnh toàn thân, lòng quặn đau như muốn nứt vỡ nhưng nước mắt suýt trào ra lại bị cô kìm lại.
“Cô Tang, cô không sao chứ?” Có tiếp viên hàng không tới đỡ cô.
Tang Cẩn mở to mắt thì thấy khuôn mặt mỉm cười của Bảng Miểu, cũng thấy cả chiếc bình sứ màu trắng đang nằm trong tay cô ấy. Nếu như vậy, vừa rồi chính cô ấy đã giúp cô đỡ chiếc bình sứ sao?
Bàng Miểu dùng hai tay đưa bình sứ tới cho cô, vẻ mặt cô ấy rất trang trọng nhưng lại không nói lời nào. Có điều ánh mắt kia đã nói cho cô biết: Thứ cô muốn bảo vệ vẫn nguyên vẹn, không gặp chút tổn hại nào!
Tang Cẩn rất kích động, cô mau chóng nhận lấy bình sứ rồi ôm chặt vào ngực như sợ lại đánh mất lần nữa hoặc bị người ta cướp mất. Sau đó cô còn không ngừng nói “cảm ơn” với cô ấy.
“Tôi hiểu rồi, bây giờ khỏi cần điều tra nữa. Nhẫn của tôi chắc chắn đang ở trong chiếc bình đó!” Giọng điệu gay gắt lại vang lên lần nữa.
Tang Cẩn đột ngột quay đầu nhìn về phía người phụ nữ váy đen chỉ cách cô một bước, sau đó cụp mắt nhìn xuống bình sứ màu trắng trong ngực đang bị cô ta chỉ.
Tang Cẩn quan sát kĩ tay cô ta, sau đó nhìn lại lần nữa rồi quả quyết bác bỏ: “Không thể nào, nhẫn của cô sẽ không có trong này.”
“Vậy cô mở ra cho chúng tôi xem.” Người phụ nữ váy đen không chịu buông tha.
“Tôi đã nói là không có, không thể mở ra được!” Tang Cẩn ôm bình sứ màu trắng vào ngực càng ngày càng chặt hơn, chặt tới nỗi cô hít thở cũng khó khăn.
“Thấy chưa, đây gọi là có tật giật mình đấy!” Người phụ nữ áo đen rất đắc ý, cô ta bước từng bước tới gần chỗ Tang Cẩn, sau đó chỉ vào Bàng Miểu bên cạnh cô: “Cả cô nữa, là tiếp viên hàng không trên máy bay mà còn nói giúp để cô ta đi cửa sau, cho cô ta ôm bình này lên đây làm gì? Không phải để cô ta giấu tang vật à?” Người phụ nữ váy đen gào lên với Bàng Miểu.
Cô ta không cho Bàng Miểu cơ hội mở miệng mà tiếp tục gào lên: “Đêm qua hai người lén lén lút lút tới lui bao nhiêu lần, tôi đã nghi ngờ hai người là đồng bọn rồi. Nhẫn nhất định do cô trộm, bây giờ đang giấu trong chiếc bình sứ trắng này. Có cô ta giúp cô đi cửa sau, cô có ôm bình này xuống máy bay cũng không có ai ngăn cản hết. Không được, cô mở ra cho mọi người nhìn ngay. Sao lại không cho mở, rõ là trong này có vấn đề!”
Người phụ nữ váy đen càng nói càng hăng, như thể cô ta thật sự tìm được chứng cứ xác thực nhất vậy. Khuôn mặt vốn có thể coi là xinh đẹp khéo léo giờ lại vì hưng phấn quá mức mà hơi vặn vẹo.
Tang Cẩn nhìn cô ta chằm chằm, sau đó mau chóng tổng hợp tất cả những thông tin thu hoạch được từ người phụ nữ này.
Tiếp viên hàng không bên cạnh bắt đầu thuyết phục Tang Cẩn mở bình sứ ra, để đưa ra chứng cứ chứng minh cho sự trong sạch của mình.
Ngay cả Bàng Miểu cũng đã dao động, cô ấy cẩn thận hỏi cô xem có thể mở ra nhìn thử không.
Thế nhưng Tang Cẩn vẫn luôn không có hành động tiếp theo.
Hết chương 1.