Dịch: Thương Khung Chi Chủ
***
Chẳng biết từ khi nào, vết rách trên cái bóng đã có thể được nhìn thấy rõ ràng. Cảnh tượng quỷ dị đêm qua lại hiện ra trước mặt.
Tiền Thương Nhất không thể không suy nghĩ thêm; nếu để vết rách tiếp tục mở rộng ra, liệu có phải kết quả cuối cùng chính là đầu của hắn cũng sẽ rơi xuống giống như đầu của cái bóng hay không?
“Chúng ta cứ thử đi vào lối ra đặc biệt kia trước đã!” Ninh Tĩnh chỉ vào lối ra tương ứng với túp lều màu vàng.
“Ừm, đi thôi!” Trí Đa Tinh không nói gì thêm.
Năm người lại đặt chân lên con đường nhỏ. Trong vài phút đầu tiên, bầu không khí vô cùng im lặng, chỉ có tiếng bước chân vang vọng khắp cả khu rừng.
Tiền Thương Nhất cởi ba lô ra và nâng lên nâng xuống, để rồi nhận ra trọng lượng của nó đã nhẹ đi gần 1/4. Lẽ ra, phần lương thực trong này có thể giúp hắn trụ được nửa tháng, nhưng hiện tại sẽ phải hết sạch trong vòng một ngày.
Giọng nói khe khẽ lại vang lên, lần này cũng là đa hướng như ban nãy, khó mà xác định được vị trí.
Năm người nhìn nhau, không nói tiếng nào, chỉ tiếp tục duy trì tốc độ ban đầu.
Giọng nói vang vọng kia cũng bắt đầu rõ dần.
Sau đó, một tiếng thét vang lên. Giọng nói là giọng của Ninh Tĩnh, còn tiếng thét là của Đoạn Linh.
Tiền Thương Nhất không thể không tò mò. Mức độ của cuộc cãi vã này dường như khác hẳn đẳng cấp với lần trước.
“Cô nói hay là không?” Tiếng gầm của Hà Hồng Tín che lấp đi tiếng thét của Đoạn Linh.
“Hà Hồng Tín, buông tay ra. Cậu sẽ giết cô ấy mất!” Giọng điệu của Mạc An đầy vẻ bất an.
Giết cô ấy ư>
Tiền Thương Nhất chỉ nghĩ đến một người, đó là Yến Nhược Huyên.
Hà Hồng Tín, người thường giữ vai trò giảng hòa, nay lại tức điên lên và lấy tánh mạng ra để uy hiếp cô ta ư?
Sự tức giận của Yến Nhược Huyên chỉ là một kỹ xảo giúp bản thân có thêm quyền nói chuyện, trong khi cơn thịnh nộ của Hà Hồng Tín chính là tức giận thực sự.
“Cô – nói – hay – là – không?” Hà Hồng Tín gằn từng chữ, kèm theo đó là những âm thanh đánh đập trầm đục.
Sau đó, với một tiếng phịch vang lên, mọi thứ chợt rơi vào yên lặng.
Năm người nhìn nhau.
Tiền Thương Nhất vô thức lùi xa khỏi Tiêu Thiên hai bước; các diễn viên còn lại cũng hành động tương tự.
“Mọi người làm gì thế? Tôi sẽ không giết người đâu. Tôi tập gym chỉ là để rèn luyện sức khỏe thôi mà.” Tiêu Thiên tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Chúng tôi biết.” Trí Đa Tinh gật đầu liên tục, nhưng giọng điệu của gã lại là trả lời theo kiểu qua loa.
“Nhắc mới nhớ! Nhóm năm người của Yến Nhược Huyên đã rơi vào tình trạng thế này... Tôi rất tò mò một chuyện nha. Bọn họ có mối quan hệ bất hòa đến như vậy, tại sao vẫn còn đi du lịch chung với nhau?” Nói xong, Nhu Quang khẽ nhíu mày, mím chặt môi, đầy vẻ nghi hoặc.
“Ừ, tại sao bọn họ vẫn đi cùng nhau chứ? Nếu vẫn ở trường học thì không có gì đáng ngạc nhiên cả, lúc chạm mặt, lúc không... Còn nơi này đâu có phải trường học đâu.” Ninh Tĩnh nhìn một vòng xung quanh.
Sự im lặng của rừng rậm lúc này chẳng những không làm cho người ta yên tâm, mà còn tiếp tục kích thích nỗi sợ hãi ẩn sâu trong lòng của từng cá nhân.
Tiền Thương Nhất bắt đầu đã suy nghĩ nghiêm túc về câu hỏi mà Nhu Quang vừa đề cập.
Tuy thế giới trong phim khác ngoài đời, nhưng làm gì có chuyện người đã ghét nhau mà còn chơi chung và đi du lịch chung với nhau?
“Phải có thứ gì đó gắn kết họ lại.” Trí Đa Tinh quay đầu nhìn về phía rừng sâu, “Có lẽ, những gì mà chúng ta cần phải làm trong bộ phim này chính là tìm hiểu xem nguyên nhân của mối quan hệ kỳ lạ này?”
“Không nhất thiết.” Tiêu Thiên lắc đầu, “Quan hệ giữa người với người không thể nào xác định được là tốt hay xấu, đa phần là tương hỗ lẫn nhau. Xét từ cuộc cãi vã kia, Yên Nhược Huyên có mối quan hệ tương đối tốt với Ninh Tĩnh; còn Mạc An có vẻ thân với Hà Hồng Tín hơn, còn Trương Tư Ba...”
“Yến Nhược Huyên có thái độ rất hằn học với Trương Tư Ba. Chẳng lẽ trước đây, gã ấy đã từng gây ra một chuyện gì đó à?” Trí Đa Tinh đăm chiêu suy nghĩ.
“Dường như Ninh Tĩnh và Trương Tư Ba cũng khá hòa thuận lẫn nhau, trong khi Trương Tư Ba cũng có mối quan hệ khá tốt với Mạc An và Hà Hồng Tín. Hoặc có thể vì những lý do khác, tóm lại, rốt cuộc họ vẫn đến đây cùng nhau.” Nói xong, Tiêu Thiên quay lại nhìn Tiền Thương Nhất.
Tiền Thương Nhất gật đầu, nói:
“Quả thực là vậy. Rất có thể là, từng cá nhân chỉ muốn đi cùng bạn bè của mình; về phần những người còn lại, miễn họ không quá đáng ghét thì đi chung cũng chẳng sao. Tuy nhiên, tôi vẫn đồng ý với ý kiến của Trí Đa Tinh hơn. Suy cho cùng, mâu thuẫn giữa nhóm năm người của Yến Nhược Huyên đã dần trở nên gay gắt. Do đó, chắc chắn có một nguyên nhân nào đó khiến bọn họ đồng ý đi cùng nhau thế này.”
Năm người tiếp tục tiến tới.
Phía trước đột nhiên trở nên thoáng đãng hơn, bọn họ lại quay về bãi đất trống.
Lối vào tương ứng trước mặt chính là con đường phía trước túp lều màu xanh, cũng phù hợp với vị trí tương ứng trong bảng biểu phác họa trên mặt đất. Tuy nhiên, đây không phải là kết quả mà cả bọn muốn trông thấy.
Tiền Thương Nhất liếc nhìn túp lều màu vàng, hỏi:
“Có cần đi một lần nữa không?”
Vì lúc trước, cả bọn từng đi vào khu rừng bằng một con đường và đi ra khỏi khu rừng bằng một con đường khác. Do đó, ai cũng định đi thử qua từng con đường, hy vọng sẽ tìm ra được một con đường khác với những con đường còn lại, cuối cùng là có hy vọng thoát khỏi đây bằng con đường đặc biệt ấy.
Vì đoán là không thể nào thành công thoát khỏi nơi này ngay lập tức, bọn họ quyết định thử đi tới đi lui một vài lần.
Tiếp theo, 5 người đi trên 5 con đường khác nhau dẫn vào khu rừng, từ đó mà xác định con đường ngay tại túp lều màu vàng là đặc biệt nhất. Thế là, cả đám mới cùng nhau rời khỏi bãi đất trống trên con đường đối ứng với túp lều màu vàng.
“Phương hướng của bóng đã thay đổi, bây giờ hẳn đã là buổi trưa.” Trí Đa Tinh ngẩng đầu quan sát.
Tiền Thương Nhất cúi đầu liếc sang bóng mình, vết rách vẫn chưa thay đổi rõ rệt.
“Nhắc đến cũng thấy tức cười! Yến Nhược Huyên đã chuẩn bị nhiều thức ăn đến vậy, sao không chuẩn bị luôn đồng hồ và la bàn chứ?” Nhu Quang đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.
“Thực ra, tôi không nghĩ rằng đồng và la bàn sẽ có ích với chúng ta.” Ninh Tĩnh thở dài.
Nhu Quang cười nhẹ, không nói thêm gì nữa.
“Đúng vậy! Hay thử thêm một lần nữa nhé?” Tiêu Thiên nhìn về phía lối ra tương ứng với túp lều màu vàng.
Năm người lại bắt đầu xuất phát.
...
Lần này, bọ họ vẫn đi trên cùng một con đường ấy, nghe cùng một giọng nói ấy, nhưng nội dung lại khác hẳn.
“Cậu... Hà Hồng Tín! Cậu đã giết cô ấy rồi!” Giọng nói của Đoạn Linh run mạnh.
“Mình không cố ý mà! Mình chỉ muốn dọa cô ấy mà thôi!” Giọng điệu của Hà Hồng Tín không còn nét tức giận trước đó nữa.
“Tại sao? Tại sao cậu lại hành động như thế?” Đoạn Linh càng lúc càng to tiếng hơn.
“Mình đã nói là mình không cố ý mà. Cậu bị điếc à?” Tốc độ nhả âm của Hà Hồng Tín nhanh dần; có vẻ như gã bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Được rồi, Đoạn Linh! Giờ có nói gì cũng vô ích. Tốt hơn hết, chúng ta nên nghĩ cách rời khỏi đây.” Lúc này, người giảng hòa đã trở thành Mạc An.
“Đoạn Linh, cậu chơi thân với Yến Nhược Huyên. Cậu ấy có tiết lộ gì với cậu không?” Giọng điệu của Trương Tư Ba rất cẩn thận.
“Không! Mình cũng không biết gì cả. Yến Nhược Huyên nói rằng, chuyện bất ngờ nhất sẽ phải đợi đến cuối cùng mới nói được.” Nghe có vẻ, Đoạn Linh đã rất mệt mỏi vào lúc này.
Đến đây, mọi âm thanh đột ngột im bặt.
Tiền Thương Nhất có chút cao hứng, vì đây cũng là một phát hiện mới. Nội dung cuộc trò chuyện không phải kiểu lặp lại đi lặp lại quá trình cãi vã kia, mà có tiến triển mới. Điều này có nghĩa rằng: Chỉ cần tiếp tục đi trên con đường này, rất có thể cả đám sẽ trông thấy được kết cục.
“Chúng ta đi nhanh lên, xem bọn họ sẽ ra sao ở diễn biến kế tiếp.” Nhu Quang đã không thể chờ đợi được; cô ấy không hề bị ảnh hưởng bởi cái chết của Yến Nhược Huyên.
Năm người tiếp tục tiến về phía trước. Một lúc sau, họ cũng quay trở lại bãi đất trống.
So với trước đây, cái bóng của 5 người đều dài hơn một chút; thời gian cũng trôi qua thật nhanh.
Cả đám bước vào lối ra đối diện với túp lều màu vàng, bắt đầu băn rừng một lần nữa.
...
Lúc này, nội dung mới vẫn tiếp tục xuất hiện.
“Quái lạ, rõ ràng là Trương Tư Ba đang đi theo sau lưng chúng ta, sao giờ cậu ấy lại đột nhiên biến mất thế nhỉ?” Hà Hồng Tín mở lời, trong giọng nói pha đầy vẻ nghi hoặc và khó hiểu.