Phim Trường Thoát Hiểm

Chương 29: Chương 29: Từng chuyện xảy ra




Dịch: Thương Khung Chi Chủ

***

“Không biết nữa. Ngôi rừng này khá là yên tĩnh mà. Nếu có chuyện gì xảy ra, cậu ấy chỉ cần thét to lên là được.” Giọng nói của Mạc An lộ ra vẻ mệt mỏi.

“Mạc An, chúng ta sẽ chết ở đây sao?” Câu nói của Đoạn Linh đầy sự bi thương.

“Không đâu.” Mạc An an ủi, nhưng lại cực kỳ miễn cưỡng.

“Mọi người không cảm giác được là có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào chúng ta à?” Hà Hồng Tín nói chuyện với cường độ âm thanh lúc lớn lúc nhỏ.

“Hà Hồng Tín, cậu căng thẳng quá rồi.” Mạc An thở dài.

“Ý cậu là sao?” Hà Hồng Tín to tiếng dần.

“Cậu hỏi sao là sao?” Mạc An cũng không thua kém.

“Cậu nghĩ tôi bị tâm thần à?” Giọng điệu của Hà Hồng Tín càng lúc càng bất ổn..

“Ồ, không phải chứ, Hà Hồng Tín? Cậu cũng muốn giết luôn cả mình à?” Mạc An chế nhạo.

“Đừng cãi nhau nữa. Hà Hồng Tín! Tôi cũng cảm thấy có thứ gì đó trong khu rừng này.” Đoạn Linh bước ra hòa giải.

“Đoạn Linh, cậu đang lừa mình đấy ư?”

“Mình...” Đoạn Linh vừa định đáp lại, thì Mạc An đã vội xen ngang.

“... Hà Hồng Tín, giờ mày muốn thế nào? Bọn tao phản đối thì mày cũng không chịu, mà hùa theo thì mày cũng phát cáu. Mày bị điên rồi à?” Mạc An lạnh lùng nói thẳng.

“Hừm hừm hừm! Ha ha ha ha ha!” Hà Hồng Tín cười, ban đầu là cười chế nhạo, dần dần chuyển thành tiếng cười và cuối cùng lại bật cười một cách đầy điên dại.

...

Cuộc cãi vã đến đây là kết thúc.

...

Tiền Thương Nhất liếc nhìn mọi người xung quanh, để rồi nhận ra đồng bạn cũng đang làm điều tương tự.

“Có vẻ như Hà Hồng Tín thực sự bị điên rồi” Tiêu Thiên là người đầu tiên phát biểu ý kiến.

“Hoàn cảnh này quá ngột ngạt, thật sự có thể phát điên đấy.” Ninh Tĩnh gật đầu.

Trí Đa Tinh giơ tay phải lên, gõ vào thái dương hai lần, sau đó nói:

“Trương Tư Ba đã mất tích, chỉ còn lại 3 người. Cuốn sổ mà chúng ta nhìn thấy trước đó có dòng chữ ‘Đoạn Linh cũng..........., thuốc cảm mạo...’. Nếu bộ xương trắng mà chúng ta từng nhìn thấy cũng tham gia vào trận xích mích của nhóm 5 người, vậy đoán chừng người chết cuối cùng chính là Mạc An. Dù gì đi nữa, Hà Hồng Tín cũng đã điên rồi.

Thật thú vị! Cả ba người bọn họ đều không có vũ khí. Đáng nhẽ ra, Hà Hồng Tín hẳn là phải giết chết Mạc An và Đoạn Linh trước mới đúng. Kết quả ngược, hai người kia lại giết Hà Hồng Tín trước.”

Nói xong, gã nhắm mắt lại, cau mày.

“Tôi đang tưởng tượng thế này...” Ngay khi Tiền Thương Nhất vừa mở miệng, 3 người còn lại đều tập trung mọi sự chú ý vào hắn, trong khi Trí Đa Tinh vẫn nhắm mắt như cũ, “Đúng là Hà Hồng Tín đang gặp vấn đề về thần kinh, nhưng gã không nói dối. Ý tôi là, đó không phải là ảo giác khi gã nghĩ rằng có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào gã từ trong rừng sâu.”

“Nếu anh nói thế...” Nhu Quang nhìn thoáng qua sau lưng, sau đó đi hai bước về phía giữa con đường, “Vậy thì đáng sợ lắm nha...”

Tiền Thương Nhất dõi mắt nhìn vào sâu bên trong khu rừng; nơi đó có rất nhiều chỗ để ẩn nấp. Nếu thực sự có thứ gì đó cứ nhìn chằm chằm vào bọn họ, bọn họ cũng khó mà phát hiện ra.

“Còn một khả năng khác.” Trí Đa Tinh mở mắt ra, “Trương Tư Ba không hề mất tích, mà là trốn đi.”

“Hay chúng ta lại đi thêm lần nữa?” Ninh Tĩnh trợn to mắt lên.

Ai nấy đều đồng ý với ý kiến của cô ta.

Sau khi trở lại bãi đất trống, cả năm diễn viên lại đặt chân lên con đường dẫn vào khu rừng.

...

“Tôi... tôi không thể chạy nổi nữa...” Đoạn Linh vừa thở hổn hển, vừa nói.

“Không thể dừng lại! Đoạn Linh! Hà Hồng Tín thật sự sẽ giết chúng ta nếu chúng ta dừng lại!” Mạc An cũng thở hổn hển, nhưng coi như là khá ổn định.

“Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Hu hu... Mạc An, rốt cuộc chúng ta đã làm gì sai chứ?” Đoạn Linh khóc ròng.

“Có lẽ... là quả báo...” Giọng nói của Mạc An rất nhẹ, nhưng rất rõ ràng. Khi nói đến đây, có vẻ như Mạc An đã chấp nhận số phận của mình rồi.

“Nếu lúc ấy chúng ta... Đúng rồi! Mạc An, lúc ấy chúng ta đã làm gì?”

“Lúc đó, chúng ta… Mình, mình quên mất rồi. Chẳng hiểu sao, mình lại không nhớ ra được.”

“Mình cũng không nhớ được, nhưng chắc hẳn đó là một chuyện rất tồi tệ.” Giọng điệu của Đoạn Linh bỗng nhiên bình tĩnh hẳn.

...

Lần này cũng không phải là tình huống cãi nhau như mấy lần trước, mà là cuộc đối thoại giữa Đoạn Linh và Mạc An.

Một manh mối cực kỳ quan trọng đã được tiết lộ.

“Sao không nói ra luôn đi chứ? Tức muốn hộc máu nha!” Nhu Quang tức giận đến mức giậm mạnh chân xuống đất.

“Tôi ghét nhất mấy trường hợp này.” Ninh Tĩnh tỏ vẻ khinh bỉ.

“Không sao! Vậy có nghĩa là, suy đoán của tôi đã chính xác.” Trí Đa Tinh mỉm cười.

Tiền Thương Nhất thở dài, nói:

“Bởi vì cuộc cãi vã giữa Yến Nhược Huyên và những người khác, chúng ta đều bỏ qua một việc. Ban đầu, mục tiêu của chúng ta là đi ra khỏi khu rừng này. Đi vào sâu hơn cũng được, hoặc quay trở lại bãi biển cũng chẳng sao. Nhưng bây giờ, chúng ta đã qua 4 lần, cuối cùng vẫn trở lại vị trí cũ. . ngôn tình hay

4 lần không phải là ít, nhưng vẫn chưa đi ra khỏi được khu rừng này... Điều đó chứng tỏ...”

Nói đến đây, hắn nhìn sang Trí Đa Tinh.

“Chứng tỏ suy đoán của tôi có vấn đề.” Trí Đa Tinh khẽ gật đầu, “Nhưng tôi cũng hết cách rồi. Ít manh mối quá, có muốn phán đoán cũng chẳng thể đoán ra được cái gì.”

“Tôi không có ý gì khác.” Vì phòng ngừa bị hiểu lầm, Tiền Thương Nhất vội bổ sung.

“Tôi hiểu.” Trí Đa Tinh xua tay, “Nếu anh đã nói vậy, Tiền Thương Nhất, anh có ý tưởng nào hay ho hơn không?”

“Ý tưởng hay ho hơn à?” Tiền Thương Nhất liếc mắt, nhìn về vị trí trên cùng góc trái, “Tôi có một ý tưởng, nhưng không biết đây là hay ho hơn, hoặc cũng có thể là tồi tệ hơn.”

“Nói ra nghe xem.” Trí Đa Tinh duỗi tay phải của mình ra, hướng lòng bàn tay lên trên, làm một động tác mời mọc.

Tiền Thương Nhất suy nghĩ một chút, sắp xếp lại câu chữ rồi nói:

“Nhóm năm người Yến Nhược Huyên trong rừng rậm chắc chắn không phải là nhóm hiện tại của chúng ta. Nói cách khác, chúng tôi không những có thể tìm hiểu thông tin từ bên ngoài, mà còn có thể moi móc thông tin từ chính bản thân chúng ta.

Tất nhiên, vì chúng ta không có trí nhớ của các nhân vật, nên cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Cơ mà, chúng ta lại có thể khiến chúng xuất hiện.

Trí Đa Tinh, trước đó anh đã test thử một lần rồi, đúng không? Lúc Mặt Trăng Máu tồn tại, nếu chúng ta thoát ly khỏi cuộc thảo luận của nhân vật mà mình đang đóng vai, thì cơ thể của chúng ta sẽ bị nhân vật trong phim điều khiển. Dùng phương pháp này, chúng ta có thể khiến bọn họ xuất hiện. Tất nhiên, chuyện gì sẽ xảy ra sau đó, tôi cũng không lường trước được đâu.”

Nói xong, Tiền Thương Nhất nhìn quanh, để ý xem nhóm diễn viên còn lại phản ứng thế nào.

“Nghe hay đấy, nhưng câu hỏi duy nhất của tôi là: Mặt Trăng Máu sẽ xuất hiện trước, hay lời nguyền ra tay trước?” Trí Đa Tinh ngẫm nghĩ.

“Có thể xem như một phương án dự phòng.” Ninh Tĩnh bày tỏ quan điểm.

“Trông không được an toàn cho lắm. Với tính cách của Yến Nhược Huyên, tôi sẽ chết thật đấy.” Khuôn mặt của Nhu Quang hằn lên từng nét mệt mỏi.

“Quả thực là có khả năng sẽ...” Tiền Thương Nhất gãi đầu.

“Chúng ta về lều trước đi, hy vọng sẽ có bước ngoặt mới.” Tiêu Thiên chỉ tay về phía trước.

Năm người tiếp tục đi về phía trước, lại quay về bãi đất trống một lần nữa.

So với lần đầu tiên đến bãi đất trống này, ngoại trừ vị trí mặt trời đã thay đổi trên bầu trời, thì không có sự biến đổi rõ ràng nào khác cả.

Cho đến lúc này, thay đổi lớn nhất của nhóm 5 người chính là vết rách trên cái bóng.

Vết rách lại to hơn trước đó một chút, không khác gì một quả bom hẹn giờ đang đếm ngược; chẳng ai biết nó sẽ phát nổ vào lúc nào!

Một bầu không khí đáng sợ bao trùm xung quanh; từng diễn viên một đều cảm thấy cõi lòng nặng trĩu đi.

===============

(Từ chương này, mình sẽ đánh số chương tăng dần nhé. Còn thông tin về số quyển sẽ được post bên dưới tên chương.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.