Phó Âm Sanh Của Mục Hoài

Chương 4: Chương 4: Lộn xộn




Edit: Ninh Hinh

Cơ thể Phó Âm Sanh đột nhiên trở nên căng thẳng.

Trong đầu nhớ đến kết quả chẩn đoán lần đó của vị bác sĩ.

"Cô Phó, sau khi chẩn đoán, cô đã được chẩn đoán là quan hệ tình dục quá độ."

Bỗng chốc mở to hai mắt.

Mẹ kiếp!

Nhìn cái tư thế này của Mục Hoài,cái gọi là XXX quá độ, đầu sỏ gây tội không phải là anh thì còn là ai.

Cảm nhận được ánh mắt anh càng ngày càng tối, dưới lớp áo ngủ ẩn ẩn lộ ra không ít cơ bắp,hơi thở lúc này vừa mạnh mẽ lại vừa quyến rũ,trong lúc nhất thời khiến Phó Âm Sanh càng thêm cảm thấy cái khả năng kia xảy ra đúng là rất lớn.

Phía sau lưng dính chặt với ga giường, ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám, ánh mắt xinh đẹp trong bóng đêm gấp gáp phòng bị nhìn anh chằm chằm.

Nhìn cơ thể người dưới mình càng ngày càng cứng ngắc, Mục Hoài tạm thời dừng động tác, sau lại rũ mắt nhìn chăm chú người đang ngưỡng mặt nằm ở trên giường lớn, đại khái là bởi vì khẩn trương, hàm răng trắng nõn cắn chặt lấy đôi môi đỏ mọng, chiếc cổ thon dài yếu ớt đến mức chỉ bằng dùng một tay là có thể dễ dàng bẻ gãy.

Đường viền cổ áo buộc chặt, giống như cố tình ẩn dấu da thịt mềm mại bên trong......

Cảm giác giống như chính mình vừa nhận được một hộp quà xinh đẹp, mong muốn từ từ mở nó ra và tận hưởng nó một cách chậm rãi.

Thấy ánh mắt của Mục Hoài dừng ở ngực mình, Phó Âm Sanh lập tức trở nên tỉnh táo, một tay cô che ngực, tay còn lại cũng không rảnh rỗi, chống lên ngực anh.

Ánh mắt lấp lánh chứa không ít hơi nước, giống như một người không có cốt khí, đáng thương lựa chọn xin tha: "Chú Mục, xin chú tha cho cháu."

Dưới lòng bàn tay, cô ấy thậm chí còn có thể cảm nhận được sức mạnh cường tráng của người đàn ông trên mình, mà cô, tuyệt đối không có cách nào chống cự.

Thấy vợ mình đột nhiên làm nũng, anh nhíu mày lại không khỏi có chút giật mình.

Cô ấy có bao giờ khẩn trương khi họ sinh hoạt vợ chồng đâu chứ, như vậy......

Đây là vai diễn mới của cô ấy?

Tỷ như...... trong đêm tân hôn, cô vợ nhỏ cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Mục Hoài anh nguyện ý bồi cùng cô.

Áp xuống những sóng ngầm mãnh liệt trong đáy mắt, ngón tay thon dài vén những sợi tóc bên má Phó Âm Sanh ra sau tai, sau lại đưa tay chạm vào cánh môi mềm mại kia, hơi hơi cúi đầu, môi mỏng ở bên tai cô thầm thì: "Đừng khẩn trương......"

Giọng của người đàn ông vô cùng nhẹ nhàng khiến trái tim Phó Âm Sanh không ngừng run lên, lòng hiếu học nháy mắt làm liều: "Chú Mục, không cần."

Cô ấy vẫn còn là một cô gái nhỏ.

Cho nên làm sao có thể chịu đựng được mấy loại kích thích như thế.

Hơn nữa,anh còn là người đàn ông có khuynh hướng bạo lực, vạn nhất cô ấy bị anh giết chết vì không kiểm soát được sức mạnh của mình thì sao?

Ngón tay Mục Hoài nhẹ nhàng xoa xoa má cô.

"Đêm nay lại diễn vai gì?" Giọng nói trầm thấp của anh dừng lại một lúc, sau đó lại ghé vào bên tai cô tiếp tục bật cười: "Khẩu vị khá nặng."

Anh đã thật sự đánh giá thấp kĩ thuật diễn của vợ mình.

Phó Âm Sanh xấu hổ vì nghe thấy lời nói này, thậm chí thiếu chút nữa cô đã nhảy dựng lên để phản bác.

Ai ngờ, ngay sau đó.

Đôi môi mềm mại của anh đột nhiên từ bên tai di chuyển đến sau tai, nhẹ nhàng cọ cọ phần da thịt mềm mại.

Đây là nơi cô ấy không thể chịu đựng được nhất.

Vốn còn đang ở trên giường không ngừng giãy giụa, bất ngờ bị chạm vào nơi nhạy cảm, Phó Âm Sanh cong đầu gối, theo phản xạ có điều kiện đột nhiên nâng lên trên.

Vị trí đó vừa lúc là nơi dễ bị tổn thương nhất của người đàn ông.

Cơ thể Mục Hoài đột nhiên cứng đờ, hầu yết vốn dĩ đang lăn cũng theo đó mà dừng lại, qua một hồi lâu, âm thanh khắc chế từ trong cổ họng trào ra.

Nhìn sắc mặt anh càng ngày càng biến hóa, cả người Phó Âm Sanh cũng theo đó mà đầy căng thẳng.

Chỉ sợ giây tiếp theo, Mục Hoài sẽ lao tới đánh chết cô ngay trên giường.

Cô cư nhiên lại dám đạp em trai nhỏ của Chú Mục!

Thôi xong!

Cọng cải thìa như cô làm sao chịu nổi!!

Nhìn thấy anh thật lâu không nhúc nhích, Phó Âm Sanh thận trọng tránh sang một bên, cố gắng thoát khỏi cái hơi thở hormone đàn ông kia, bởi vì cô không hiểu, thân thể của mình, vì cái gì khi bị Mục Hoài đụng tới, liền cảm thấy quái quái.

Cô sợ hãi, bí mật di chuyển cơ thể ra khỏi phạm vi của anh.

Nhìn thấy hết thảy động tác của cô, sắc mặt anh càng ngày càng kém nhưng lại ngoài ý muốn không có ra tay ngăn cản.

Một giây hay vẫn là hai giây đã trôi qua?

Khi bầu không khí gần như sắp đông lại,anh đột nhiên ngồi dậy, có thể thấy so với ngày thường không có cái gì khác nhau, vươn tay, từ trong ngăn kéo đầu giường lấy ra một bao thuốc lá.

Động tác tự nhiên vân vê điếu thuốc trong tay, nhưng vẫn là không có ý định bậc lửa.

Phó Âm Sanh nhìn điếu thuốc, cảm thấy chính mình luôn có loại dự cảm, trong giây tiếp theo, Mục Hoài có thể bẻ gãy cổ cô mà không cần dùng quá nhiều lực.

Cả người bắt đầu run run.

Dư quang liếc mắt nhìn về phía cô một cái, thấy được bờ vai nhỏ kia đang run rẩy,anh nói: "Em ngủ trước đi."

Dứt lời, anh từ từ đứng dậy, vững vàng bước ra khỏi cửa.

Nhìn thấy bóng lưng Mục Hoài rời đi, Phó Âm Sanh luôn có cảm giác, cái kia của anh hình như có vẻ đang rất... đau?

Cô chột dạ lắc lắc đầu, sẽ không đâu.

Sau đó, cô duỗi chân ra và chạm vào đầu gối chính mình.

Thật là muốn mệnh......

Tại sao ngươi lại đá em trai Mục mạnh đến như vậy!!!

***

Sáng sớm ngày hôm sau.

Trong phòng tràn ngập những tia nắng mặt trời.

Khoảnh khắc ánh nắng chói chang rơi vào mắt Phó Âm Sanh, cô từ trong mộng tỉnh lại, vô thức nhìn sang bên cạnh, phát hiện cả đêm hầu như không có dấu vết có người ngủ lại.

Rỗng tuếch.

Cô thở phào nhẹ nhõm nghĩ rằng chính mình vẫn còn ở tuổi mười tám.

Vô tình nhìn thấy cuốn tạp chí trên bàn đầu giường, vẻ mặt của cô giống như một lời khó nói hết.

Quả nhiên đây không phải là mơ, bây giờ là cô ấy của mười năm sau.

Nhanh chóng rời giường, việc đầu tiên là mang những quyển tập chí tai tiếng này nhét thẳng vào thùng rác, sau đó tự lẩm bẩm một mình một cách khá khó hiểu: "Sao lại có cái này?"

Đổi quần áo và đi xuống cầu thang.

Lúc Phó Âm Sanh lê bước về phía phòng ăn, bước chân cô hơi khựng lại, ánh mắt rơi vào trên người Mục Hoài, cảnh tượng đá người trên giường tối hôm qua lại hiện lên trong đầu, vẻ mặt rối rắm tự hỏi chính mình có nên đi qua chào hỏi chú Mục hay không.

Rốt cuộc, cô ấy cũng phải vì cái mạng nhỏ này mà suy nghĩ......

Ai ngờ, Mục Hoài đã sớm nghe được bước chân của cô.

Anh đặt tờ báo trên tay xuống, thờ ơ nói: "Lại đây ăn bữa sáng." . Truyện mới cập nhật

Phó Âm Sanh có chút sửng sờ: "Ồ..."

Sau khi đến gần bàn ăn, nhìn thấy bữa sáng có hai phần, đột nhiên nhớ tới: "Anh làm sao? Chúng ta, cùng nhau ăn sao?"

Mục Hoài bắt đầu hoài nghi: "Không phải em ra lệnh cho tôi nhất định phải cùng em ăn sáng sao?"

Phó Âm Sanh đang định ngồi xuống nhưng lại bị câu nói của anh làm cho giật mình.

Cô kinh ngạc nhìn về phía người đối diện.

Cô ấy có gan lớn đến như vậy sao?

Dám ra lệnh cho ác bá!

May mà Mục Hoài không có chú ý tới biểu tình bên này của cô ấy, anh xoay người đi vào bên trong lấy sữa lại đây.

Đôi mắt nhỏ của Phó Âm Sanh cũng chăm chú nhìn theo.

Nhìn thấy cách đi đứng của anh, hẳn là...... không còn đau nữa, phải không?

Chờ Mục Hoài quay lại, Phó Âm Sanh lập tức cúi đầu xuống và giả vờ như cô đang thực sự dùng bữa.

Bất quá, đây là cái gì?

Phó Âm Sanh liếc nhìn quyển tạp chí quen thuộc bên cạnh tờ báo?

"......"

Mẹ nó, cẩu Mục Hoài đúng là một tên cuồng bạo lực, rốt cuộc anh ta đã mua bao nhiêu quyển tập chí đầy tai tiếng của cô cơ chứ.

Có tiền thì ghê gớm lắm sao?

Có bản lĩnh thì mua hết chúng trở về, như vậy cô cũng không cần phải bận rộn ra ngoài xã giao.

Trong vòng một giờ, nhìn đến chúng tận hai lần, nếu nói Mục Hoài không cố ý, Phó Âm Sanh cô mới thật đúng là không tin.

Sắc mặt thản nhiên, thong thả ung dung dùng xong bữa sáng: "Tôi sẽ đưa em đến công ty?"

Phó Âm Sanh ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn anh chằm chằm hơn nửa ngày, sau đó mới xụ mặt cứng rắn nói: "Cảm ơn anh, không cần."

Mục Hoài nghe xong cũng một mực im lặng.

Bất quá, đợi một hồi cũng không thấy anh nói về những quyển tạp chí kia.

Càng không để ý, ngược lại chính mình càng ngày càng khó chịu.

Cô cho anh đội nón xanh, ở trên giường bạo lực.

Nhìn Mục Hoài, anh đang chỉnh chỉnh lại cà vạt, sau mới cầm lấy tây trang bước thẳng ra ngoài.

Đôi mắt Phó Âm Sanh chớp chớp, cứ vậy mà nhìn anh trực tiếp rời đi.

Đột nhiên bắt đầu cảm thấy có chút lo lắng sốt ruột, không biết tại sao cô ấy lại cảm thấy hình như anh đang rất tức giận.

Nhưng kỳ quái chính là, lúc ác bá tức giận không phải đều sẽ đập bàn sao? Như thế nào cô lại cảm thấy Mục Hoài đang dung túng cho mình!

Di động bất ngờ vang lên.

Suy nghĩ của Phó Âm Sanh đang bay xa đột nhiên bị đánh gãy, cô vội vàng trả lời: "Alo?"

Giọng nói mệt mỏi Từ Phi Nguyên truyền đến: "Sanh Sanh, nửa giờ sau, xe bảo mẫu sẽ đến đón cô đến công ty một chuyến, sau đó sẽ bàn một số công việc cần xã giao."

"Ồ......"

***

Khi đến công ty.

Nhìn tòa nhà truyền thông cao ngất, Phó Âm Sanh ngẩng đầu, trong lòng hơi hơi chấn động, nói như thế nào cô ấy cũng là một tiểu tiên nữ có nhiều hiểu biết với mọi thứ trên đời, làm sao bây giờ có thể giống như cô ấy chưa từng nhìn thấy thứ gì trên đời.

Không thể ném đi mặt mũi tiểu tiên nữ.

Cô ho nhẹ một tiếng, sau lại đẩy đẩy kính râm, nâng bước đi vào toà nhà cao ốc.

Trên đường đi, có rất nhiều nghệ sĩ đã gửi lời chào đến cô ấy.

"Chị Phó, buổi sớm tốt lành."

Lạnh nhạt gật đầu, sau đó đi qua họ.

Tất cả đều không quen biết, giống như một củ cải trắng tùy ý mà tự nhiên đối đãi.

Nhưng thực tế, trong lòng Phó Âm Sanh chính là: Chị Phó? Ha ha, từ một tiểu tiên nữ nho nhỏ bỗng chốc được người khác kêu thành chị, cảm giác này,nói ra thì quả thật...... rất tuyệt.

Sắc mặt bình tĩnh nhưng nội tâm đã sớm bùm bùm.

Tựa như một loại cố tình không cho người khác nhận ra cô có gì đó không thích hợp.

Rốt cuộc, phong cách bình thường của cô ấy vẫn là cao quý diễm lệ.

Đẩy cửa phòng họp, một đám người bên trong nhìn cô, Phó Âm Sanh ho nhẹ một tiếng, đẩy đẩy kính râm, ảo tưởng chính mình vẫn còn là chị Phó cao ngạo, học khí thế chú Mục lúc còn học cao trung: "Mọi người đã thương lượng cùng với nhau cả rồi sao?"

Biểu cảm lạnh nhạt ——✔️.

Giọng nói bá đạo ——✔️.

Từ Phi Nguyên đi tới kéo cô ngồi xuống, sau đó nói lời xin lỗi với vị quản lý cấp cao: "Tề tổng, thực xin lỗi, mấy ngày nay tâm trạng Sanh Sanh không tốt, không phải cố ý làm ra thái độ như vậy."

Sau đó anh nhéo cổ tay của Phó Âm Sanh: "Còn không mau chào hỏi Tề tổng."

Vừa đến đã dùng cái giọng này nói chuyện,Phó Âm Sanh, cô đúng là muốn chết!

Đôi môi đỏ mọng giật giật,sau khi lấy lại phản ứng, cô ấy cảm thấy hình như mình có chút biến khéo thành vụng.

Mẹ nó, khí thế của chú Mục không thể tùy tiện học nha.

Ai học người đó xui xẻo!

Sau khi họp xong,Phó Âm Sanh liền bị Từ Phi Nguyên mang về phòng nghỉ, nhìn xung quanh một vòng,đột nhiên cô ấy có một loại cảm giác giá trị của chính mình đột nhiên tăng cao.

Nhìn một hồi, tùy ý giơ tay mở ra một cánh cửa: " Nguyên ca, những món đồ bên trong, tất cả đều là fans gửi cho em sao?"

Từ Phi Nguyên đang phân loại mấy mối quan hệ công chúng gần đây của cô ấy,nghe vậy ngẩn đầu về phía căn phòng tối, xác thật là quà tặng, nhưng chẳng qua,nó là những món quà do anti-fan gửi đe dọa.

Bởi vì Phó Âm Sanh có quá nhiều anti-fan, quà tặng trộn lẫn, nếu muốn chân chính phân loại, chỉ sợ là có hơi chút khó khăn.

"Ui, cái này là gì?"

Phó Âm Sanh giơ tay mở hộp quà gần cô nhất, đầu ngón tay đột nhiên tê rần,trong nháy mắt, nhiễm đỏ thành một mảng.

Từ Phi Nguyên lập tức chạy tới: "Mau xử lý một chút! Coi chừng có độc"

"Không được, phải đến bệnh viện kiểm tra."

Nói xong, Từ Phi Nguyên mang kính râm cùng khẩu trang cho Phó Âm Sanh,sau đó vội vàng che miệng vết thương cho cô, đi ra ngoài.

Bị bộ dáng kích động này của anh làm cho hoảng sợ, Phó Âm Sanh nghĩ đến miệng vết thương.

Phỏng chừng nháy mắt một cái, vết thương nhỏ này, còn chưa tới bệnh viện, đã tự mình khỏi hẳn.

"Chỉ là một cái vết thương nhỏ mà thôi, nhưng máy cái hộp quà này tại sao lại có lưỡi dao chứ, là vì phòng ngừa bị trộm sao?" Phó Âm Sanh cảm thấy cái khả năng này rất lớn.

Sau còn tự mình gật đầu khẳng định: "Khẳng định là như vậy"

Từ Phi Nguyên đưa cô lên xe bảo mẫu,còn tưởng rằng cô đang cố tự mua vui cho mình, anh đau lòng nói: "Sanh Sanh, cái này không phải là em sai, là em đi quá thuận, chắn đường quá nhiều người."

"Vậy..có ý gì?" Vẻ mặt Phó Âm Sanh đầy kinh ngạc, cái này thì có quan hệ gì với cô chứ.

"Những món quà này là do anti-fan gửi tới,chẳng qua gần đây nó được gửi càng ngày càng nhiều" Từ Phi Nguyên uyển chuyển giải thích cho Phó Âm Sanh hiểu theo một cách phiến diện nhất.

Còn chưa trả lời,bước chân cô đột nhiên dừng lại.

Ánh mắt rơi vào một đóng hỗn độn trên xe bảo mẫu, vốn dĩ trước đó nó vẫn còn sạch sẽ, lúc này đầu xe bị tạt một lớp chất lỏng màu đỏ đặc quánh, hôi tanh mà mặt trên còn kẹp vài cọng lông màu vàng.

Thậm chí ngay cửa kính xe còn dùng mực đỏ viết: Chết đi,Phó Âm Sanh?

Cơ thể Phó Âm Sanh run lên, môi cô hé mở, có chút không thể tin được: "Đây là?"

Từ Phi Nguyên giận tím mặt: "Bảo an, bảo an đâu, chết đi đâu hết rồi, cái này con mẹ nó là ai làm!"

......

Chờ đến khi Phó Âm Sanh ngồi vào xe bảo mẫu, cô vẫn còn cảm thấy lạnh cả người, rõ ràng ánh mặt trời mùa hè vô cùng oi bức,nhưng cô ấy lại cảm thấy cơ thể mình lạnh băng.

Ôm chăn bông và cuộn tròn người ở ghế sau.

Trợ lý Từ Nghiên một bên lái xe, một bên lo lắng hỏi: "Chị Sanh Sanh, Từ ca sẽ đi xử lý chuyện này, nhất định sẽ tìm ra được hung thủ, chị đừng sợ."

"Bọn họ chính là chỉ dám bí mật làm những việc này."

Phó Âm Sanh trầm mặc một hồi lâu, mới hỏi: "Loại chuyện này kéo dài bao lâu rồi?"

"Từ ngày chị bắt đầu ra mắt, thành công trong một đêm, hiện tại đã ba năm."

Ba năm này, Phó Âm Sanh luôn bị anti-fan bôi nhọ nhân phẩm, bị hách tên tuổi, bị người người uy hiếp.

Nhưng những người xung quanh đều biết ngày thường trừ bỏ công việc, cô ấy rất ít tiếp xúc với những nam minh tinh khác, hoặc nói ngay cả khi với Mục tổng, Phó Âm Sanh nói trắng ra thì là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nói cô ấy cái gì mà đời tư hỗn loạn, quả thực rất là vô căn cứ.

Ngay cả chuyện lần trước trong bệnh viện phụ khoa, chẳng phải Từ ca đều tra ra được vị bác sĩ kia là bị mua chuộc sao, cái này chính là muốn bôi nhọ thanh danh người ta triệt để.

Cũng may là phát hiện kịp thời, phiếu xét nghiệm giả bị lọt ra ngoài, chỉ sợ có nhảy sông hoàng hà cũng rửa không hết.

Nghĩ tới đây, Từ Nghiên liếc nhìn Phó Âm Sanh, thấy tâm trạng của cô có chút không ổn, cậu trầm giọng hỏi: "Chị Sanh Sanh, chị không sao chứ?"

Phó Âm Sanh lắc lắc đầu, tâm tình có chút phức tạp.

Từ nhỏ cô ấy luôn được người trong nhà yêu thương che chở, và đây có lẽ là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy mặt tối của xã hội, nghĩ đến mấy lời Từ Nghiên nói ban nãy, loại chuyện này hầu như là xảy ra liên tục, nói cách khác, trong đoạn cô ấy bị mất trí nhớ kia, cô ấy đã quen với việc bị fans đối xử như vậy.

Để tay lên ngực tự hỏi, cô ấy hiện tại có thể chấp nhận được chuyện này sao?

Phó Âm Sanh thở dài một hơi, cô cúi đầu cố gắng để cho trái tim mình có thể bình tĩnh hơn.

****

Đến bệnh viện.

Từ Nghiên định đưa cô vào khoa ngoại, Phó Âm Sanh nhìn miệng vết thương đã khép, cô nhạt nhoà nói: "Đi khám khoa não trước"

"Khoa não sao?" Từ Nghiên đột nhiên cả kinh.

Phó Âm Sanh nhắm mắt lại, cô xoa xoa lông mày: "Mấy ngày nay tôi rất đau đầu."

Từ Nghiên vội vàng: "Được được em sẽ đi đăng ký ngay."

Phó Âm Sanh nhắc nhở: "Nhất định phải đáng tinh cậy!"

"Vâng"

Ba ngày sau mới có kết quả kiểm tra.

Từ Nghiên hỏi: "Chị Sanh Sanh, Từ ca nói rằng hai ngày này chị có thể nghỉ ngơi, chị có muốn đi tìm Mục tổng trước không?"

Ngước mắt lên nhìn Từ Nhiên, cô hỏi dồn: "Tại sao tôi phải tìm anh ấy?"

Từ Nghiên đáp lại cô một cách thẳng thắn: "Bởi vì mỗi lần chị chịu ủy khuất bên ngoài, trước tiên sẽ đi tìm Mục tổng ôm ôm một cái, khụ khụ...... hoặc là làm chút chuyện gì đó."

Phó Âm Sanh trợn to mắt, có chút không thể tin cô của trước kia thật đúng là to gan lớn mật.

Sợ Từ Nghiên nhận ra cô ấy có gì đó không thích hợp, Phó Âm Sanh dừng một chút rồi nói: "Đi thôi......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.