Phó Âm Sanh Của Mục Hoài

Chương 3: Chương 3: Tâm phiền ý loạn






Edit:Ninh Hinh

Phó Âm Sanh lảo đảo hai bước cuối cùng cũng đứng vững, vô thức ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt kia của Mục Hoài.

Giống như những con sóng cuồn cuộn đêm sâu và hun hút.

Nhìn nhau mấy giây, Phó Âm Sanh bắt đầu hoảng sợ suy đoán:

Mẹ nó, cái ánh mắt này của Mục Hoài không phải là muốn làm tiểu tiên nữ chứ?

Mặc dù nhiệt độ trong ngôi biệt thự của họ luôn luôn ổn định nhưng Phó Âm Sanh vẫn là không nhịn được mà co người lại.

Sau khi định thần, Phó Âm Sanh cố tránh ánh mắt bức bách kia,sau lại dừng ở đường cong của chiếc cằm duyên dáng, dừng một chút mới hơi mất tự nhiên mà đẩy anh ra.

Nhanh chóng thay đổi dép lê rồi chạy thẳng vào phòng khách: "Em đi rót nước!"

Nhìn bóng dáng mảnh mai khuất dần trong phòng bếp, đáy mắt Mục Hoài xẹt qua một tia kinh ngạc. Vợ anh chưa bao giờ nhiệt tình chủ động hầu hạ anh như vậy.

Đột nhiên chân chó như vậy khẳng định là đang rất chột dạ.

Vẻ mặt của Mục Hoài đột nhiên trở nên lãnh đạm, ánh mắt thản nhiên rơi vào xấp tạp chí anh vừa đặt trên tủ.

Phó Âm Sanh rõ ràng không nhớ rõ nơi này, đun nước sôi, có thể tìm chính xác cốc uống nước của Mục Hoài nhưng là thật sự rất thân thuộc.

Cô ấy thậm chí còn không nhận ra tại sao mình lại quen thuộc như vậy.

"Nước tới." Phó Âm Sanh cầm ly nước bằng hai tay, đi thẳng về phía Mục Hoài đang ngồi trên ghế sô pha.

Dáng người anh thon dài đầy biếng nhác tùy ý dựa vào sô pha, cúc áo sơ mi được cài đến cúc cuối cùng, lúc này nới lỏng hai cúc áo, mơ hồ lộ xương quai xanh trắng nõn.

Phó Âm Sanh nhịn không được chửi thầm, anh ta vậy mà là đàn ông cơ chứ, xương quai xanh còn đẹp hơn cả phụ nữ, thật sự là khiến người ta phải phát hờn vì ganh tị.

Dưới cái nhìn không mấy thiện cảm của cô, anh tự nhiên nhận lấy ly nước sau đó nhìn cô thật lâu rồi nói: "Cảm ơn."

Đột nhiên cảm thấy mình được sủng mà kinh.

Trời ạ, ác bá nói lời cảm ơn với cô ấy, có phải là quá lễ phép rồi không.

Trong lòng bắt đầu cảnh giác, không đúng, ác bác thì làm gì có lễ phép, nhất định là có vấn đề!

Phó Âm Sanh liên tục xua tay, thanh âm phù phiếm mơ hồ: "Không cần khách khí, không khách khí, nên làm, nên làm cả mà!"

Nên làm??

Mục Hoài nâng mắt, trong lòng có rất nhiều ý niệm xoay chuyển, ngay sau đó anh gật đầu: "Xác thật là nên làm."

Kết hôn nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên cô ấy thực hiện nghĩa vụ người vợ.

Chột dạ đến như vậy, chẳng lẽ tin tức kia......

Mục Hoài mím môi mỏng, áp lực không khí xung quanh trong nháy mắt trầm xuống, anh đem ly nước đưa đến bên môi.

Cảm nhận được không khí càng ngày càng xuống thấp, Phó Âm Sanh khẩn trương nhìn Mục Hoài đang ngửa đầu uống nước, hầu yết di chuyển, mặt không đổi sắc đem cái ly nước uống cạn.

Người đàn ông này ngay cả động tác uống nước đều nho nhã thân sĩ như vậy sao, vẫn là cái người hung thần ác bác kia chứ?

Cô bắt đầu sinh ra không ít lần hoài nghi.

Chỉ là ngay sau đó, cô ấy lập tức không hề nghi ngờ.

Bởi vì, Mục Hoài đem ly nước đưa cho cô, âm thanh đạm mạc cao lãnh: "Tôi vào thư phòng xử lý công việc, em xong việc thì về phòng ngủ trước đi."

Phó Âm Sanh nhận cái ly.

Các đầu ngón tay áp vào thành cốc và thiếu chút nữa không kìm nén được mà đem cái ly quăng ra ngoài.

Mẹ kiếp, nóng quá!

Cảm nhận được độ nóng của thành cốc, cô ấy có thể nghĩ ngay đến độ nóng của nước trong ly ban nãy.

Kinh ngạc nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi: Quả nhiên, ác bá vẫn là ác bá.

Cái kiểu uống nước nóng hầm hập như vậy mà không có một biểu cảm gì khác trên khuôn mặt, đúng là làm cho người ta hít thở không thông.

Cô thậm chí còn có thể tưởng tượng được, nếu chính mình dám đề xuất ly hôn, chỉ sợ là chính mình chỉ có một kết cục:

Đó chính là bị Mục Hoài đánh chết.

Phó Âm Sanh đặt ly nước xuống, véo cánh tay trắng nõn mảnh mai của cô, một vết đỏ rõ ràng nhanh chóng xuất hiện trên làn da trắng sáng.

Cô im lặng nuốt nuốt nước miếng.

Không được không được!

Một người phụ nữ dịu dàng như cô ấy không thể chịu đựng được, không thể chịu đựng được.

Cần thiết phải bàn bạc suy nghĩ kỹ hơn.

Quan trọng nhất là phải lâu dài.

***

Khi Phó Âm Sanh bước vào phòng ngủ chính chuẩn bị lấy đồ ngủ,các khớp ngón tay cô đột nhiên dừng lại, nói cách khác, tại sao cô ấy lại vào phòng ngủ một cách tự nhiên như vậy.

Biệt thự của họ rất lớn, hai tầng đếm đi đếm lại cũng phải có đến mười mấy phòng, mà cô, không cần nhắc nhở cũng có thể tìm được phòng ngủ ngay lập tức.

Cô ấy có thực sự đang mất trí nhớ không?

Và liệu những người bị chứng hay quên có những hành vi tiềm thức như thế này không?

Phó Âm Sanh sững sờ, đẩy tủ lấy bộ đồ ngủ ra.

Sau đó cả người đông cứng tại chỗ.

Nhìn xung quanh, những bộ đồ ngủ được sắp xếp vô cùng gọn gàng, nhìn nhìn, áo ngủ tình thú mà người ta vẫn thường nói, không sai biệt lắm, tất cả đều là của cô ấy.

Tùy tiện cầm lấy một bộ, Phó Âm Sanh cảm thấy đôi mắt của mình chính là cực kỳ cực kỳ cay, chỉ có một chút vải dệt, hoặc váy màu đen trong suốt lụa sa tinh mỏng

, chỉ cần một chút ánh sáng là có thể nhìn thấy rõ những thứ bên trong.

Phó Âm Sanh đỏ mặt, tùy tiện ném chiếc váy ngủ nhìn mặc như không mặc chôn nó cùng với những bộ quần áo khác vào bên trong tủ.

Mười năm sau, cô ấy cư nhiên lại thích mấy kiểu áo ngủ tình thú như thế này.

Mười năm này rốt cuộc cô ấy đã trải qua cái gì khiến khiếu thẩm mỹ lại trở nên xa lạ như vậy.

Chẳng lẽ!

Là do tên ác bá Mục Hoài uy hiếp?

Dựa theo bản tính của cô ấy, cho dù cô ấy có thay đổi như thế nào thì cũng sẽ không trở thành cái loại này, đây rõ ràng là mấy kiểu dáng bọn đàn ông yêu thích nhất.

Chờ đến khi Mục Hoài làm xong công việc trở lại phòng ngủ phát hiện ánh mắt vợ mình lúc nhìn anh hình như có chút kỳ quái.

Lúc đang chuẩn bị cởi áo sơ mi,tay anh đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn vợ mình: "Chờ không kịp rồi?"

Giọng nói trầm thấp, khàn khàn gợi cảm yếu ớt.

Phó Âm Sanh đỏ mặt, trắng bệch rồi đen lại, tính khí cũng bắt đầu nổi lên, cô quay đầu quay mặt vào tường không nhìn anh.

Chính là sợ bản thân lở vô tình mở miệng, không khống chế được giọng nói mà đắc tội tới tính tình đặc biệt kém cỏi của ác bá. Đến lúc đó vạn nhất bị bạo lực gia đình, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay thì lúc đó chẳng phải Phó Âm Sanh cô đi đời rồi sao.

Mục Hoài nhìn bóng lưng mảnh khảnh mà quật cường của cô, ánh mắt anh nhiễm vài phần ảm đạm, trong đầu lại chợt nhớ tới dáng vẻ bình thường hay cau có tức giận khi có một ai đó làm không vừa ý cô, anh khẽ thở dài: "Chờ tắm rửa xong, đừng nóng vội."

Ai nóng vội!

Phó Âm Sanh nghe thấy tiếng bước chân của anh ngày càng xa, sau khi nghe được tiếng cửa phòng tắm đóng lại, cô đối với phương hướng anh vừa rời đi dựng thẳng ngón giữa.



Khi Mục Hoài tiến vào phòng tắm, anh thuận tiện đem ánh đèn trong phòng ngủ điều chỉnh thành ánh sáng nhu hoà ấm áp.

Phòng tắm được trang trí bằng kính cao cấp làm mờ trong suốt,và chỉ cần Phó Âm Sanh nhìn về hướng bên kia thì sẽ thấy bóng dáng mơ hồ của người đàn ông bên trong.

Cơ thể rắn chắc và cực kỳ mạnh mẽ đang thong thả cởi từng nút thắt.

"Cộp......"

Cô ấy thậm chí còn có thể nghe thấy được âm thanh của chiếc thắt lưng được mở ra, và sau đó là tới chiếc khóa kéo, một loạt động tác cùng tiếng vang, tựa như động tác được tua chậm, ở trước mắt và bên tai cô lẳng lặng truyền phát.

Phó Âm Sanh từ trên giường ngồi dậy, trong đầu nhớ lại ánh mắt kia của Mục Hoài, tuy rằng cô là một nụ hoa chưa trải sự đời, nhưng, làm phụ nữ, mấy chuyện này tất nhiên cũng khá nhạy bén.

Mục Hoài, tuyệt đối, chắc chắn,là rất muốn cô ấy!

Nhìn tay chân của chính mình, đánh thì đánh không lại, trốn cũng trốn không thoát.

Phó Âm Sanh đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô nằm lại trên giường, sau đó tìm một chiếc điện thoại di động mình có thể vận hành thành thạo, mở một diễn đàn đã tồn tại mười năm trước, tiến thẳng vào khu vực cảm xúc.

Cô ấy đã thực hiện một bài đăng vô cùng nghiêm túc trên đó:

Điều gì sẽ xảy ra nếu một người đàn ông dùng bạo lực với một người phụ nữ ngay trên giường?

Làm mới lại và thấy có rất nhiều câu trả lời bên dưới.

Phó Âm Sanh thở dài, không ngờ sự phát triển qua mười năm thật sự không phải vô ích, trước đây ban đêm không có nhiều người xem diễn đàn, nhưng bây giờ lại có nhiều cú đêm như vậy.

Bất quá...... Sau khi nhìn thấy câu trả lời, Phó Âm Sanh cảm thấy cả người cô đều rất không tốt.

Fuck thật, bây giờ người ta có thể bộc trực và thô lỗ như vậy sao?

Lầu 1: Còn tùy vào kích thước của đàn ông, vậy dám hỏi chủ nhà kích thước đàn ông của bạn như thế nào để chúng tôi giúp bạn đánh giá nhé.

Lầu 2: Càng thô bạo càng sảng khoái, thật sự rất yomost!

......

Lầu 18: Mình cũng đề nghị chủ nhà đo trước, nếu không thì không thể hoặc khó phân tích được.

......

Xem xong mười mấy lầu, sắc mặt Phó Âm Sanh đều ửng đỏ, hiện tại mấy cô gái mới và đã kết hôn bây giờ đều suồng sã như vậy sao.

Không thể không nghĩ tới kích cở của Mục Hoài.

"Rầm......"

Phó Âm Sanh vùi cả mặt vào gối, cô chật vật lắc lắc đầu, nếu không làm được, nhất định sẽ bị Mục Hoài làm chết.

Nghĩ đến kích thước, Phó Âm Sanh đột nhiên nhớ tới, lần trước lúc cô ở bệnh viện được chẩn đoán là quan hệ tình dục quá độ, chắc chắn là bút tích Mục Hoài để lại, ngọa tào, càng nghĩ càng cảm thấy cái khả năng này thực sự rất lớn.

Mười năm, cho dù cô ấy có thay đổi thế nào cũng không thay đổi được hết thế giới tam quan ban đầu của mình được huống chi kết hôn sớm lại nói sinh hoạt vợ chồng vô cùng hỗn loạn,cái này tuyệt đối không giống với phẩm chất con người cô ấy.

Đánh chết cô cũng không làm ra nổi mấy loại chuyện này.

Cho nên!

Ô ô ô, Mục Hoài rốt cuộc là ở trên giường ức hiếp cô ấy như thế nào mới có thể bị tính là quan hệ tình dục quá độ.

Trong lúc hoảng loạn nhất thời, Phó Âm Sanh không nghe được tiếng vòi sen trong phòng tắm đã tắt.

Cô ấy đang điên cuồng nghĩ về cái hình ảnh bị Mục Hoài thô bạo làm trên giường chết lên chết xuống, đến lúc đó, dựa theo độ hot hiện giờ của cô ấy tiêu đề hot search sẽ là:

# Nữ Minh tinh họ Phó do lao lực trên giường quá độ, trên đường đưa đến bệnh viện cấp cứu đã ngưng thở

Càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, thân thể nhỏ bé không kìm được mà run lên bần bật.

Nằm trên gối, sau khi Phó Âm Sanh suy nghĩ nghiêm túc về điều đó, cô chân thành cảm thấy điều mình cần ngay lúc này là phải giải cứu chính mình trước.

Vừa lúc, Mục Hoài bọc áo tắm dài đi ra, bên hông chiếc thắt lưng vô cùng lỏng lẻo, lộ ra đường nhân ngư, trên mặt tùy tiện nhỏ vài giọt nước, ánh mắt dừng ở người trên giường.

Phó Âm Sanh thật vất vả lắm mới từ trong tủ đồ lôi ra một cái áo sơ mi trắng khoác lên người, cô nghĩ chỉ cần quấn chặt mình là được, như mọi người đã biết, bây giờ cô và Mục Hoài giống như đang chơi trò nhân vật sắm vai nhau.

Lúc này, anh đang nhìn về phía người trên giường đang đưa lưng về phía mình, đầu áp chặt vào gối lộ ra những ngón chân tinh tế trắng nõn xinh đẹp mượt mà, ngón chân sơn màu rượu đỏ, lắc qua lắc lại khiến tâm trí anh vô cùng ngứa ngáy.

Môi mỏng nhếch lên, ánh mắt Mục Hoài càng ngày càng đen: Bày ra bộ dáng trêu chọc như thế, là muốn làm sao.

Nghĩ đến biểu tình ban nãy của Phó Âm Sanh, anh từ từ tới gần.

"Anh lén lút nhìn em làm cái gì!" Phó Âm Sanh cảm nhận được có một hơi thở nóng bỏng đang phun lên làn da mỏng manh phía sau gáy cô, làm cho cô, nhất thời sởn cả tóc gáy.

Mục Hoài bắt gặp ánh mắt đầy cảnh giác của cô,anh híp mắt lại, thấp giọng bật cười nhưng vẫn là không có trả lời câu hỏi kia.

Cũng không biết cô ấy đang đề phòng điều gì, rõ ràng là đêm qua cô ấy đã rất nhiệt tình.

Anh tắt đèn, giọng nói khàn khàn do vừa mới tắm xong: "Em đoán xem."

Phó Âm Sanh: "......" mmp.

Không dám mắng cũng không dám ngăn cản cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn anh lên giường,sau đó hơn nữa còn giống như không có việc gì mà xốc chăn mỏng đắp lên trên người.

Phó Âm Sanh chưa bao giờ ngủ với một người đàn ông trong một tư thế thân mật như vậy, đặc biệt còn là dùng chung một chiếc chăn bông, cứ vậy mà cứng đờ không dám động.

Màn đêm che lấp toàn bộ phòng ngủ, ngay cánh mũi, mơ hồ có thể ngửi được mùi bạc hà trên người Mục Hoài, rõ ràng là hương vị sạch sẽ tươi mát nhưng tựa như cố tình, Phó Âm Sanh tổng cảm thấy xung quanh mình tràn ngập hơi thở hormone đàn ông, cực nóng nhưng lại tránh không khỏi.

Vốn tưởng rằng bản thân mình sẽ ngủ không được.

Ai ngờ, người bên cạnh sau khi nằm xuống không có cái gì động tĩnh, sau khi nằm xuống liền giống như bất động,không hề nhúc nhích.

Thậm chí Phó Âm Sanh còn nghe rõ tiếng hít thở đều đều phát ra từ người bên cạnh.

Bầu không khí trở nên dần yên tĩnh, Phó Âm Sanh cũng vì vậy mà rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Lúc sắp chìm vào giấc ngủ sâu, Phó Âm Sanh đột nhiên cảm giác được hơi thở nóng bỏng phát ra từ người bên cạnh cách mình càng ngày càng gần, cô mơ màng mở to mắt, lại phát hiện, người đàn ông vốn dĩ nên nằm an tĩnh ở một bên, lúc này, cư nhiên lại ở trên người cô.

Sau khi để ánh mắt thích nghi với màn đêm, Phó Âm Sanh thấy rất rõ ràng, Mục Hoài,với ánh mắt mãnh liệt đầy khao khát kia, ánh mắt đó giống như muốn nhấn chìm mọi thứ,và thứ anh ấy đang khao khát nhất chính là cô.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Sanh bảo: mmp, Mục Hoài đúng là một tên đàn ông chó, anh ta chính là luôn muốn ở trên tôi!

Mấy lời linh tinh của edit: Tôi cười xĩu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.