Phối Giác

Chương 8: Chương 8




Editor: Fuyu

Beta – reader: Băng Tiêu

Lâm Tĩnh Hải vẫn còn run rẩy, hắn có chút sợ hãi, dù sao nếu như đã tới nước này thì sẽ không thể nào quay đầu lại được nữa. Nhưng hắn cũng không muốn dừng lại, bởi vì hắn thích cảm giác được ôm thế này, như vậy, có thể làm cho hắn cảm thấy mình được yêu thương.

Hắn nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn những chuyện kế tiếp sắp xảy ra, nhưng khi nhắm mắt lại rồi, cơ thể dường như càng thêm nhạy cảm. Hắn cảm thấy được Lạc Tường hôn từ bờ môi của hắn, sau đó di chuyển xuống phía dưới, tới cằm, vành tai, cần cổ, tới lồng ngực, còn có cả hai quả anh đào hồng hồng mẫn cảm, sau đó vẫn tiếp tục hôn xuống nữa.

Lâm Tĩnh Hải biết mình đã có chút khẩn trương, cảm giác dường như hơi lạnh lẽo, hắn không biết làm tình nhân có phải là như thế này không, nhưng theo những gì hắn tìm hiểu được trên internet thì việc ân ái sẽ làm cho con người ta cảm nhận được khoái cảm cùng cảm giác thoải mái, nhưng hắn một chút cũng không hề cảm thấy gì hết, hắn chỉ thấy lạnh.

Lạc Tường vẫn còn đang hôn lên cơ thể hắn, tay cũng không ngừng vuốt ve từ đôi mắt đang nhắm chặt của hắn đến bộ ngực, sau đó xuống đến nơi cấm địa kia.

Lâm Tĩnh Hải còn đang run rẩy không ngừng, lúc này hắn chỉ muốn được nghe giọng nói của Lạc Tường, thế nhưng hắn lại cảm thấy khó có thể phát ra tiếng được. Hắn muốn được Lạc Tường ôm ấp, muốn được người kia an ủi, gạt đi nỗi sợ hãi trong lòng, nhưng đôi tay Lạc Tường vẫn di chuyển xuống bên dưới cơ thể hắn, chạm đến địa phương vẫn khiến Lâm Tĩnh Hải sợ hãi kia.

“Lạc…” Hắn miễn cưỡng lên tiếng.

Lạc Tường lại hôn lên môi hắn, tay tiếp tục luật động không ngừng. Lâm Tĩnh Hải cảm giác như có vật gì luồn vào trong hạ thể, ngay lúc hắn đang muốn nói gì đó, cảm giác đau đớn đã xâm nhập vào cơ thể, cả người hắn căng thẳng hẳn lên, mồ hôi lạnh cứ thế túa ra không ngừng.

“Đau…” Hắn quả thật đau đến mức không nói được thành lời.

Lạc Tường chỉ dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục động tác. Vừa vào vừa ra liên tục không ngừng, thân thể Lâm Tĩnh Hải đau đến nỗi giống như một cái đinh đang xuyên vào hạ thể của mình, ngay cả tay, dạ dày và cả trái tim cũng không ngừng đau đớn.

Lâm Tĩnh Hải nghĩ thầm: thật sự đau quá. Nhưng không sao, trên mạng cũng nói lần đầu tiên sẽ là như thế, nhẫn nại chịu đựng thì sẽ qua thôi.

Lâm Tĩnh Hải biết, thứ cương cứng tượng trưng cho nam tính kia đang tiến vào hạ thể của chính mình, hắn hít sâu, cố gắng không quá căng thẳng, vì hắn hiểu chỉ như vậy mới có thể khiến cho đau đớn kia giảm bớt phần nào.

Thế nhưng không phải muốn làm điều này thì cần có những bước dạo đầu chuẩn bị trước đó sao? Chẳng lẽ Lạc Tường cũng không biết điều đó?

Lạc Tường vẫn tiếp tục động tác quất xuyên, có thể nhìn ra thân thể tinh tráng này so với Lâm Tĩnh Hải thật sự khác biệt. Ánh trăng xuyên qua bức rèm cửa chiếu rọi căn phòng, như thể đang rình xem một vị đế vương đang trên đường rong ruổi chinh phạt để mở mang lãnh thổ của mình.

Lâm Tĩnh Hải vì đau đớn mà hai chân vô lực tách ra hai bên sườn cùng bờ hông tinh tráng của Lạc Tường, thuận theo mỗi động tác của hắn mà nảy lên.

Lần đầu tiên ân ái, Lâm Tĩnh Hải biết dùng tư thế này hẳn là có chút miễn cưỡng. Nhưng hắn cũng chẳng thể nói gì, bởi vì hắn không biết làm sao để nói ra miệng rằng mình thật sự rất đau.

Dường như có giác quan thứ sáu mách bảo, hắn có chút sợ hãi nếu mình nói đau, Lạc Tường sẽ cứ thế rời đi. Hắn chỉ có thể thấp giọng rên rỉ, rên rỉ một cách khẽ khàng, vô lực, rên rỉ bởi nỗi đau đớn không nói nên lời.

Nhưng Lạc Tường sau khi nghe thấy tiếng rên của hắn, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn, một lát sau y ngừng hẳn lại, ôm lấy hắn, Lâm Tĩnh Hải có thể cảm thấy một thứ chất lỏng nóng bỏng đang bắn vào phía trong tràng bích mình.

Hắn có chút thở phảo nhẹ nhõm, chắc là xong rồi? Nhưng nam nhân không hề rút cái thứ vẫn đang chôn sâu trong cơ thể Lâm Tĩnh Hải ra, mà chỉ ghé vào trên người hắn nghỉ ngơi một chút, ngay lúc hai người vẫn ở tư thế tương liên, liền đem người Lâm Tĩnh Hải lật lại, cơ thể hắn lúc này đã hoàn toàn vô lực chỉ có thể phát ra một tiếng than nhẹ.

Sau đó, Lạc Tường lại bắt đầu một đợt tiến công mới, tay hắn lúc này mới bắt đầu chạm tới hạ thể Lâm Tĩnh Hải, không nặng không nhẹ mà vuốt ve, người Lâm Tĩnh Hải run lên bắt đầu cảm nhận được một tia hưng phấn, cơ thể hắn có chút khẩn trương, phía sau tựa hồ như không còn đau đớn như trước nữa.

Hắn há miệng mà thở hổn hển, mồ hôi thuận theo tóc, men theo cổ, cằm, lông mi nhỏ từng giọt xuống ra trải giường, lăn cả vào nơi bộ vị hai người đang tương liên.

Động tác Lạc Tường càng lúc càng nhanh, cùng lúc đó, tay hắn cũng ngày một thêm gấp gáp. Lâm Tĩnh Hải cảm giác từng cơn khoái cảm như điện lưu cứ thế theo xương sống chạy thẳng lên đại não.

Lúc tới đỉnh điểm, hắn cảm thấy trước mắt là một mảng trắng xóa, thân thể căng ra, rồi bắn ngay trên tay Lạc Tường. Lạc Tường tựa hồ bị sự co rút của Lâm Tĩnh Hải làm cho kích thích, mãnh liệt quất xuyên một trận, hung hăng cắm vào, sau đó cũng bắn ra bên trong cơ thể Lâm Tĩnh Hải.

Lâm Tĩnh Hải vẫn còn chưa hoàn toàn dứt khỏi cao trào, lại bị nhiệt dịch nơi kia kích thích, cơ thể lại thêm một trận co quắp. Hắn thật sự không còn chút khí lực nào, cứ thế mà nằm vật ra giường.

Lạc Tường vẫn còn thở dồn dập trên lưng của Lâm Tĩnh Hải. Hắn vuốt ve tấm lưng y, cảm giác ôn nhu khiến cho Lâm Tĩnh Hải thấy thật an toàn, sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi, nước mắt Lâm Tĩnh Hải đã rơi ướt gối.

Lạc Tường đến lúc này mới rút thứ nam tính kia ra khỏi người hắn, nằm bên cạnh Lâm Tĩnh Hải, nhẹ nhàng gạt đi những lọn tóc rũ xuống đôi mắt kia, ngón tay ẩm ướt đầy mồ hôi đang định chạm lên vuốt ve khuôn mặt hắn, nhưng rồi cuối cùng lại thu về.

Một lát sau, Lạc Tường ngồi dậy, đi vào phòng tắm, Lâm Tĩnh Hải nhìn theo thân thể khỏe mạnh đẹp đẽ của hắn, cũng không nói năng gì. Rồi lại một lát sau, tiếng nước ngừng lại, Lạc Tường từ phòng tắm đi ra:

“Anh ôm em đi tắm rửa.”

Hắn dễ dàng ôm lấy Lâm Tĩnh Hải đi vào bên trong. Mông Lâm Tĩnh Hải mới dính một chút nước đã khiến cho nơi vừa bị kích thích kia một trận đau nhức. Hắn định co người lại, tay lại bị Lạc Tường nắm chặt:

“Có chuyện gì?”

“Không có gì.”

Lâm Tĩnh Hải nhỏ giọng nói. Thanh âm hắn đã có chút khàn khàn, mặc dù lúc xảy ra sự tình vừa rồi, chính mình cũng không phát ra thanh âm quá lớn, nhưng những tiếng rên rỉ vẫn bị nén lại trong cổ họng kia khiến giọng nói hắn lúc này đã có chút khó phát ra.

Lạc Tường ôm hắn vào trong bồn tắm, muốn giúp hắn lau rửa, nhưng Lâm Tĩnh Hải lại thẹn thùng ngăn lại:

“Em… để em tự làm được rồi…”

Lạc Tường cũng không nói gì, xoa xoa đầu hắn một chút, sau đó đi ra ngoài. Lâm Tĩnh Hải hít sâu một hơi, chậm rãi đưa tay tới cái địa phương khó nói kia, nhẫn nại nhịn đi đau đớn, hắn đưa tay ra trước mặt để nhìn cho rõ, màu phấn hồng đã được nước làm cho nhạt bớt rơi vào tầm mắt.

Lâm Tĩnh Hải rũ mắt xuống, vậy là bị chảy máu rồi. Hắn cứ đưa tay từng chút từng chút một tiến vào trong, theo những gì đã đọc được thì hắn phải đem những thứ nam nhân bắn bên trong mình tống xuất hết ra ngoài, không biết là nước, là mồ hôi hay là thứ gì khác cứ từng giọt, từng giọt theo mặt hắn mà rơi xuống.

Lâm Tĩnh Hải tự mình lau rửa xong, ước chừng cũng hết một tiếng đồng hồ. Hắn chậm rãi từ bồn tắm bước ra, chân có chút run rẩy, sau đó đứng dưới vòi sen rửa sạch sẽ cơ thể một lần nữa, dùng khăn tắm quấn quanh người cẩn thận, lúc này mới chậm rãi ra ngoài.

Lạc Tường đang nằm trên giường, nhìn thấy hắn từ phòng tắm đi ra liền hỏi:

“Em không sao chứ?”

Thanh âm trầm thấp đầy mị hoặc vang lên trong đêm, làm cho mặt Lâm Tĩnh Hải đã có chút hồng:

“Không sao.”

Hắn không có dũng khí nhìn Lạc Tường, chậm rãi bước về giường nằm xuống. Hắn kéo chiếc chăn mỏng phủ lên người, động tác ấy lướt qua vết thương nơi hạ thân lại khiến hắn run rẩy. Hắn nghiêng đầu nhìn Lạc Tường đang nằm bên một chút, Lạc Tường cũng nhìn lại hắn.

Lâm Tĩnh Hải bất giác nhích tới gần Lạc Tường, ngửi thấy một mùi thơm mát khiến cho người ta an tâm, đột nhiên như hài tử mà ở trên người Lạc Tường cọ cọ.

“Lạc Tường.”

“Ừ?”

“Em đã suy nghĩ nhiều lắm, chúng ta ở bên nhau thế này… sau này không thể có con… Em thì không sao cả, ba người trong nhà cũng sẽ không nói gì. Anh… nếu như anh muốn nhận con nuôi, em sẽ cùng anh nuôi dưỡng nó lớn lên thật tốt. Nếu như, anh muốn thụ tinh trong ống nghiệm thì cũng nói với em. Em sẽ không có ý kiến gì cả. Em chỉ sợ anh sau này sẽ vì chuyện này mà bị áp lực nên nói với anh trước. Em luôn suy nghĩ quá nhiều, anh cũng không cần để ý.”

Lâm Tĩnh Hải cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt phát sáng của Lạc Tường, hắn hướng Lạc Tường cười cười, sau đó lại vùi mặt sâu vào thân thể ấm áp bên cạnh.

“Chuyện đó để sau này tính. Ngủ đi…”

Lạc Tường nói xong, tay liền vỗ nhẹ lên lưng Lâm Tĩnh Hải để trấn an

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.