Phối Giác

Chương 9: Chương 9




Editor: Fuyu

Beta – reader: Băng Tiêu

Hai ngày cuối tuần, hai người chỉ ở trong nhà không hề bước chân ra khỏi cửa, đọc một chút sách, xem một ít đĩa, hai người cùng nhau trò chuyện, cùng nhau nấu cơm, Lâm Tĩnh Hải cảm thấy thật dễ chịu.

Vào buổi tối, Lạc Tường tựa hồ như lại muốn, Lâm Tĩnh Hải có chút làm khó nói mình không thoải mái lắm. Lạc Tường cười hôn hôn hắn, cũng không làm gì thêm.

Lâm Tĩnh Hải lại thấy có chút thất vọng, sao hắn không nhân tiện hỏi xem mình vì sao cảm thấy không thoải mái chứ. Nhưng ngay sau đó, hắn thấy Lạc Tường nấu cháo cho hắn, trong lòng lại thấy vui vẻ hẳn lên.

Chưa từng nghĩ tới, chính mình có ngày lại giống như một tiểu cô nương lần đầu biết yêu thế này, nhìn người yêu vì mình nấu một bữa cơm, trong lòng lại hạnh phúc đến thế.

Lâm Tĩnh Hải nhìn thấy ra trải giường được nhét dưới cùng trong giỏ quần áo, đã nghĩ sẽ giúp Lạc Tường giặt sạch. Lúc giũ tấm ra giường ra, hắn lại trông thấy có chút máu dính bên trên, đúng vậy, Lạc Tường sao có thể không biết mình vì chuyện gì mà khó chịu chứ. Lâm Tĩnh Hải có chút bối rối, nhưng lại không rõ vì sao, hắn hít sâu mấy cái, sau đó cầm ra giường ném vào máy giặt, nhìn nước cùng bột giặt thấm ướt, phủ một lớp bọt lên vết máu trên tấm ra giường, màu máu cũng dần phai đi.

Buổi tối ngày chủ nhật, Lạc Tường đưa Lâm Tĩnh Hải về nhà, sau đó cả một tuần tiếp theo, hai người cũng không gặp mặt. Một cú điện thoại ân cần thăm hỏi cũng không. Lâm Tĩnh Hải vừa cầm bút ký vào văn bản đã đóng dấu ở trước mặt vừa nghĩ lan man, trong lòng có chút mất mát.

Hắn nhìn điện thoại, muốn gọi cho người kia, nhưng lại sợ quấy rầy công việc của y, hắn có chút hoảng sợ. Đang lúc Lâm Tĩnh Hải muốn chuẩn bị tâm lý thật tốt, sau đó gọi điện cho Lạc Tường thì điện thoại di động của hắn lại đột nhiên vang lên.

Trước đây Lâm Tĩnh Hải từng nhờ người khác chỉ dẫn để đặt âm báo cuộc gọi đến dành riêng cho Lạc Tường. Khi tiếng chuông đặc biệt kia vang lên, Lâm Tĩnh Hải đã có chút luống cuống:

“A lô?”

“Tĩnh Hải à? Tối thứ năm có rảnh không?”

“Có…”

“Anh sẽ đến đón em nhé?”

“Được…”

“Vậy cứ thế đi, anh cúp máy đây.”

“Vâng, gặp lại sau. Anh…”

“Sao?”

“Không có việc gì, hẹn gặp lại. Thứ năm nhé.”

Điện thoại di động đã ngắt hồi lâu, Lâm Tĩnh Hải vẫn có chút chưa thể lấy lại bình tĩnh được, hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vẫn là cái cảnh đường phố đông đúc đó. Thu hồi tầm mắt, Lâm Tĩnh Hải tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Tựa hồ đã thành thói quen, cứ thứ năm lại gặp mặt, cùng đi ăn cơm, sau đó về nhà Lạc Tường, tắm rửa, ân ái, bên nhau hai ngày sau đó.

Trong phòng tắm, động tác của Lâm Tĩnh Hải vẫn thật lặng yên, bây giờ hắn luôn nhớ mang theo dầu bôi trơn bên người, lúc đi tắm sẽ tự giúp bản thân khuếch trương hậu huyệt.

Lần ân ái đầu tiên, sau khi về nhà, hắn phát hiện ra phía sau của mình đã bị sưng tấy lên khiến hắn vô cùng xấu hổ. Sau đó hắn lại lên mạng tìm hiểu, biết rằng cứ như vậy tiến vào nhất định sẽ bị thương, cũng biết lần đầu tiên mình đã không lau rửa vệ sinh cẩn thận, nhất định phải khuếch trương thật đầy đủ trước.

Lần thứ hai, Lạc Tường vẫn như trước trực tiếp đi vào phía sau hắn, hắn liền biết rằng sau này tự mình phải mang theo dầu để bôi trơn rồi.

Lâm Tĩnh Hải tắm rửa sạch sẽ xong mới đi ra ngoài, Lạc Tường vẫn như lần đầu tiên đứng ở cửa chờ hắn, khoác cho hắn chiếc áo ngủ, sau đó hai người uống một chút hồng tửu, xem một chút TV, hôn nhau, làm tình… Thẳng đến chủ nhật, Lâm Tĩnh Hải sẽ được đưa về nhà.

Khi ân ái với Lạc Tường, Lâm Tĩnh Hải luôn mỉm cười, bởi vì hắn muốn Lạc Tường cũng sẽ ôn nhu mỉm cười với hắn, thế nhưng Lạc Tường bình thường không nhìn thấy nụ cười ấy.

Bởi vì việc thường xuyên diễn ra chính là, Lạc Tường đem Lâm Tĩnh Hải nằm sấp ở trên giường, rồi từ phía sau hắn mà đi vào, sau đó mãnh liệt di chuyển, đem nụ cười của Lâm Tĩnh Hải phá vỡ thành muôn ngàn mảnh nhỏ…

Trong không phí phiêu tán một mùi thơm nam tính nhàn nhạt còn sót lại, Lâm Tĩnh Hải lúc này đang nằm bên cạnh Lạc Tường, hắn vẫn còn đau, nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều.

“Lạc Tường…”

Lạc Tường ôm lấy hắn mà hôn nhẹ.

“Chúng ta chuyển đến sống cùng nhau đi…”

Thân thể Lạc Tường có chút cứng lại.

“Sao vậy? Không được à?”

Lạc Tường vẫn ôn nhu tươi cười: “Không phải, chỉ là anh có chút chưa chuẩn bị. Ngủ đi. Cuối tuần tính tiếp.”

Lâm Tĩnh Hải nhắm mắt lại, hắn luôn rất quen thuộc mà ngủ say bên cạnh Lạc Tường. Lạc Tường nhìn vẻ mặt say ngủ của hắn, trong lòng tràn ngập ưu tư.

Một tuần sau, hai người cũng không liên lạc, đến thứ năm tiếp theo, Lâm Tĩnh Hải vẫn chờ điện thoại của Lạc Tường, bởi vì đã thành thói quen, Lạc Tường sẽ gọi điện tìm hắn.

Đến nửa đêm, đồng hồ lúc này đã điểm 12 giờ, điện thoại vẫn im lìm như cũ. Lâm Tĩnh Hải ngồi trong phòng đột nhiên đứng dậy, cầm theo một vài thứ, sau đó đi vào thang máy xuống lầu.

Hắn lái xe của mình đi thẳng tới dưới nhà của Lạc Tường. Đang định mở cửa xe ra ngoài, ánh mắt hắn bắt gặp một chiếc Mercedes Benz màu đen quen thuộc ở con phố đối diện, bên trong chính là người nam nhân mà hắn mong mỏi được gặp, người nọ, cùng một cô gái ăn mặc hợp thời trang với mái tóc dài đang nhiệt tình ôm hôn, không những vậy, cả hai tựa hồ còn muốn tiếp tục tiến xa hơn nữa, người kia dường như đã đưa tay xâm nhập vào trong váy của cô nàng.

Nhìn cảnh thân mật trước mắt kia, đại não của Lâm Tĩnh Hải bỗng dưng trống rỗng, trên người nam nhân kia có một loại cảm giác nhiệt tình mà hắn chưa hề thấy qua, khi hai người bọn hắn ở trên giường cũng không có thứ khí chất nóng bỏng như thế.

Trái tim Lâm Tĩnh Hải đã có chút không chịu nổi, hắn không biết tại sao lại thế, những năm tháng trong quá khứ không được ai quan tâm, không có ai để ý cũng không khiến hắn hối hận day dứt đến thế này, trong lòng hắn cũng từng cảm thấy chua xót, khó chịu, nhưng là lúc này, hắn chỉ thấy đau, thật sự rất rất đau.

Những chuyện tồi tệ như thế này vốn chỉ xảy ra trong ngôn tình tiểu thuyết, vậy mà cư nhiên lại trở thành trải nghiệm của chính mình. Hắn có chút hoảng loạn, quay nhìn bốn phía, muốn tìm một người có thể cứu vớt tình cảnh của mình lúc này. Nhưng xung quanh một bóng người cũng không hề có. Dù sao lúc này cũng đã nửa đêm.

Tai hắn bất giác ù đi, Lâm Tĩnh Hải vẫn phải cố mà chịu đựng, tay nắm chặt lại, sau đó chậm rãi quay xe, sau đó lái xe thật nhanh ra đường lớn, cứ thế mà phóng đi.

Bởi vì điều hắn vừa mới nghĩ ra chính là: mình không thể quấy rầy, người con gái kia sẽ vô cùng xấu hổ!

Lâm Tĩnh Hải không biết rằng, trên mặt mình, lệ đã tuôn rơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.