Phồn Giản

Chương 21: Chương 21: Chương 20.2




Nghê Giản nghe không thấy tiếng, chỉ thấy Nghê Chấn Bình hơi cúi đầu, bả vai run run. Cô không gọi ông, im lặng nhìn. Một lúc sau, Nghê Chấn Bình mới quay người lại, ánh mắt ông đỏ lựng

Nghê Giản hít sâu một hơi, cười khẽ: “ Bố lớn như vậy mà còn khóc“. Nghê Chấn Bình lau mắt, gọi một tiếng “ Tiểu Giản” xong không thốt lên lời.

Nghê Giản điềm tĩnh kể: “ Bố không biết ạ? Vẽ tranh kiếm khá tốt. Con vẽ một ngày có thể kiếm được rất nhiều“.

” Đó là tiền con vất vả làm ra“. Nghê Chấn Bình nói: “ Tiểu Giản... Bố có tư cách gì lấy tiền của con. Năm đó bố...“.

” Bố đừng nói với con những chuyện ấy“. Nghê Giản cắt ngang lời ông: “ Con không muốn thảo luận với bố chuyện bố và mẹ trước kia. Là do bố không tự nguyện, con biết chứ, con vốn dĩ không trách bố, bố cũng biết mà. Cho nên, sao bố phải tính toán rõ ràng với con như vậy. Bố đối với Nghê San cũng như thế sao?“.

Nghê Chấn Bình không phản bác được. Cuối cùng, Nghê Giản không cầm chiếc thẻ kia. Lúc bọn họ đi ra, trên bàn đã bày xong cơm tối, nghe thấy tiếng mở cửa, ba người bên ngoài cùng đồng thời nhìn ra.

Lục Phồn nhìn Nghê Giản, còn mẹ con Lý Tuệ nhìn Nghê Chấn Bình. Ánh mắt Nghê Chấn Bình tựa như vừa khóc, bên trong nổi rõ tơ máu.

Hai mắt Nghê San hơi mở to. Con bé đã lớn như vậy, nhưng chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Nghê Chấn Bình. Lý Tuệ vỗ vỗ Nghê San, Nghê San bừng tỉnh, chạy tới đỡ Nghê Chấn Bình, nhỏ giọng gọi “ bố“. Nghê Chấn Bình không còn tức giận như lúc nãy, ông đã khôi phục lại dáng dấp ôn hòa.

Lý Tuệ nhắc một câu: “ Ăn cơm thôi“. Nghê Chấn Bình nhìn lướt qua đồ ăn, bảo: “ Trong nhà còn nấm không? Tiểu Giản thích ăn súp nấm. Tôi đi nấu một bát“.

Mặt Lý Tuệ thoáng cứng đờ, ánh mắt Nghê San phức tạp nhìn về phía Nghê Giản. Thấy Nghê Chấn Bình đi về phía bếp, Lý Tuệ nói: “ Bộ dạng ông như vậy đừng có lộn xộn, ngồi xuống đi, để tôi nấu cho“.

Lúc này, Nghê Giản lên tiếng: “ Không cần phiền đâu, có nước canh cà chua uống cũng tốt rồi“. Cô nhìn Nghê Chấn Bình, hơi buồn cười: “ Bố, con không phải trẻ con, không kén ăn, bố đừng mò mẫm đi qua đi lại nữa“.

Nghê Chấn Bình cũng cười: “ Con bây giờ hiểu chuyện rồi, ngày bé không có súp nấm không chịu ăn cơm“.

Nghê Giản mạnh miệng: “ Bố cũng bảo là hồi đó con còn bé mà“.

Nghê Chấn Bình không nói lại cô, cười bất đắc dĩ, ánh mắt cưng chiều con gái. Nghê Giản giương khóe miệng, lông mày khẽ nhíu.

Lục Phồn đứng bên nhìn cô, ánh mắt sâu xa. Anh ngạc nhiên nhìn nụ cười trên mặt cô. Cũng là cười, nhưng so với lúc này, dáng dấp tươi cười trước kia của cô giống như đeo mặt nạ. Lục Phồn chưa từng thấy Nghê Giản chân thật như vậy.

Lúc quay về đã là tám giờ.

Nghê Giản ngồi trên xe máy của Lục Phồn, nhớ lại một số chuyện ngày xưa. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ muốn hồi tưởng lại những chuyện trước kia, kể từ khi về đây, lúc nào cũng nghĩ tới.

Lục Phồn đưa Nghê Giản đến dưới lầu, lúc gần đi, hỏi cô chạy bản thảo thế nào rồi. Nghê Giản hơi ngạc nhiên.

Bấy lâu nay, Lục Phồn gần như không hỏi chuyện của cô. Lần trước, cô bảo phải về nhà vẽ bản thảo, anh liền lẳng lặng thu dọn quần áo giúp rồi trả lại cho cô. Hai ngày nghỉ, cô không đi tìm anh, anh cũng không hỏi, giờ bỗng nhiên lại hỏi tiến độ bản thảo của cô.

Thành thật mà nói, đề tài này khiến Nghê Giản có chút bực bội, sáng sớm nay cô mới xé toang ba trang đầu xong. Nghĩ vậy, sắc mặt Nghê Giản mệt mỏi đáp: “ Vội gì, vẫn còn kịp“.

Lục Phồn ồ một tiếng, không hỏi tiếp, Nghê Giản cho là anh muốn đi, không ngờ anh lại hỏi một câu: “ Mấy ngày nay em ăn uống thế nào?“.

Nghê Giản trả lời: “ Gọi đồ bên ngoài“.

Lục Phồn cau mày: “Ăn bên ngoài không tốt“.

Nghê Giản không để tâm: “ Em ăn bao năm rồi, có gì là không tốt chứ“.

Lục Phồn nhất thời không nói nữa, nhìn cô một lúc, nhắc: “ Lên đi, anh đi đây“.

Nghê Giản ừ một tiếng, quay người vào cửa. Cô đi quá nhanh, cho nên Lục Phồn còn một câu chưa kịp nói.

Nghê Giản đau khổ chạy bản thảo loay hoay tổng cộng một tháng chín ngày, mãi cho đến cuối tháng tám mới làm xong.

Quãng thời gian này, ngoài việc đi thăm Nghê Chấn Bình, cô gần như không đi ra ngoài, cũng không liên lạc với ai, điện thoại luôn trong trạng thái hết pin. Cô có cảm giác mình đã quên mất thế giới bên ngoài có hình dạng gì.

Giao bản thảo xong, tâm trạng Nghê Giản rất tốt, tắm rửa xuống lầu ăn cơm trưa. Trên đường trở về, thấy cây ngân hạnh hai bên đường, cô bỗng nhớ lâu lắm rồi chưa nhìn thấy Lục Phồn.

Lúc thức dậy không có cảm giác gì, giờ thoáng nghĩ tới, lại có chút mong nhớ.

Nghê Giản vội vã về nhà, lấy điện thoại trong khe hở sofa ra, bật nút nguồn. Vừa khởi động máy, thư chưa đọc lập tức xuất hiện. Tổng cộng có chín tin, hai tin của Mai Ánh Thiên, hai tin của Nghê Chấn Bình còn lại đều đến từ “ người lái xe dù“. Nghê Giản nhìn tin mới nhất:

” Anh được nghỉ một tuần. Tối mai về“. Tin nhắn rơi vào ngày mùng 6 tháng 8, cách bọn họ gặp nhau lần cuối một tuần.

Tin nhắn thứ hai vào ngày 16 tháng 8: “ Ngày mai anh có nửa ngày nghỉ, Háo Tử cho một cái chân giò, trưa mai em đừng gọi đồ bên ngoài“.

Tin nhắn thứ ba vào lúc 11h47 phút ngày 17 tháng 8: “ Anh đang ở dưới lầu, em ở tầng mấy?“.

Tin thứ tư là năm phút sau: “ Anh đặt ở phòng bảo vệ rồi“.

Tin thứ năm là 10 giờ tối ngày 20 tháng 8: “ Chạy bản thảo xong chưa? Sao tắt máy mãi thế?“.

Nghê Giản ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào tin cuối cùng, đột nhiên cầm điện thoại chạy xuống lầu.

Ông chú ở phòng bảo vệ của tiểu khu thấy cô gái trẻ tóc tai bù xù chạy tới, hoảng hốt kêu lên: “ Cô gái, có chuyện gì vậy? Ở đâu cháy à?“.

Nghê Giản vịn vào cửa thở hổn hển: “ Chân giò của cháu đâu?“.

Ông chú khẽ sửng sốt: “ Cái gì?“.

” Chân giò“. Hai má Nghê Giản phiếm hồng, hơi thở ngắt quãng: “ Có người đưa chân giò cho cháu, anh ấy nói đã để ở chỗ của chú“.

Ông chú hiểu ra, nói: “ Không có, mấy hôm nay ngoài mấy bưu kiện ra thì không có thứ nào khác để ở chỗ bọn tôi“.

” Anh ấy nói để ở đây mà“. Nghê Giản cao giọng, như có hơi bực mình: “ Các người cầm chân giò của tôi cho ai rồi?“.

” Cô gái, thật sự không có mà“. Ông chú cũng lo lắng, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, vội vã trấn an: “ Thôi được thôi được, cô đừng vội, để tôi tìm xem“. Nói xong liền lục tìm giá để đồ. Khi nhìn thấy chiếc hộp giữ nhiệt màu xanh ở tầng dưới cùng, trong đầu lóe lên một cái, nhớ lại, có lẽ hơn mười ngày trước, đúng là đã có người cầm chân giò hầm cách thủy tới.

Ông nghĩ tới nghĩ lui, sắc mặt dần dần khó coi.

Nghê Giản hỏi: “ Có hay không ạ?“.

Ông chú do dự xoay người, hơi lúng túng, đáp: “ Cô gái, việc này, thật sự xin lỗi. Tôi nhớ ra rồi, đúng là có chuyện như vậy, nhưng mà, nhưng mà...“.

” Nhưng cái gì?“.

Ông chú vỗ đùi, quyết tâm nói: “ Cô gái, thực ra không thể trách chúng tôi. Cái chân giò kia để ở đây hơn nửa ngày, rồi qua một đêm, cô lại không đến lấy, trời thì nóng, chúng tôi sợ nó nhanh bị hỏng, mà bị hỏng thì phí quá, nên... nên... đã lấy ăn mất“.

“... Ăn mất?“. Nghê Giản thoáng bối rối: “ Các người ăn?“.

” Đúng, đúng, chúng tôi ăn, không thì phí lắm“. Ông chú hơi ngượng ngùng: “ Cô gái, cô xem đã qua nửa tháng, nếu để cái này lại đây chắc bây giờ cũng đầy giòi rồi, cô đâu còn ăn được nữa“.

Bao nhiêu bực bội trong lòng Nghê Giản đều xả ra hết.

Cô không phản đối.

Ông chú nhìn vẻ mặt ủ rũ của cô, càng thêm xấu hổ, vội vàng cầm hộp giữ nhiệt đưa cho cô: “ Chúng tôi rửa hộp rồi, sạch lắm đấy, cô cầm về đi“.

Nghê Giản nhìn lướt qua, vươn tay nhận lấy. Cô đứng ngơ ngác một hồi, mang theo ánh mắt áy náy của ông chú cầm chiếc hộp về nhà.

Không hiểu sao, cô muốn khóc. Cô nghĩ, có lẽ là do chưa được ăn món chân giò kia.

Nghê Giản không trả lời tin nhắn của Lục Phồn mà đi thẳng tới đường Trạm Giang.

Cô đứng bên ngoài phòng thường trực đợi một lúc, được cho hay Lục Phồn không có ở đây, hôm nay bọn họ đã ra ngoài, đi xuống quận, giờ vẫn chưa về.

Nghê Giản hỏi: “ Lúc nào họ về?“.

Người bên trong nói không biết. Nghê Giản càng thêm chán nản.

Cô đi tới đi lui trước đại viện, không nhớ đi đi lại lại biết bao lần. Trời sẩm tối, cô thấy hơi đói bụng. Vì vậy mà cô nghĩ tới hộp chân giò đã bị ông chú ở phòng bảo vệ ăn mất, lập tức càng thêm đau lòng. Cô nghĩ, Lục Phồn làm món chân giò chắc ăn sẽ rất ngon.

Nghê Giản không còn sức lực để đi, cô ngồi xổm dựa người vào cổng chính, cúi đầu nhìn chằm chằm vào lỗ thủng mấp mô trên phiến đá cũ.

Thoắt cái đã tám giờ, hai chiếc xe cứu hỏa về tới, lái thẳng vào đại viện. Nghê Giản từ từ đứng dậy, chạy lại phòng thường trực: “ Là bọn họ về phải không?“.

Người bên trong bảo đúng.

Nghê Giản đứng chờ bên cạnh vọng gác, ước chừng hơn ba phút, bên trong một người chạy ra. Bộ đồng phục trên người anh vẫn chưa cởi.

Nghê Giản đứng đó, nhìn anh chạy tới.

Anh chạy đến trước mặt cô, còn hai bước thì dừng lại.

Nghê Giản mở to mắt, sải bước tới, ôm lấy cổ anh, tìm môi anh để hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.