Phồn Giản

Chương 20: Chương 20




Nghê Giản vừa chạm một cái, Lục Phồn đã tỉnh. Mở mắt trông thấy gương mặt của Nghê Giản, anh ngẩn người. Nghê Giản đứng thẳng, lui về sau một bước. Mấy giây sau, Lục Phồn như đã định thần lại, đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tường, mới hơn bốn giờ.

” Sao em đến sớm vậy?“.

Nghê Giản đáp: “ Dậy sớm“. Lục Phồn đứng dậy, kéo ghế đưa cho cô: “ Em ngồi đi, anh đi rửa mặt“.

Nghê Giản dõi theo động tác di chuyển của anh, vẻ mặt anh điềm tĩnh, dưới mắt có quầng đen, xem ra nghỉ ngơi không được tốt. Nghê Giản nói: “ Sớm như vậy rửa mặt làm gì? Em ra ngoài đây, anh ngủ đi“.

Cô nói xong liền bỏ đi.

Lục Phồn đứng một lúc, lấy kem đánh răng và khăn mặt ra toilet phía ngoài làm vệ sinh.

Nghê Giản chưa đi xa, cuối hành lang tầng này là cửa thoát hiểm, bên cạnh là cầu thang, ở đây không có ai qua lại, cô ngồi xuống bậc thềm, bấm điện thoại chơi game.

Một lúc sau, Lục Phồn tới. Anh nhấn đèn cầu thang. Nghê Giản ngẩng đầu, Lục Phồn ngồi xuống cạnh cô. Nghê Giản hỏi: “ Sao anh không ngủ?“. Lục Phồn nói không buồn ngủ. Anh trả lời xong, Nghê Giản không nói tiếp, hai người trở nên lạnh nhạt.

Nhưng không ai trong số họ quay mặt đi, mà đều nhìn đối phương, bình tĩnh im lặng, tựa như trận kình phong, không ai biết cuối cùng mình khăng khăng muốn giữ điều gì.

Rốt cuộc, Nghê Giản nhịn không được, ghé sát người anh. Lục Phồn hơi ngẩn ra, sau đó cúi đầu xuống, ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô. Bầu trời trước bình minh vẫn tối đen, bên ngoài cửa sổ là một mảnh hỗn độn. Bọn họ hôn nhau trong hành lang vắng vẻ.

Nghê Giản hiếm khi không động thủ, Lục Phồn cũng không. Bọn họ ngồi im, chỉ có môi lưỡi quyện vào nhau.

Thật lâu sau, bọn họ buông nhau ra.

Nghê Giản thở hổn hển mấy hơi, liếm môi, nhìn Lục Phồn hơi thở vẫn bình ổn, có phần không phục: “ Sao anh không thở gấp vậy?“.

Lục Phồn hơi ngạc nhiên, sau đó thấy buồn cười, ngay cả điều này cô cũng muốn phân cao thấp với anh. Anh nhìn cô, nói: “ Em phải rèn luyện nhiều vào“.

” Rèn luyện cái gì?“. Nghê Giản cười cười: “ Rèn luyện kỹ thuật hôn à?“.

Sắc mặt Lục Phồn đen đi.

Nghê Giản không ngừng, tiếp tục hỏi: “ Nói như vậy, anh đã từng hôn rất nhiều phụ nữ phải không?“.

Lục Phồn nhìn cô, nghiêm túc: “ Anh đang nói rèn luyện thân thể“.

Nghê Giản à một tiếng, điệu bộ vờ như đã hiểu, sau đó giải thích: “ Em là người có suy nghĩ tương đối không được lành mạnh, anh biết mà“.

Lục Phồn không nói gì.

Nghê Giản từ trước đến nay không hiểu cái gì thấy tốt thì lấy. Giải thích xong, lại muốn tìm đường chết bồi thêm một câu: “ Cho nên... Anh đã từng hôn người khác bao giờ chưa?“.

Lục Phồn không trả lời, lẳng lặng nhìn cô một hồi, hỏi lại: “ Vậy còn em?“.

Nghê Giản sửng sốt, đương nhiên không ngờ anh có thể phản kích, cô nhướng mày ngạc nhiên, hai giây sau bật cười: “ Anh nghĩ sao?“.

Lục Phồn không trả lời. Anh đứng lên, nói: “ Về đi”, rồi đi trước.

Nghê Chấn Bình tỉnh lại đúng giờ ăn sáng. Tuy sau khi hết thuốc tê, vết thương vô cùng đau đớn, nhưng tâm trạng của Nghê Chấn Bình không tệ. Ông vừa tỉnh liền thấy Nghê Giản nên vừa ngạc nhiên vừa vui. Hai đứa con gái của ông đều ở bên giường, điều này khiến ông rất hài lòng.

Lục Phồn đã xin nghỉ đến đây, sau khi ăn sáng, anh về đội trước. Lý Tuệ mua sườn hầm mang vào bệnh viện, Nghê San đút từng muỗng canh cho Nghê Chấn Bình uống. Nghê Chấn Bình uống một ít hết đói, bảo Nghê San cất thìa bát đi.

Nghê Giản cả ngày ở bệnh viện, khi Nghê Chấn Bình dậy, liền nói chuyện với cô. Nghê Chấn Bình ngủ rồi, cô vẫn ngồi im ở bên.

Phòng bệnh rất nhỏ, ngoài tủ đầu giường còn có một cái bàn be bé, Nghê San ngồi đó làm bài tập. Hết hè này, Nghê San học cấp hai, con bé có rất nhiều bài tập phải làm. Nhưng lúc Nghê Chấn Bình nói chuyện với Nghê Giản, con bé đều nghe chăm chú.

Mấy ngày vừa qua, trong lòng Nghê San không có cảm xúc. Con bé có cảm giác từ sau khi Nghê Giản trở về, mọi thứ không còn được như trước. Nghê San không nói ra, nhưng con bé cảm thấy bố mình hình như rất yêu quý người chị bị điếc.

Con bé nhớ lần đầu gặp Nghê Giản. Trước kia lúc ăn cơm, Nghê Chấn Bình luôn hỏi con bé thích ăn gì trước. Nhưng hôm ấy, ông lại hỏi Nghê Giản đầu tiên. Đấy chỉ là một việc nhỏ nhặt, nhưng nó giống như một cái gai đâm vào tim Nghê San.

Không chỉ có Nghê Chấn Bình, còn có Lục Phồn.

Nghê San là một cô gái nhỏ mẫn cảm. Tuy mấy ngày nay Lục Phồn và Nghê Giản không nói với nhau mấy câu, nhưng con bé mơ hồ cảm giác hình như Lục Phồn và Nghê Giản đã thân thiết hơn. Lần trước, con bé chạm mặt Nghê Giản ở nhà Lục Phồn, sau khi Nghê Giản rời đi, con bé thấy một chiếc áo ngủ nữ ở trong phòng. Hơn nữa, quan sát mấy hôm nay, Nghê San đoán Lục Phồn và Nghê Giản có lẽ có mối quan hệ kiểu kia.

Con bé nhớ tới phóng viên Tôn. Khi ấy, con bé không thích người phụ nữ đó. Bây giờ, suy nghĩ một chút, con bé hình như càng không quen nhìn thấy Lục Phồn và Nghê Giản ở cùng một chỗ.

Nghê San không hiểu, tại sao toàn bộ người đối tốt với mình bỗng chốc đều vây quanh Nghê Giản.

Cũng may Nghê Giản không đợi đến khi Nghê Chấn Bình xuất viện. Vài hôm sau, cô rời đi.

Nghê San khẽ thở hắt ra.

Nghê Chấn Bình nằm viện nửa tháng rồi về nhà nghỉ ngơi. Ông đã có thể xuống đất đi lại.

Ngày xuất viện, Lý Tuệ đi rút thẻ, số dư trong tài khoản đã tăng, có hơn mười vạn.

Lý Tuệ không biết xử lý như thế nào. Tiền này là của Nghê Giản. Lý Tuệ vẫn chưa nói cho Nghê Chấn Bình biết.

Về tiền thuốc men, bà ta sắp xếp lời bịa đặt, định bảo anh trai hàng tháng buôn bán lời lãi nên cho bà ta mượn một ít không cần trả vội, sau đó mới nói với Nghê Chấn Bình.

Lý Tuệ tính chờ Nghê Chấn Bình phẫu thuật xong rồi mới nói. Giờ phẫu thuật đã xong, bà ta vẫn không sao mở miệng. Lúc này, bà ta đang muốn đem tiền trả cho Nghê Giản, nhưng nghĩ đến bệnh tình của Nghê Chấn Bình, rồi nghĩ có cộng tiền của mình và tiền tiết kiệm của Lục Phồn lại cũng không đủ tiền thuốc men, nên không làm nữa.

Do dự cả ngày, về đến nhà Lý Tuệ mới kể hết mọi việc cho Nghê Chấn Bình nghe. Quả nhiên, Nghê Chấn Bình sau khi nghe xong đã rất ngạc nhiên, sửng sốt vài giây liền nổi giận. Nghê Chấn Bình tính tình ôn hòa, không hay nóng nảy, nhưng người như vậy một khi nổi giận thường vô cùng dọa người.

Nghê San đang học ở trong phòng, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hết sức hoảng hốt, vội vã chạy ra, thấy Lý Tuệ đứng ở kia lau nước mắt.

Nghê Chấn Bình đập tan một chiếc cốc, gương mặt trắng bệch hướng về phía Lý Tuệ hét to: “ Bà nói xem, sao tôi có thể xin tiền của con bé đây? Tôi chưa từng nuôi lớn con bé, cũng không cho con bé được thứ gì. Mỗi lần con bé gọi bố tôi đều không có ở đấy để trả lời. Tôi còn mặt mũi nào cầm tiền của con bé chứ?“.

Nghê Chấn Bình mới gào khẽ một cái đã động đến vết thương, ông nhấn bụng thở, hai mắt đỏ lựng, khuôn mặt trở lên nhợt nhạt.

Lý Tuệ trong lòng cũng giận, nếu không phải người kia cố chấp, bà ta sẽ không bị bức đến mức này. Nhưng giờ đây, nhìn thấy sắc mặt không tốt của Nghê Chấn Bình, Lý Tuệ sợ vết thương của ông lại có chuyện, đành nhẫn nhịn không làm ầm ĩ lên với ông, thấp giọng giải thích mấy câu.

Nghê Chấn Bình không kiên nhẫn nghe, chịu đựng vết thương đau đớn vào phòng lấy chiếc thẻ đi ra ngoài.

Nghê San nghe không hiểu, chỉ biết là chuyện này có liên quan đến Nghê Giản. Con bé chưa từng chứng kiến Nghê Chấn Bình nổi nóng như vậy.

Thấy Nghê Chấn Bình đi tới cửa, Nghê San không quan tâm nhiều, chạy đến níu ông lại: “ Bố, cơ thể bố còn chưa khỏe, không ra ngoài được đâu“.

Lý Tuệ cũng vội vã nói: “ Ông như vậy mà vẫn còn chạy lung tung hả? Tôi đi trả cho con bé là được chứ gì?“.

Nghê Chấn Bình không trả lời, ông muốn đích thân đi gặp Nghê Giản.Lý Tuệ không còn cách nào khác, đành gọi điện cho Lục Phồn, hỏi anh nhắn tin cho Nghê Giản, bảo cô có thể tới đây một chuyến không.

Lục Phồn vừa mới được nghỉ hai ngày, đang trong hiệu sửa xe của Trương Hạo, nhận được điện thoại liền nhắn tin cho Nghê Giản. Buổi chiều, anh đến chỗ ở của Nghê Giản để đón cô trước, sau đó hai người đến nhà của Nghê Chấn Bình.

Nghê Giản không nghĩ tới là vì chuyện tiền bạc.

Nghê Chấn Bình gọi cô vào trong phòng, để chiếc thẻ trước mặt cô, bảo cô chờ một chút sẽ gửi mật mã vào điện thoại của cô.

Nghê Giản hơi mông lung.

Nghê Chấn Bình nói mấy câu gì đó, cô không để ý, vài giây sau mới hoàn hồn, thấy Nghê Chấn Bình nói cô là đứa ngốc.

Nghê Giản có phần không hiểu: “ Chẳng phải thiếu tiền ạ, sao lại không cần tiền của con?“.

” Không cần, đủ rồi“. Giọng nói của Nghê Chấn Bình hơi khàn.

Nghê Giản nhìn ông một lúc, nói: “ Đó là tiền đi học của Nghê San ạ?“.

Nghê Chấn Bình hơi ngẩn ra, lắc đầu: “ Tiền đi học của San San, bố có thể kiếm, còn tiền này trả lại cho con“.

Nghê Giản nhếch môi, chớp mắt một cái không nói gì. Nghê Chấn Bình nhìn sắc mặt cô không tốt, đang định nói tiếp, Nghê Giản đột nhiên hạ giọng hỏi: “ Bố, thực ra trong lòng bố không muốn thừa nhận con có đúng không?“.

Nghê Chấn Bình sững người.

Nghê Giản nói: “ Con là con gái của bố. Rõ ràng bố khó khăn, nhưng không muốn sự trợ giúp của con. Bố thậm chí có thể nhận tiền của Lục Phồn, nhưng lại không muốn nhận của con, con không hiểu“.

Nghê Giản cảm thấy chua chát, nhìn Nghê Chấn Bình, mặt không đổi sắc nói: “ Con luôn nghĩ trong thâm tâm bố ít ra còn nhớ mình còn có một đứa con gái nữa, nhưng bây giờ, hình như con đã nghĩ sai rồi“.

Cô nói xong cúi đầu, lúc ngước lên thấy bóng lưng bằng phẳng của Nghê Chấn Bình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.