Hai tay run rẩy mở cửa phòng, bởi vì chạy gấp nên Lục Tiểu Chu đứng thở dốc ngay ở huyền quan.
“Hôm nay về sớm thế?” Khương Ninh đang sáng tác, không buồn ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc từ trước đến giờ vẫn khiến Lục Tiểu Chu yêu thích không thôi.
Người yêu mỗi ngày đều nằm ở nhà, không thể nào lại là sát nhân?
Nhưng với sự mẫn cảm của nghề nghiệp, Lục Tiểu Chu buộc lòng phải nghi ngờ, mặc dù cậu cho rằng việc đó là không nên. Lục Tiểu Chu thật sự cảm thấy mâu thuẫn và đau lòng.
“Sao lại im lặng?” Khương Ninh buông bút, gỡ kính mắt xoa xoa mi tâm, thoạt nhìn trông rất mệt.
“Hả… Tiệm bánh ngọt tụi mình hay ghé thăm gặp chuyện không hay.”
Khương Ninh khó hiểu hỏi: “Chuyện gì?”
“Chính là chàng trai trên má luôn có lúm đồng tiền, anh còn nhớ chứ? Hôm qua cậu ta bị giết hại.” Lục Tiểu Chu mím chặt đôi môi.
“A? Là thật à? Là do cái tên hung thủ giết người hàng loạt đó làm à?” Khương Ninh lộ vẻ thương tiếc, “Không biết khi nào chuyện này mới ngừng khiến người khác hoang mang… Em làm việc chắc cũng rất vất vả.”
Lục Tiểu Chu đổi dép, tim phá lệ đập nhanh: “Đúng là… nếu bắt được tội phạm nhanh hơn thì tốt rồi. Được rồi, sáu giờ tối hôm qua, anh đi đâu vậy?”
“Anh đi dạo trong vườn hoa tìm cảm hứng, không phải mỗi ngày ăn cơm xong đều làm thế hả? Em về trễ, cho nên anh phải đi một mình.” Khương Ninh vỗ đầu cậu, “Chắc không phải là do phá án lao lực nên trí nhớ giảm mạnh rồi chứ?”
Lục Tiểu Chu thở phào nhẹ nhõm, cười thoải mái: “Em thật sự quên mất. Ha ha.”
“Đừng cười nữa, anh đói bụng rồi, hôm nay đến phiên em nấu cơm.”
“Yes, sir!”
Hai người vẫn bình thản, ăn cơm, đi dạo, về nhà ăn trái cây xem TV, sau đó tắm rửa *** đi ngủ. Chỉ lạ là hôm nay Khương Ninh như có chuyện không yên, qua loa đẩy vài cái trong cơ thể Lục Tiểu Chu rồi bắn, sau đó còn đỏ mặt buồn bực chui vào chăn làm mình làm mẩy. Lục Tiểu Chu lại cảm thấy hành động đó rất dễ thương, lôi Khương Ninh từ ổ chăn ra, dùng miệng lấy lòng đối phương rồi mới đi ngủ.
Đêm đó Lục Tiểu Chu ngủ không yên ổn, lúc nằm mơ cứ lật qua lật lại, trong mơ lại thấy một mảnh đỏ rực màu máu. Sau một lúc, khung cảnh xung quanh lại đổi thành một cái hẻm nhỏ âm u, cậu một mình bước về phía trước, mỗi bước chân đều chứa sự hoảng sợ.
“Khương Ninh? Khương Ninh?” Cậu hét tên của anh.
Sau đó, cậu thấy được.
Người yêu cậu đang cầm trong tay một thanh sắc, bên chân có một người nằm bất động. Lục Tiểu Chu không thể khống chế mà tiến lên, dần dần hình ảnh càng rõ ràng, chàng trai này cậu đã từng gặp, đó là cậu phục vụ nhỏ nhắn nhã nhặn trong tiệm cơm hôm nọ.
Xương sọ cậu ta bị đánh nát.
“A!”
Lục Tiểu Chu giật mình tỉnh giấc, nhưng lại phát hiện mình không hề ở trên giường.
Mà là cái hẻm nhỏ trong mơ.
Cậu cầm thanh sắt trong tay. Dưới chân cậu là người phục vụ đã bị đánh vỡ đầu.
Con người này đã từng sờ vai Khương Ninh.
Khung cảnh này rất quen thuộc, giống như đã xảy ra rất nhiều lần. Bao gồm thiếu niên có má lúm đồng tiền trong tiệm bánh ngọt luôn cười với Khương Ninh; còn… còn…
Nhớ không rõ, nhưng tất cả bọn họ đều khiến cậu căm ghét.
Lục Tiểu Chu hoảng hốt lấy từ túi áo ra một tờ giấy hơi ố vàng để trên cái đầu đã bị sứt mẻ của thi thể, lập tức tờ giấy bị vết máu thấm ước. Nhưng thoáng có thể thấy rõ nội dung:
– Nếu ngươi nhìn người nào, ta sẽ móc mắt người đó.
– Nếu ngươi hôn người nào, ta sẽ cắt lưỡi người đó.
– Nếu ngươi vuốt ve người nào, ta sẽ lột da người đó.
– Nếu ngươi thân mật với người nào, ta sẽ thiến người đó.
– Nếu ngươi nhớ đến người nào, ta sẽ đánh vỡ đầu người đó.
– Nhưng nếu ngươi yêu người nào, ta sẽ moi tim ngươi rồi nuốt sống.
– Nghi thức thần thánh kết thúc tại đây.
– Xương máu chúng ta vĩnh viễn hợp thành một.
– Ta yêu ngươi, tin rằng ngươi cũng yêu ta, người tình thân mật nhất của ta.