Khương Ninh và Lục Tiểu Chu quen biết nhau nhờ việc thuê chung phòng. Trước đây Lục Tiểu Chu đã từng phá án tại căn nhà này, người thuê lúc đó là một họa sĩ đột nhiên mất tích, thành ra vụ án đó chưa được giải quyết.
.
Chủ nhà trưng vẻ mặt như đưa đám nói: “Sao lại xảy ra việc này chứ? Làm sao đây… Chắc cũng chẳng ai dám thuê căn phòng này nữa.”
.
Lục Tiểu Chu gãi đầu nói: “Vậy thì để tôi thuê.”
.
Đang đầu năm, biết tìm đâu ra phòng trọ vừa tốt lại vừa rẻ như thế? Cũng không dễ gì gặp được, thôi thì coi như là số trời. Thế là, trong cái số trời đó, cậu gặp được Khương Ninh. Khi đó Khương Ninh cảm thấy gì cậu không biết, cậu chỉ biết mình đã bị sét đánh. Trước đây cậu chưa từng nghĩ mình là đồng tính luyến ái, việc này đến một cách hoang mang mà ngọt ngào.
.
Cuộc sống của hai người thật ra rất bình dị, dù có trước khi quen hay sau khi quen, ngoại trừ những lúc thân mật giữa tình nhân với nhau ra thì cũng chẳng có gì khác biệt. Khương Ninh là một nhà văn, nhưng theo cách nói của anh thì là “Ngồi ở nhà chả làm gì cả”, anh không thích dùng máy vi tính công nghệ cao, chỉ thích dùng bút máy đơn giản, mực nước xanh thuần, và loại giấy viết thư hơi ố vàng. Lục Tiểu Chu vô cùng hâm mộ nét chữ của anh.
.
Khương Ninh đặc biệt thích ăn đồ ngọt, Lục Tiểu Chu bởi vì thế mà đã tự học làm bánh ngọt, in một mớ tư liệu từ trên mạng xuống, lòng tràn đầy nhiệt tình muốn làm người yêu vui lòng.
.
Không biết chừng chắc là do cậu quá sức nhiệt tình, cho nên cái lò nướng vừa mới mua đã hy sinh anh dũng ngay sau một tiếng “ầm”. Từ đó trở đi, Lục Tiểu Chu không dám thử lại lần nữa.
.
“Nhà hàng này vừa mới khai trương cuối tuần ha?” Tướng ăn của Lục Tiểu Chu rất xấu, giống như con nít ba tuổi, chỉ còn thiếu mỗi chiếc yếm nữa thôi, Khương Ninh phải thường xuyên lau miệng giúp cậu.
.
“Ừ, cũng được ha?”
Lục Tiểu Chu bĩu môi: “Anh có vẻ quen thuộc chỗ này quá nhỉ, có phải hay đến đây ăn một mình không?”
.
“Làm gì có, chỉ mới một lần thôi mà.”
.
“Ai ui…”
.
Lúc này, đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một cậu phục vụ đi ngang qua bất ngờ bị hụt chân, hai ly nước đang cầm trên tay hất hết lên người Lục Tiểu Chu.
.
“Xin lỗi ngài, tôi thật có lỗi, thật có lỗi!” Cậu phục vụ vội vàng lấy khăn lau cho cậu, dáng dấp thoạt nhìn rất thành thật, chắc là sinh viên đang làm việc ngoài giờ, thái độ lại thật thà khiến người ta không đành lòng trách cứ.
.
“Không sao.” Lục Tiểu Chu lắc đầu, nhưng đối phương vẫn chà lau người cậu.
.
Khương Ninh từ phía đối diện đứng lên, vỗ vỗ cậu phục vụ: “Cứ để tôi làm.”
.
“Hả… Vâng, thật sự rất xấu hổ.” Cậu nam sinh cúi mình chào rồi rời đi, Khương Ninh lắc lắc đầu:
.
“Sao em không né đi, xem này, ướt hết rồi.”
.
Lục Tiểu Chu bất mãn: “Vừa rồi cậu ta lau khắp người em, anh không thấy tức giận à?”
.
Khương Ninh cười ha ha nhìn cậu: “Anh còn chưa luyện tới tầng độc chiếm biến thái đó đâu.”
.
Ôi…
.
Con người này cái gì cũng tốt, duy độc một điểm khiến Lục Tiểu Chu không vừa ý, đó chính là lạnh nhạt. Nếu mà bá đạo một chút, thỉnh thoảng lại đẩy cậu vào tường cưỡng hôn một lát thì…
.
“Này.” Khương Ninh vươn tay huơ huơ trước mắt cậu, “Cười ngây ngô gì thế.”
.
“A, em cười ngây ngô?” Lục Tiểu Chu hoàn hồn.
.
Mặc dù có việc xen giữa, nhưng hai người vẫn dễ dàng dùng xong bữa cơm, cuộc sống gia đình thật hạnh phúc… Nhưng mà, nếu không có những tên biến thái sát nhân kia, có lẽ nó còn tốt hơn nhiều.
.
***************************
.
Lại có người chết.
.
Lần này nạn nhân là người Lục Tiểu Chu biết, chính là cậu thiếu niên làm thêm ở tiệm bánh ngọt, mỗi lần đều giảm giá cho cậu, lúc cười rộ lên bên má trái có một lúm đồng tiền rất sâu. Hiện trường vụ án lại có một phong “Thư tình”, hạ thân của chàng trai này cũng bị thiến như trong nội dung bức thư.
.
“Cũng một phong cách, thủ pháp gọn gàng lưu loát không để lại chút dấu vết.” Pháp y phiền muộn lắc đầu, “Trên đời vốn không có gì là hoàn hảo, nhưng thủ pháp này thật sự… có thể đạt đến trình độ chuyên nghiệp. Tội phạm trước đây chắc chắn đã từng học giải phẫu, hơn nữa lại rất xuất sắc.”
──“Dù ba mẹ anh quan hệ tốt với viện y học, vả lại thành tích của anh cũng rất xuất sắc, nhưng anh vẫn thấy việc sáng tác vui hơn.”
.
──“Khi viết anh thích dùng giấy viết thư nhất, cảm giác cứ như tự tay viết thư tình cho người yêu ở phương xa, tâm hồn sẽ đặc biệt sung sướng.”
──“Chào mừng em về nhà, người tình thân mật nhất của anh.”
.
“Tiểu Chu? Tiểu Chu?”
.
“Hả?” Lục Tiểu Chu giật mình, “Có chuyện gì à?”
.
“Không có gì, sắc mặt cậu không được tốt. Gần đây nhiều việc lắm hả? Cũng không còn cách nào khác, chúng ta đang mang trên người trách nhiệm cũng như nghĩa vụ to lớn. Chỉ cần phá án xong là khỏe rồi.”
.
“Ưm… biết rồi.”
.
Lục Tiểu Chu cắn móng tay, lồng ngực xiết chặt lại.