Nếu ngươi nhìn người nào, ta sẽ móc mắt người đó.
– Nếu ngươi hôn người nào, ta sẽ cắt lưỡi người đó.
– Nếu ngươi vuốt ve người nào, ta sẽ lột da người đó.
– Nếu ngươi thân mật với người nào, ta sẽ thiến người đó.
– Nếu ngươi nhớ đến người nào, ta sẽ đánh vỡ đầu người đó.
– Nhưng nếu ngươi yêu người nào, ta sẽ moi tim ngươi rồi nuốt sống.
– Hỡi người tình thân mật nhất của ta.
“Eo, thật là biến thái…” Đồng chí Lục Tiểu Chu nhìn vật chứng mà tội phạm để lại hiện trường, da đầu như phát run. Mặc dù đây là lần thứ ba cậu nhìn thấy thứ này.
Mỗi một từ trên mảnh giấy đều được in từ nhiều kiểu chữ khác nhau, nhưng lại cùng một màu đỏ chói khiến người ta cảm thấy ngứa mắt. Dòng chữ được sắp xếp một cách ngay ngắn tạo thành một bức “Thư tình”. Có vẻ tội phạm là một người rất tỉ mỉ.
Nhưng có người nào biến thái mà lại không tỉ mỉ hay chỉ số thông minh hơn người chứ?
Cho đến bây giờ tổng cộng đã có ba nạn nhân. Nạn nhân đều là những nam giới trẻ tuổi khoảng từ hai mươi đến hai mươi lăm, chiều cao trên một mét tám, đều có gương mặt xinh đẹp và không có dấu hiệu bị cưỡng bức.
Tình trạng mỗi nạn nhân đều tương tự như nội dung của bức “Thư tình”, nạn nhân thứ nhất khi chết bị móc đi hai mắt; nạn nhân thứ hai bị cắt lưỡi; nạn nhân thứ ba khá thảm thương, toàn thân bị lột sạch da, ngay cả đến pháp y vừa nhìn thủ pháp của tội phạm đã cảm thán nói rằng ‘từ lúc học đại học đến giờ chưa từng thấy qua tiêu bản nào hoàn hảo đến thế’. Đáng thương nhất vẫn là đồng chí Lục Tiểu Chu – người đầu tiên phát hiện ra địa điểm gây án, khiến cậu ba ngày không nuốt nổi cơm.
Nhìn thế nào cũng không giống vụ giết người hàng loạt.
Thật sự là phiền não mà… Nếu như không bắt được đầu sỏ, nhất định sẽ còn nhiều người khác bị hại. Nói sao đi nữa, trông cậu cũng rất phù hợp với điều kiện bị giết…
“Tiểu Chu, còn chưa tan tầm hả?”
Lục Tiểu Chu run rẩy, lập tức nghiêm trang chào: “A! Vương đội trưởng!”
Đồng chí đội trưởng cười tươi nói: “Cũng muộn rồi, cậu chưa ăn cơm chiều chứ gì? Nhanh lên, dọn dẹp rồi về sớm đi, án mạng này chỉ với sức một người thì cũng không lần ra manh mối đâu.”
Lục Tiểu Chu cười thật thà gật đầu.
Đổi đồng phục xong, cậu vội vàng ra về, nửa đường qua một tiệm bánh ngọt thì vào mua hai phần bánh trà xanh cho cái người thích đồ ngọt đang ở nhà kia. Nghĩ đến nét mặt hài lòng của anh, ngực cậu tự dưng lại ngọt ngào.
“Em về rồi… A, ngủ rồi à?”
Có một thanh niên đang nằm trên sô pha, ôn hòa say ngủ, trong tay anh còn cầm một cây bút máy, ống tay áo thì bị mực xanh nhiễm ước một mảng. Nhìn bản thảo bày bừa trên bàn trà, Lục Tiểu Chu bước lại gần, rút cây bút trong tay anh, sau đó sắp xếp các bản thảo, cuối cùng lấy gọng kính đen sắp sửa trượt xuống mũi và hôn một cái lên môi anh.
Tuy anh thoạt nhìn không ngăn nắp, nhưng Lục Tiểu Chu vẫn rất say mê anh. Bọn họ ở chung với nhau đã ba năm, tình yêu giờ đã thành căn bệnh nguy kịch hết thuốc chữa.
Người thanh niên mở mắt, mê man nhìn cậu chăm chú một lúc lâu, sau đó mỉm cười: “Ưmm… Chào mừng em về nhà, người tình thân mật nhất của anh.”
Lục Tiêu Chu cười tủm tỉm tiếp tục hôn, dùng cằm cọ cọ mặt anh:
“Ngài Khương Ninh, ngài đã bị Lục Tiểu Chu bắt, ngài có quyền giữ im lặng, nhưng lời ngài nói ra sẽ là bằng chứng buộc tội ngài trước tòa.”
“Anh yêu em.” Khương Ninh bỗng nhiên nói.
Lục Tiêu Chu tức thì hồn vía lên mây.
“Anh đói bụng, chờ anh thay quần áo, tụi mình ra ngoài ăn cơm.” Khương Ninh đi vào phòng ngủ, lại xoay người cho cậu một cái hôn gió.
Lục Tiểu Chu vững vàng tiếp được.