Phòng 401, Khu Chung Cư Số 35

Chương 20: Chương 20: Anh Yêu Em




Edit: Vi

Beta: Emerald

Bạch Nguyễn lia tấm thiệp mừng sinh nhật mỏng manh lên bàn, tay cầm lấy một viên chocolate nhân rượu nhét vào miệng Giản Đan còn miệng nói:

– Tức cũng no rồi, anh không ăn đồ của anh ta, cậu tự đi mà ăn.

Giản Đan lười quản Bạch Nguyễn, có ăn mà không muốn, chẳng biết lại bị cái gì chọc cho phát điên.

– Giản tiểu ngốc, cậu có thể có chút tiền đồ được không? Một chút chocolate thôi mà đã bị mua chuộc rồi sao?

Bạch Nguyễn hờn dỗi một lúc, thấy Giản Đan chẳng thèm để ý đến mình mà ăn thật high, rốt cuộc không nhịn được.

– Để làm gì? Anh cả em cuối cùng chọc tức anh ái gì, đồ của Lý Kiêm Hiền anh cũng vẫn ăn mà.

Bạch Nguyễn không biết phải nói với Giản Đan thế nào, nghẹn nửa ngày mới phun ra một câu:

– Anh ta vốn chẳng phải người tốt.

Giản Đan vươn tay đem chocolate bôi lên mặt anh, Bạch Nguyễn lau đi, sau đó dí dí đầu Giản Đan:

– Bao giờ thì đầu óc cậu mới dùng được?

– Vậy anh nói em nghe anh cả em làm sao mà chọc đến anh?

– Hắn chọc tới anh cái rắm ấy! Hắn mà chọc tới anh là anh đã đập hắn rồi!

– Em nói anh biết đừng tùy tiện mắng anh em! Anh ấy có thế nào cũng là anh của em!

Tuy rằng lúc Giản Đan còn nhỏ, anh trai đã đi Mĩ nhưng tâm lí Giản Đan đương nhiên vẫn khó chịu khi thấy người khác nói nhăng cuội về anh mình. Giản tiểu ngốc có chút bực mình khi nghe Bạch Nguyễn nói linh tinh.

Bạch Nguyễn phát điên:

– Quên đi quên đi! Thế nào đi nữa tôi cũng là người ngoài, cậu cùng anh cậu thì tương thân tương ái! Tôi mặc kệ cậu!

– Bệnh thần kinh à! Bạch Nguyễn, anh lên cơn điên cái gì chứ?!

Tiếng đóng cửa quá lớn, Đổng Thư nghe thấy liền đi từ phòng ngủ ra thì thấy Bạch Nguyễn đã đi rồi.

– Sao thế? Sao Bạch Nguyễn đã về rồi

Giản Đan bực mình đưa chocolate cho Đổng Thư:

– Lên cơn điên phải về nhà uống thuốc! Không cần để ý tên vương bát kia!

Bé Giản Đan tức giận ngồi trên sofa cắn gối ôm, Đổng Thư pha một li sữa đưa qua. Giản Đan chôn đầu trong gối ôm chẳng thèm để ý đến Đổng Thư, Đổng Thư tốt tính xoa xoa tóc của bạn nhỏ ngốc đang hờn dỗi.

– Bạch Nguyễn mắng bừa anh trai tôi, không biết là lại phát điên cái gì.

Một lát sau, Giản Đan rầu rĩ mở miệng, tóc tai lười biếng lay động.

– Bạch Nguyễn không phải loại người bịa đặt, em biết mà.

– Vì biết nên tôi mới tức, tôi không biết vì sao hai người họ làm loạn thành như vậy. Hai người, một là anh trai, một là bạn tốt, tôi ở giữa phải làm sao bây giờ?

Đổng Thư lôi đầu Giản Đan từ gối ôm ra:

– Vậy em nghĩ xem có phải hai người họ cãi nhau hay không?

Giản Đan ghé đầu lên cánh tay Đổng Thư suy nghĩ một lát, uể oải lắc đầu:

– Lúc tôi năm tuổi thì anh trai đã đi Mĩ, lúc đó anh ấy đã hơn hai mươi, Bạch Nguyễn lúc ấy mới bao nhiêu tuổi mà có thể tranh cãi được chứ.

– Vậy anh trai em cũng có lúc trở về chứ, hay là lúc về cãi nhau?

– Anh tôi chỉ có lúc mừng năm mới thì về, nhà chúng tôi với nhà Bạch Nguyễn cùng nhau mừng năm mới, nhưng anh trai tôi giờ đã bốn mươi rồi, làm sao có thể cãi nhau?

Tranh thủ lúc Giản Đan còn đang phát điên, Đổng Thư bám riết không tha đem sữa tới bên miệng cậu, Giản Đan liếc mắt nhìn anh, nhưng vẫn ngoan ngoãn uống cho hết cốc sữa ấm.

– Mai hỏi Bạch Nguyễn là được mà. Được rồi, đừng tức giận, anh làm cho em một cái bánh trứng.

– Phải ba cái

~– Được, ba cái.

Ngoài miệng thì đồng ý hỏi, nhưng ngày hôm sau đến công ty, Giản Đan chỉ hừ một tiếng rồi lướt qua Bạch Nguyễn bắt đầu làm việc, Bạch Nguyễn tức chết, cũng chẳng thèm để ý Giản Đan.

Hai người không ngừng bắn ra ánh sáng lạnh, khiến cho đồng nghiệp rét run. Bạch Nguyễn tâm tình không tốt không tập trung làm việc được, Giản Đan bực mình đến đồ ăn vặt cũng chưa thèm nhấm, tổ hóng hớt bị ngược đãi đã phái ra cô nương Số Một dũng cảm đến hỏi Giản Đan.

Cô nương hóng hớt Số Một:

– Tiểu Giản Đan, sao em lại cùng Tiểu Bạch cãi nhau?

Giản Đan:

– Không ạ.

Cô nương hóng hớt Số Một:

– Nói một câu thôi, chị giúp em với Tiểu Bạch làm hòa được chứ?

Giản Đan:

– A! Chị Lan Lan, bên phải chị có con gián!

Cô nương hóng hớt Số Một:

– Cái gì?! Ở đâu ở đâu?!

Giản Đan:

– Em phải đi mua mấy thứ với người khác. Em đi trước đây.

Cô nương hóng hớt Số Một thất bại, tiên sinh hóng hớt Số Hai long trọng tiếp nối.

Tiên sinh hóng hớt Số Hai:

– Tiểu Giản Đan ~ Anh mua xíu mại em có ăn không?

Giản Đan:

– Dạ? Được, cho em một cái.

Tiên sinh hóng hớt Số Hai:

– Đây là tư liệu của Bạch Nguyễn, em mang cho nó đi.

Giản Đan:

– Anh tự mang đi, em còn có việc.

Tiên sinh hóng hớt Số Hai:

– Em với nó có vẻ thân thiết mà, em giúp anh đi, giúp anh thì hộp xíu mại này cho em hết.

Giản Đan:

– Em có bánh trứng người nhà làm cho rồi, thế nào, anh ăn xong rồi mang cho Bạch Nguyễn nhé.

Tiên sinh hóng hớt Số Hai bị đồ ngon quyến rũ, thất bại.

Cứ thế tiếp tục, thành viên Số Một, Hai, Ba của tổ hóng hớt toàn bộ đều thất bại, đành tiếp tục trải qua một ngày nước sôi lửa bỏng không thể không có đồ ăn vặt.

Chiến tranh lạnh vẫn còn tiếp tục tới tận thứ sáu, lúc Đổng Thư lái xe đưa Giản Đan đi làm còn ngàn vạn dặn dò cậu phải nói chuyện với Bạch Nguyễn, tối mai mời anh qua dự sinh nhật. Bạch Nguyễn bị Lí Kiêm Hiền mang đi thành phố X chọn đồ nội thất. Giản Đan đợi tới chiều cũng không thấy Bạch Nguyễn về, nghĩ mãi cũng gửi cho Bạch Nguyễn một tin nhắn.

– Mai sinh nhật em, bảy giờ tối bắt đầu, anh có thời gian thì qua đây đi.

– Ừ, anh mua cho cậu mô hình, ngày mai gọi người mang sang.

Trước kia bánh sinh nhật đều do Bạch Nguyễn mua, năm nay cãi nhau giận dỗi đến ngày cuối cùng, Giản Đan cũng không biết Bạch Nguyễn có mua không. Đổng Thư để cho chắc ăn đành mang Giản Đan đi chọn bánh ngọt. Cuối cùng Giản Đan chọn một cái bánh ngọt hoa quả có hai chú gấu nhỏ tựa vào nhau.

Chủ nhật Đổng Thư bận túi bụi, buổi sáng mua đồ ăn, lấy bánh ngọt, chọn quà, buổi chiều chuẩn bị đồ làm tiệc. Bạn nhỏ Giản Đan ngủ một mạch tới chiều, chỉ có tiếp điện thoại, nhận đủ các loại chúc mừng sinh nhật.

Buổi chiều nhận được vài hộp quà, chị gái gửi tặng máy tính bảng mới nhất và màu vẽ, ba Giản và mẹ Giản thì gửi đồ ăn vặt phương nam tự làm, Lí Kiêm Hiền và anh trai Giản Đan giống nhau, gửi đến một hộp chocolate.

Xem xong quà sinh nhật, Giản Đan rảnh rỗi nên đi quấy rầy Đổng Thư. Trong bếp, Đổng Thư đang toát mồ hôi, Giản Đan thì trộm mở tủ lạnh ăn vụng.

– Giản Đan, em đi xem TV đi được không? Trong này anh đang bận, em vào làm gì.

– Tôi mang bánh quy ra ngoài ăn.

– Không được, buổi tối có nhiều đồ ăn lắm, em ăn bánh thì no mất.

Đổng Thư tịch thu chocolate Giản Đan cầm trên tay, đi đến định mở tủ lạnh. Mở tủ ra mới phát hiện chỗ đồ ăn vặt đã bị Giản Đan ăn mất một nửa, anh dở khóc dở cười, nhẹ nhàng gõ đầu tên quỷ tham ăn.

Chuẩn bị xong hết đã là sáu giờ, vì ba người đều uống được rượu nên chuẩn bị rượu đế, còn bánh ngọt hoa quả siêu bự được đặc biệt đặt ở giữa bàn.

Giản Đan ăn vụng bên này một tí, bên kia một tẹo để chờ Bạch Nguyễn, Đổng Thư hết cách đành rán cho cậu một đĩa cá nhỏ để cậu nhấm nháp, không thì lúc Bạch Nguyễn đến đây hẳn là cả bàn đồ ăn đều không còn dấu vết. Đến tám rưỡi mà Bạch Nguyễn vẫn chưa đến, Giản Đan bảo Đổng Thư gọi cho Bạch Nguyễn hỏi xem sao.

– Em tự gọi, anh bấm số cho em?

– Anh gọi! Tôi không thèm gọi cho anh ấy đâu!

Giản Đan ôm đĩa cá trốn ở đầu bên kia sofa, Đổng Thư cầm bánh trứng vẫy vẫy trước mặt GIản Đan.

– Được rồi, ăn một cái bánh trứng rồi không giận nữa, anh bấm số cho em nhé

~– Xin lỗi, số quý khách vừa gọi hiện ngoài vùng phủ song…

Đổng Thư:

– Có khi là Bạch Nguyễn có việc, em nhắn tin cho anh ấy?

– Lắm chuyện!

“Tiểu Bạch, anh chết chỗ nào rồi, anh không đến em ăn hết bánh ngọt!”

“Tiểu Bạch! Chín giờ rồi! Anh đi đâu thế?”

“Tiểu Bạch! Nhận được tin nhắn thì gọi cho em, nhanh lên đấy!”

“Tiểu Bạch! Nhận được tin thì trả lời em.”

– Chết tiệt! Tiểu Bạch chết bầm! Đồng ý đến rồi mà bây giờ còn thay đổi! Không để ý anh ấy nữa, chúng ta cắt bánh ngọt đi.

Đổng Thư cầm nến định cắm lên bánh ngọt, Giản Đan chọn một ngọn nến dài cắm ở cạnh hai chú gấu, châm lửa sau đó “phù” một cái, thổi tắt nến.

– Thế là được rồi, đâm nhiều đến nỗi chỗ nào cũng là lỗ thủng khó coi chết đi được. Được rồi! Sinh nhật đã xong giờ có thể ăn bánh ngọt! Ta da

Với loại thái độ qua loa cho xong chuyện của Giản Đan, Đổng Thư thật bất đắc dĩ. Anh cầm bật lửa châm nến lần nữa, kéo Giản Đan lại, chắp tay cậu thành chữ thập:

– Gì thì cũng phải ước chứ, ước nguyện xong lại cắt bánh?

Giản Đan lười biếng tựa vào người Đổng Thư:

– Cầu cho tôi được sớm ăn bánh ngọt, được chứ?

Đổng Thư bó tay với cái tên tham ăn ngơ ngác này, cắt một miếng bánh to đặt vào cái đĩa Giản Đan đã sớm cầm trong tay. Giản tiểu ngốc khăng khăng muốn ăn một con gấu nhưng không muốn làm hỏng con còn lại, làm hại Đổng Thư tốn bao nhiêu công sức tách hai con gấu ra.

Ăn bánh ngọt xong, Giản Đan mở rượu đế cùng uống với Đổng Thư. Giản Đan vỗ ngực nói mình có thể uống được, nhất định là có thể uống thắng Đổng Thư, nhưng mà bạn nhỏ Giản đã quên mình vừa uống bia, hơn nữa Đổng Thư đi làm đã nhiều năm không hề uống ít rượu xã giao.

Kết quả là Giản Đan một chén đã say, cầm chén đuổi theo Đổng Thư đòi uống thêm, Đổng Thư giấu bình rượu ở phía sau, không để Giản tiểu ngốc mượn rượu làm càn.

– Cho tôi cho tôi, uống thêm chén nữa!

– Em say rồi, uống coca được không, cho em thêm cả đá nữa.

Giản Đan chẳng nghe Đổng Thư nói gì, bổ nhào vào lòng Đổng Thư tìm bình rượu, Đổng Thư bị bạn nhỏ ngốc kia nhào đến làm cho đứng không vững, vất vả lắm mới có thể dựng cả Giản Đan lẫn bình rượu đế lên.

– Anh với cái tên vương bát đản Bạch Nguyễn kia đều cùng một loại, đều bắt nạt tôi!

Cùng Bạch Nguyễn cãi nhau một trận, bây giờ Đổng Thư lại không chiều theo ý mình, tâm tình Giản Đan phải nói là vô cùng không tốt.

Đổng Thư bưng nước sôi để nguội dỗ Giản Đan uống, con thú nhỏ cáu kỉnh ngơ ngác bĩu bĩu môi lầm bầm:

– Tiểu Bạch là con rùa, đã nói đến rồi còn không đến, anh cũng là đồ con rùa nốt…

– Uống rượu không tốt, uống nước được không?

– Ai nói uống rượu? Tôi nói anh!

– Anh chọc giận em cái gì thì anh sửa được không, đến đây, uống một ngụm nước đi.

Giản Đan chụp lấy mặt Đổng Thư mà véo:

– Sửa cái rắm! Đầu óc anh còn chẳng bình thường

~Đổng Thư để Giản Đan véo đến mức méo mặt, cẩn thận dùng tay xoa xoa mặt, cũng không để ý đến lời Giản Đan, trong tình huống này đầu óc ai không rõ ràng thì chỉ cần nhìn là biết.

– Anh đừng, đừng có nhìn tôi! Tốt với tôi đều là giả! Anh rõ ràng không thích tôi!

– Không thích tôi còn tốt với tôi, anh chắc chắn cố ý, hức, tuyệt đối cố ý! Anh thích ai thì phải đối xử tốt với người ta!

Đổng Thư vô duyên vô cớ bị oan uổng tội “ngoại tình”, lập tức lấy ra quà sinh nhật mình mua cho Giản Đan để biểu đạt tấm lòng, món quà được mở ra, là một đôi nhẫn bạch kim.

– Vì có anh Lí giúp nên giảm được tiền xe, nên quyết định mua cái này, em đeo trước đi. Tháng sau nếu được chuyển biên chế, cuối năm anh sẽ có tiền thưởng, đến lúc ấy anh mua nhẫn kim cương em thích được không?

Đơn Giản nghiêng nghiêng đầu, cầm nhẫn quơ quơ:

– Tôi, tôi nói thích nhẫn lúc nào? A, có khắc chữ này.

Đổng Thư lấy một chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của Giản Đan, xoa xoa tóc cậu:

– Lần trước lúc xem tạp chí, em thích một cái nhẫn kim cương kiểu nam còn gì?

– Nói bừa thôi, đeo cái này vướng lắm, tôi không thèm.

Ngoài miệng nói không cần nhưng Giản Đan cũng không tháo nhẫn xuống.

– Anh thực sự thích em, Giản Đan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.