Edit: Vi
Beta: Emerald
Hộ sĩ đi ngang qua lập tức hướng về phía Vương Thế làm một dấu hiệu trật tự:
– Suỵt! Bác sĩ Vương, anh nói nhỏ thôi!
Vương Thế nở nụ cười miễn cưỡng với hộ sĩ rồi quay đầu lại hung tợn trừng mắt nhìn bác sĩ nhỏ một cái. Bác sĩ nhỏ quay đầu nhìn Giản Đan, Giản Đan im lặng quay đầu dịch chăn cho Đổng Thư.
– Ai khâu cho cậu?
– Không biết…
– Không biết? Cậu là lợn à? Đúng là… Biết thế đã dặn người ta khâu cho dễ nhìn một chút.
Vương Thế tuy ngoài miệng hung tợn nhưng động tác tay rất nhẹ nhàng, cẩn thận đem tay áo bác sĩ nhỏ kéo xuống che miệng vết thương, còn xoa xoa cái đầu bù xù của cậu ta.
– Tôi, tôi tôi tôi, tôi có thể bồi thường tiền…
Chẳng mấy khi Vương Thế không đánh người, nhưng bác sĩ nhỏ lại cứ lắp ba lắp bắp nói không ra câu.
Vương Thế hừ một tiếng:
– Đó là bình hoa cổ thời Thanh, tất cả tiền trên người cậu đều là của tôi cho cậu tiêu vặt, cậu tính bán một quả thận cho tôi để bồi thường à?
– Bán thế nào? Tôi có hai quả thận phải không?
– … Câm miệng, đồ ngốc này!
Khóe miệng Giản Đan run rẩy nhìn hai người kia như đang diễn hài, vì sao mỗi lần mình đến đây đều có thể gặp phải chuyện có một không hai. Cuộc sống của hai người này luôn “phong phú” như vậy sao?
Không xem được thêm nữa, Giản Đan quay đầu thì nhìn thấy cạnh Vương Thế có cái túi nilon, chất lỏng bên trong nhỏ từng giọt từng giọt dọc theo ghế dựa, rơi xuống sàn. Giản Đan hắng giọng, chọt chọt cánh tay Vương Thế:
– Bác sĩ Vương, túi của anh.
– A, bất cẩn quá, đồ tiện lợi đều không tiện lợi tí nào!
Vương Thế nhanh tay nhấc gói to lên, mỡ vẫn nhỏ giọt tí tách, suýt chút nữa đã dính lên cả quần áo anh, bác sĩ nhỏ ở bên cạnh định lau giúp.
– Cậu định làm gì? Muốn làm móng giò lăn mỡ đấy à? Sang bên kia đi!
– Nhưng anh không thích giặt quần áo… Bẩn rồi là vứt đi, rất lãng phí…
– Có tốn tiền cậu đâu, sang bên kia sang bên kia.
Dọn sạch sẽ mọi thứ, Vương Thế bực mình đem tất cả những thứ đồ tiện lợi kia ném vào thùng rác, bác sĩ nhỏ nhìn theo, vụng trộm nuốt nước miếng, từ sáng đến giờ cậu chưa có cái gì vào bụng đâu.
– Cảm ơn cậu đã giúp. Đúng rồi, sao cậu lại ở đây?
– À, Đổng Thư cảm lạnh, tôi dẫn anh ấy đến khám.
Trong lòng Giản Đan nghĩ: cuối cùng anh cũng nhìn đến tôi, tôi còn nghĩ anh lờ đi luôn rồi chứ. Trong lòng nghĩ loạn xạ nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười tủm tỉm mà chào hỏi với Vương Thế.
– Tôi, tôi biết! Đổng Thư chính là tên… Đau quá!
Vương Thế thu lại nắm đấm đang đặt trên đầu bác sĩ nhỏ, sửa sang quần áo mình một chút:
– Câm miệng, cậu không nói lời nào thì sẽ không ai cho cậu là thằng ngốc đâu.
Giản Đan nhìn Đổng Thư còn đang ngủ, lấy bao phim âm bản ra đưa cho Vương Thế, nói khẽ:
– Đây là phim âm bản bệnh trạng của Đổng Thư, tôi mang đến cho anh xem.
Vương Thế cũng nói khe khẽ:
– Tôi sẽ xem, sau khi xem xong sẽ gọi điện cho cậu.
Bác sĩ nhỏ vung tay:
– Tôi cũng muốn xem!
– Nhìn gì mà nhìn! Về văn phòng!
– Tôi, tôi còn hai chai nước chưa truyền…
– Cầm về văn phòng rồi truyền!
Giản Đan tràn ngập đồng tình nhìn hai người đi xa, Vương Thế rõ là không phải truyền nước mà là định thắt cổ bác sĩ nhỏ, quả nhiên đến bệnh viện này sẽ luôn có trò hay để xem, xem hai tên dở hơi kia còn phấn khích hơn cả đoàn hài kịch ấy chứ.
Đổng Thư rất mệt, truyền nước xong mà vẫn không tỉnh lại, Giản Đan sờ trán anh, thấy hạ sốt rồi mới yên tâm.
– Đổng Thư, Đổng Thư dậy đi, chúng ta phải về.
– Ừ? … Ừ.
Đổng Thư ốm chẳng thể nấu cơm, Giản Đan đành mang theo Đổng Thư đi ăn cơm tiệm. Giữa trưa, nhà hàng đều chật ních, tìm ba bốn phố mới có một quán còn chỗ ngồi.
– Ừm… Cho tôi một phần cháo rau, hai bát cơm, súp lơ xanh xào là được rồi.
– Khụ khụ khụ, em không thích ăn rau mà, khụ khụ, đổi một món canh đi.
Đổng Thư đeo khẩu trang, giọng nói có phần rầu rĩ, anh không ngừng ho khan khiến Giản Đan nghe mà lồng ngực phát đau.
Giản Đan hỏi người bán hàng một ly nước khoáng cho Đổng Thư uống thuốc:
– Trước đây khi tôi sốt thì mẹ sẽ cho uống cái này, rất tốt cho cơ thể, uống thuốc nào.
– Lấy thêm một cái thìa đi, khụ khụ, tránh lây sang cho em, khụ khụ khụ khụ.
– Nhìn anh thế kia còn lắm chuyện, câm miệng uống thuốc cho tôi!
Cho đến khi bệnh của cả Giản Đan và Đổng Thư đều khỏi thì cũng đến sinh nhật Giản Đan. Bé Giản Đan chào đời là vào mùa đông, Bạch Nguyễn từng lắm lời nói rằng lúc Giản Đan sinh ra hẳn là đầu óc đã bị đông lạnh đến hỏng, cho nên hành động hay tư duy đều chậm mất nửa nhịp.
Khi ở nhà, sinh nhật Giản Đan cũng chỉ có ba mẹ và Bạch Nguyễn, lúc ra trường cũng chỉ có Bạch Nguyễn mua bánh ngọt, tặng quà, sau đó nhận vài lời chúc mừng sinh nhật.
Giản Đan vừa đến chỗ làm, Bạch Nguyễn đã ném một cái chìa khóa cho cậu, Giản Đan không đỡ được còn sưng cả đầu.
– Sao cậu lại ngốc như thế cơ chứ?
Bạch Nguyễn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhéo mặt Giản Đan, xoay người nhặt cái khóa lên quơ quơ:
– Cái xe của cậu xong rồi, anh đã mang đến đây cho cậu
~– Mang cho em làm gì? Em có bằng lái đâu? Anh xem em thế này sẽ lái xe được hả?
– Biết cậu sẽ không lái, anh lái về cho là được chứ gì? Cái này là quà sinh nhật anh đưa cậu nhé!
Giản Đan chẳng thèm khách sáo:
– Anh giúp được gì? Người giúp hẳn là anh Lí chứ? Hay chưa kìa!
– Cậu có thể không nhắc đến cái con rùa ấy được không hả? Cậu nhắc đến hắn anh sẽ nổi khùng!
Bạch Nguyễn niết niết cái chìa khóa trong tay phát ra tiếng ken két. Giản Đan vươn tay đoạt lại chìa khóa, ân oán cá nhân tự đi mà giải quyết, chìa khóa của cái xe đắt tiền mà hỏng thì làm sao bây giờ hả?
Bạch Nguyễn tốn hơi thừa lời cả nửa ngày mới nhớ đến một vấn đề to đùng, ghé vào tai Giản Đan thầm thì:
– Chờ chút, cậu không biết lái xe, thế thì Đổng Thư có lái được không?
– … Hẳn là có?
– Hẳn là?!
Bạch Nguyễn hắng giọng, nói chậm rãi, lại véo tai Giản Đan:
– Nếu hắn không thể thì làm sao bây giờ?
Giản Đan hất tay Bạch Nguyễn, xoa xoa cái tai đáng thương của mình:
– Hẳn là không sao, chính anh ấy muốn mua, chắc chắn là lái được.
– Không phải, cậu nghĩ lại xem, hắn bị hoang tưởng mà! Nhỡ đâu hắn tưởng rằng mình lái được thì sao? Cậu có hỏi bác sĩ Vương kia không?
– Em hỏi qua rồi, anh ấy nói bệnh này rất khó trị tận gốc, nếu dùng tâm vật lí trị liệu thì cũng được, nhưng em không muốn để Đổng Thư cảm thấy anh ấy là người bị tâm thần.
– Cái này anh không định quản! Rốt cuộc hắn lái xe được không? Nếu không thì sao?
Bạch Nguyễn cướp thanh chocolate Giản Đan vừa lấy ra, há mồm cắn một miếng thật to như để trút giận, anh quên mất Giản Đan to đầu thế rồi nhưng chưa học lái xe! Chẳng lẽ xe lấy về rồi để bên đường cho bụi phủ à?!
Bạn nhỏ Giản Đan làm gì có chuyện để miếng ăn ngon của mình rơi vào miệng người khác, hai tên hơn hai mươi tuổi vì một miếng chocolate năm đồng mà cướp đến cướp đi, làm cho mặt mày đều dính chocolate.
– Ui ~ Tiểu Bạch Bạch ~ Xem ra cậu thật chăm chỉ làm việc, đói đến mức cùng Giản Đan tranh cướp đồ ăn vặt
~– Shit! Lý tiện…. tiên sinh, anh tới làm gì? Tôi nhớ rõ chúng ta có hẹn là vào buổi chiều ở nhà mà!
Bạch Nguyễn kéo Giản Đan về phía mình, giống như là mèo đang bảo vệ đồ ăn, Giản Đan tay cầm chocolate, hung hăng hất cánh tay Bạch Nguyễn.
Lí Kiêm Hiền dường như lơ đãng quét qua Bạch Nguyễn đang ôm tay Giản Đan, lập tức giơ bao đồ gì đó trong tay lên:
– Tôi đến thăm thôi ~ Anh mua cho tiểu Giản Đan đồ ăn ngon này, muốn nhìn không?
– Thật là cảm ơn “ý tốt” của cậu! Không cần khách khí! Chúng tôi không cần!
– Đừng nói thế, em xem này, là chocolate nhập khẩu từ Pháp đấy, đến ăn một miếng đi ~ Mọi người cùng đến ăn luôn!
Thừa dịp đồng nghiệp trong tổ đều đến ăn, Bạch Nguyễn lôi Lí Kiêm Hiền lại rồi vụng trộm hỏi:
– Tôi đã nói là Giản Đan nhà tôi đã có chốn rồi! Anh bây giờ còn mang đồ ăn ngon sang làm gì?
– Anh cũng đã nói từ trước là anh thích em, Giản Đan là bảo bối của em, đương nhiên anh muốn lấy lòng rồi.”
Lý Kiêm Hiền lấy một miếng chocolate đưa cho anh, lại bị Bạch Nguyễn đập tay đi.
– Anh cho là tôi tin hả?
– Tin hay không anh vẫn thích em. Chủ nhật sau có rảnh không? Chúng ta đi ăn được chứ?
Bạch Nguyễn đang cười lập tức xụ mặt:
– Không đi! Tuần sau Giản Đan nhà tôi sinh nhật, tôi muốn làm sinh nhật cho nó, cậu cứ từ từ mà ăn, ăn chết luôn đi!
Lý Kiêm Hiền chẳng thèm để ý, nhún nhún vai, quay đầu sang chỗ người còn đang chọn đồ ngon chuẩn bị mang về nhà là Giản Đan, vẫy tay:
– Tiểu Giản Đan ~ Lại đây lại đây
~– Nghe nói chủ nhật sau là sinh nhật em, em xem anh với Bạch Nguyễn thân nhau vậy, đến sinh nhật em bảo anh một tiếng, được không?
Giản Đan nhìn qua Bạch Nguyễn với bộ dáng tức đến sắp nổi cả gân, tự nhủ thầm: tôi mà gọi anh thì Bạch Nguyễn còn không phát điên? Trong lòng nghĩ thế nên tất nhiên lời ra miệng là cự tuyệt:
– A, ngại quá, anh Lý à, vốn không định mời bạn bè tới sinh nhật, chỉ là người trong nhà tụ tập ăn một bữa cơm nên không thể bảo anh, thật có lỗi.
– Không sao đâu. Đúng rồi, nếu đã biết sinh nhật em thì hẳn nên bày tỏ chút lòng thành. Như thế này đi, anh sẽ đem quà tới cho em, sinh nhật vui vẻ nhé!
– Cảm ơn.
Đến tối tan ca, Bạch Nguyễn giúp Giản Đan đem xe đỗ ở bãi đỗ gần nhà, lúc chiều Giản Đan đã gọi về bảo Đổng Thư làm nhiều món, Bạch Nguyễn đúng lí hợp tình đi ăn chực cơm.
– Mọi người về rồi? Anh làm cơm xong rồi, hai người rửa tay xong là ăn được luôn.
– Ừ, được, có làm cá chiên cho tôi không?
Giản Đan cầm dép lê đưa cho Bạch Nguyễn, Bạch Nguyễn thuận tay móc chìa khóa ra đưa cho Giản Đan, nháy nháy mắt ý bảo Giản Đan hỏi Đổng Thư xem anh có lái được xe không.
– A, đúng rồi, Bạch Nguyễn đã lái xe về đây, giấy phép lái xe của anh ở đâu?
Đổng Thư đặt món canh cuối cùng xuống bàn, nghĩ một lát:
– Hẳn là ở dưới đệm, để lát anh tìm.
Giản Đan chọc chọc tay Bạch Nguyễn: Thấy chưa, em nói có bằng lái mà!
Bạch Nguyễn lè lưỡi: Sao anh biết được hắn có thể lái xe.
Cơm nước xong xuôi, Đổng Thư cầm một hộp quà đưa Giản Đan, nói là buổi chiều có người đưa qua. Giản Đan mở ra, là một hộp chocolate cỡ lớn, tất cả đều là ngoại ngữ mà cậu nhìn không hiểu.
– Hừ, con nhà giaù thì giỏi lắm hả? Chocolate đắt tiền thế này là muốn người ăn bốc hỏa luôn à?
– Sao anh cứ nhắm vào anh Lý thế? Hơn nữa đây là của anh cả em gửi về có được không? Nhìn kĩ cái thiệp mừng sinh nhật này đi!
Giản Đan đem thiệp đi kèm quà đưa Bạch Nguyễn, quả nhiên trên đó kí tên Giản Mạch.
Bạch Nguyễn vẫn không hài lòng:
– Sinh nhật hai mươi tuổi của cậu mà tặng một hộp chocolate? Điện thoại cũng không thèm gọi một cuộc?
Anh em rốt cuộc là chọc anh cái gì hả? Một hộp chocolate anh cũng nói được nhiều thế? Anh ăn hay không? Không ăn em ăn một mình!