Liễu Tà Dương nhảy xuống thuyền Thần Hành, đến trước mặt Lôi Hổ:
- Nhìn Nhị sư huynh dáng vẻ sáng lạn ắt hẳn trong trăm năm sẽ bước vào cảnh giới Nguyên Anh!
Lôi Hổ nghe bùi tai, vui vẻ cười:
- Khi đó nếu sư huynh mua Kết Anh đan thì sư đệ nhớ đừng tính mắc quá.
Nếu trước khi vào Phong Thần trì có tu sĩ nói với Lôi Hổ là ngươi sẽ vào Nguyên Anh chỉ trong vòng trăm năm chắc chắn sẽ bị coi đó là câu trào phúng. Khi ấy Lôi Hổ không chút nắm chắc, nhưng từ khi ra khỏi Phong Thần trì, gã cảm ngộ kim thân của Lôi Hổ rất có tâm đắc, nắm chắc cảnh giới Nguyên Anh sáu mươi phần trăm, nếu cộng thêm Kết Anh đan của Liễu Tà Dương thì gã tin tưởng chín mươi phần trăm tu thành Nguyên Anh.
Chuyến đi Phong Thần trì thu hoạch lớn nhất là thấy kim thân của Lôi Hổ.
Lôi Hổ bây giờ không xem Liễu Tà Dương như người ngoài nữa. Địa vị của hắn trong lòng gã chỉ đứng sau tông chủ.
Trong đầu Lôi Hổ nổi lên một ý tưởng kỳ lạ nhưng bị gã đè xuống:
- Cửu sư đệ, có một tin tốt nói cho ngươi. Hồng Liên đi tông chủ bế quan, tu vi của nàng sẽ càng thêm tinh tiến, có lẽ . . .
Có lẽ khi Hồng Liên xuất quan sẽ trở thành một tu sĩ Nguyên Anh!
Đây là suy nghĩ thật sự của Lôi Hổ. Tu sĩ Nguyên Anh! Hồng Liên mới tu luyện bao nhiêu năm mà đã có cơ hội bước vào cảnh giới Nguyên Anh?
Lôi Hổ đổi đề tài, hỏi:
- Sư đệ không có chuyện sẽ không đến đây, nói đi, tới có chuyện gì?
Đệ tử đi ngang qua từ xa thấy Lôi Hổ và Liễu Tà Dương thì cung kính kêu Nhị sư huynh, Cửu sư huynh.
- Ta muốn làm nhiệm vụ.
Lôi Hổ gật gù suy tư:
- Không biết sư đệ muốn nhiệm vụ gì? Nhẹ nhàng chút hay có nước luộc nhiều? Bây giờ mảng dạy dỗ là ta lo, luyện đan này nọ thì Phong Hầu quản lý, khai thác linh mạch luôn do Sửu Hán chịu trách nhiệm. Còn công việc khác nhưng không biết sư đệ muốn tìm loại nào?
Liễu Tà Dương hỏi:
- Có ai trông chừng Tàng Kinh lâu không?
Lôi Hổ tưởng mình nghe lầm, gã hỏi lại:
- Ngươi nói cái gì?
Liễu Tà Dương nhìn thẳng vào mắt Lôi Hổ, lặp lại:
- Ta muốn trông chừng Tàng Kinh Lâu.
Lôi Hổ nghe rõ ràng, khó hiểu nhìn Liễu Tà Dương:
- Sư đệ, nơi đó chẳng có chút mỡ nào để lấy, hiện do hai đệ tử Trúc Cơ quản lý. Ta đề nghị sư đệ cùng ta dạy học, bằng vào lịch duyệt của sư đệ thì không thành vấn đề.
Liễu Tà Dương lắc đầu.
Lôi Hổ không hiểu nổi hắn nhưng cũng không hỏi tiếp:
- Vậy sư đệ đi xem đi, nếu không hài lòng thì lại trở về cùng ta dạy học. Hay vậy đi, sư đệ kiêm hai chức, bình thường giao cho hai đệ tử Trúc Cơ, khi nào sư đệ rảnh rỗi thì đi ngó chừng, thời gian còn lại đi chung với ta?
- Sư huynh, ta đi Kinh Lâu xem cái đã, chuyện khác về sau rồi tính.
Lôi Hổ không giữ lại nữa, chỉ nói cho Liễu Tà Dương biết cứ tùy ý chọn công việc trong Thất Thập Nhị phong, khi nào chán một chỗ thì đổi nhiệm vụ khác.
Liễu Tà Dương không nói nhiều, từ biệt Lôi Hổ rồi đến Tàng Kinh Lâu.
Thất Thập Nhị phong yếu nhất trong toàn bộ đạo phái nhưng tàng thư của nó không ít hơn đạo phái khác. Thất Thập Nhị phong có được các loại đệ tử, luyện đan Luyện Khí, luyện trận đủ loại, nên chủng loại tàng thư cũng nhiều.
Tàng Kinh các của Thất Thập Nhị phong là một tòa đại điện, bước vào đại điện là đi vào phương thế giới khác. Tu sĩ Nguyên Anh sáng tạo ra phương thế giới này, rộng trăm dặm, tất cả sách vở chỉ chiếm một góc nhỏ trong này.
Hai đệ tử Trúc Cơ thấy Liễu Tà Dương đến liền đi tới chào, hắn phất tay xua bọn họ đi nơi khác, hắn đến khu điển tịch Thất Thập Nhị phong để tra duyệt sách.
Lúc ở ngoại viện sách vở đa số là công pháp Luyện Khí kỳ, cảnh giới Trúc Cơ, cũng có công pháp cao sâu nhưng rất ít. Sách chứa trong đây đa số là công pháp Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ, Luyện Khí, pháp trận, rất là phong phú.
Liễu Tà Dương cho rằng sách là căn cơ của tu sĩ, có sách mới thỏa mãn điều mình muốn. Con người không thể đi khắp thiên hạ nhưng có thể qua sách vở hiểu biết thiên hạ, hắn chú trọng nhất là chứa sách.
Tiên quốc thiếu nội tình trầm trọng, Vô Lượng Môn ngược lại dư dả nhất. Vô Lượng Môn tồn tại quá xa xưa, nó đã tích lũy nội tình trong dòng sông thời gian.
Vô Lượng Môn không xem trọng sách nhưng lại là chí bảo trong mắt Liễu Tà Dương, lý tưởng của hắn là sáng tạo Tiên quốc người người tu tiên. Thể chất mỗi người khác nhau, tích lũy nhiều công pháp sẽ trợ giúp nhiều phàm nhân nhanh chóng trưởng thành hơn, cuối cùng Tiên quốc của Liễu Tà Dương sẽ mau chóng lớn mạnh.
Liễu Tà Dương vùi đầu vào biển sách, in lại từng bộ công pháp truyền cho Bản Tôn cách xa trăm vạn dặm. Bản Tôn khắc công pháp lên tượng đá cho con dân tu hành.
Lôi Hổ chờ đợi một ngày không thấy Liễu Tà Dương trở về, gã thầm suy tư có lẽ Cửu sư đệ là người yêu sách. Cũng đúng, nếu Liễu Tà Dương không đọc nhiều sách thì hắn làm sao mạnh được như vậy? Chuyện Lôi Hổ cảm thấy khó hoàn thành nhưng vào tay Liễu Tà Dương thì giải quyết nhẹ nhàng.
Mỗi cách bảy ngày Lôi Hổ sẽ triệu tập đệ tử Trúc Cơ truyền dạy tâm đắc của mình, những đệ tử khác cũng có nhiệm vụ riêng. Trừ đệ tử có nhiệm vụ quan trọng ra, đa số tu sĩ Kim Đan đều đi ra ngoài du lịch tôi luyện, tìm kiếm kỳ ngộ lớn. Sư môn khích lệ điều này thậm chí còn ban bố nhiệm vụ.
Đệ tử ngoại môn ước mơ được vào nội môn vì được nghe tu sĩ Kim Đan giảng bài, nhưng đa số đệ tử không có duyê vào nội môn. Ngoại môn cạnh tranh tàn khốc khó mà tưởng tượng, ngàn vạn người đi qua cầu độc mộc, người thắng mới được vào nội môn.
Đệ tử vào nội môn toàn là người nổi bật, tư chất phi phàm, dù vậy đa số đệ tử vẫn không có duyên với Phong Thần trì kỳ.
Anh tài trong thiên hạ tụ tập ở Vô Lượng Môn, Thất Thập Nhị phong chỉ là mạch yếu hất. Đám người Lôi Hổ tụ tập sức mạnh lại thì trong Phong Thần trì không ai dám đụng vào, nhưng đó là vì Liễu Tà Dương ngưng tụ trái tim mọi người hình thành lực lượng cường đại. Cách này không thể thay đổi từ cái gốc là đệ tử nội môn sức mạnh cá nhân nhỏ yếu.
Bảy ngày sau, Liễu Tà Dương bước ra Tàng Kinh Lâu, thở hắt ra. Mấy ngày nay hết sức chăm chú lật xem kinh thư, một ngày đọc mấy chục vạn quyển, kiểu xem sách này dù có cảnh giới Kim Đan cũng khó tránh khỏi chóng mặt.
Liễu Tà Dương đến chính điện Thất Thập Nhị phong, Lôi Hổ đang dạy học nên hắn không tiện quấy rầy. Liễu Tà Dương đang định rời đi thì một người đến trước mặt hắn.