- Cửu sư huynh, đã lâu không gặp.
Liễu Tà Dương nhìn kỹ, người đó là Lý Nguyên Bá, tu sĩ có thân thể khôi lỗi cứng rắn ngăn bão kiếm quang.
- Không tệ, công pháp của ngươi lại tinh tiến.
Lý Nguyên Bá liếc Lôi Hổ trong chính điện, hỏi:
- Cửu sư huynh đến tìm Nhị sư huynh?
- Ta chỉ tình cờ đến đây.
Lý Nguyên Bá nhìn Liễu Tà Dương, mấy lần hé môi lại muốn nói lại thôi.
Liễu Tà Dương nói:
- Có lời gì cứ nói đừng ngại!
Lý Nguyên Bá thấp giọng hỏi:
- Ta muốn biết là sư huynh tu hành loại công pháp nào mà bá đạo như vậy? Ta tự nhận là thần công đã đại thành, nhưng mà . . .
Liễu Tà Dương nghe vậy hiểu ngay, Lý Nguyên Bá sợ công pháp của hắn. Công pháp của Liễu Tà Dương có tính khắc chế rất mạnh với Lý Nguyên Bá, có thể nói là khắc tinh. Loại công pháp này để lại bóng ma trong lòng Lý Nguyên Bá, mỗi khi nhớ đến sẽ khiến gã cảm thấy mình tu hành có nhiều lỗ hổng nhưng không biết bù đắp ra sao.
- Công pháp của ta ít ai tu hành.
Lý Nguyên Bá nghe đáp án nhưng không bớt lo, dù chỉ có một người tu hành cũng đem lại uy hiếp rất lớn với gã.
- Sư huynh đã phá được công pháp của ta thì ta có một yêu cầu quá đáng, sư huynh có thể bổ sung đầy đủ cho công pháp của ta không? Ta cứ thấy công pháp của mình có lỗ hổng lớn.
Lý Nguyên Bá biết mình yêu cầu quá mức nên móc mấy pháp bảo ra khỏi túi:
- Nếu sư huynh không chê xin vui lòng nhận cho.
Liễu Tà Dương nhìn Lý Nguyên Bá lại ngắm mấy món pháp bảo hạ phẩm trong tay gã.
Liễu Tà Dương thận trọng nói:
- Sư đệ, không phải sư huynh không giúp ngươi nhưng sư huynh chỉ có tu vi Kim Đan sơ kỳ, hiện tại không có năng lực sửa chữa công pháp. Nếu có 71k lthì sư đệ thử đi xin phong chủ xem, tại đây phong chủ mới là người có quyền uy nhất.
Vẻ mặt Lý Nguyên Bá thất vọng nói:
- Đa tạ sư huynh chỉ dẫn. Cửu sư huynh, Hoàng Kim cung có thiếu đệ tử không? Lần này sẽ lại có người vào nội môn, khi đó sư huynh có thể chọn một số đệ tử vào.
Liễu Tà Dương nói:
- Ta sẽ suy xét.
Lý Nguyên Bá không nói nhiều thêm. Mỗi lần có đệ tử từ ngoại viện vào nội viện đa số bái vào môn hạ của Nhị sư huynh và mấy vị sư huynh khác, dù sao bọn họ có tu vi Kim Đan hậu kỳ. Cục diện lần này sẽ không có biến động gì lớn, Lý Nguyên Bá hy vọng sư huynh sẽ nhường một, hai đệ tử cho gã để có người chạy chân.
Mỗi năm sẽ có đệ tử ngoại môn xâm nhập, đó là dựa vào chém giết mạnh mẽ xông vào chứ không dùng mưu kế gì.
Ngoại viện chia ra bảy mươi hai tòa đối ứng với Thất Thập Nhị phong, nhưng ngoại viện tỉ võ không phải một tòa ngoại viện nội bộ đối chiến mà là tất cả đệ tử ngoại viện tụ tập ở một chỗ so đấu, bảy mươi hai người mạnh nhất tiến vào nội môn. Thất Thập Nhị phong Vô Lượng Môn mở rộng với họ, bọn họ có thể tùy ý chọn đạo phái.
Đây là thịnh hội đặc sắc tuyệt vời chỉ thua sơn môn mở rộng.
Hai tháng sau trận tỉ võ mới này sẽ vén màn lên, thiên tài lớp lớp xuất thế, người trẻ tuổi kinh tài tuyệt diễm lao ra từ vạn con người giành thứ hạng cao.
Liễu Tà Dương quay trở về Hoàng Kim cung, hắn định nghỉ ngơi một thời gian.
Sửu Hán đã chờ từ lâu, thấy Liễu Tà Dương đến liền chạy lại gần:
- Cửu sư huynh!
Liễu Tà Dương đi tới trước mặt Sửu Hán, lòng tràn ngập nhiều suy nghĩ.
Sửu Hán là một trong các kiếp chuyển thế của Vô Lượng Lão Tổ, không biết gã kế thừa bao nhiêu truyền thừa. Khi ở chung với Sửu Hán phải hết sức cẩn thận, đừng để bị gã nhìn thấu thân phận của hắn.
Liễu Tà Dương không nói với ai về thân phận của Sửu Hán:
- Nào, vào trong nội cung nói chuyện.
Hai người vào Hoàng Kim cung.
Sau khi ngồi xuống Sửu Hán mở miệng nói:
- Cửu sư huynh đã biết là ý thức bản thể của ta đang bị cắn nuốt, không thể ngăn cản được. Nhưng ta không muốn đánh mất chính mình, ta không muốn biến thành người khác.
Liễu Tà Dương nhìn Sửu Hán, chỉ thốt một chữ:
- Khó.
Thông thường không thể cưỡng lại chuyển thế, ý thức của Sửu Hán sớm muộn gì sẽ bị Vô Lượng Lão Tổ nuốt mất, vấn đề là lâu hay mau. Đương nhiên Sửu Hán chỉ là một trong các thân thể chuyển kiếp dự phòng của Vô Lượng Lão Tổ, chưa chắc được chọn. Nhưng chuyển thế tàn khốc, dù thân thể chuyển kiếp có tư tưởng của mình nhưng sẽ có ngày tư tưởng bản thể sẽ bị kẻ chuyển thế thay thế. Dù kẻ chuyển thế không chọn thân thể chuyển kiếp này thì tư tưởng bản thể bên trong cũng không cách nào tồn tại. Kẻ chuyển thế cho rằng thân xác chuyển khiếp có tư tưởng là tâm ma, phải bị xóa sạch.
Sửu Hán nhìn Liễu Tà Dương, gã đột nhiên đứng dậy quỳ xuống trước mặt hắn:
- Sư huynh cứu với, ta biết chỉ có sư huynh mới cứu ta được! Nếu sư huynh không cứu ta thì chưa tới trăm năm ta sẽ nuốt sạch!
Liễu Tà Dương nhìn Sửu Hán, lòng tràn đầy cảm khái, cứu? Nói dễ hơn làm. Kẻ chuyển thế của Sửu Hán là Vô Lượng Lão Tổ, đại tu sĩ Hóa Thần, dựa vào Liễu Tà Dương làm sao chống lại? Đừng nói Liễu Tà Dương chỉ có tu sĩ Kim Đan, dù Bản Tôn đến cũng không cách nào đối kháng với Vô Lượng Lão Tổ, thậm chí với một hạt giống thần thức.
Huống hồ Sửu Hán chỉ có Kim Đan, nếu tu vi là Nguyên Anh đại thừa thì Liễu Tà Dương có thể cứu gã một phen.
- Sư huynh!
Liễu Tà Dương nhìn Sửu Hán, đã có quyết định:
- Ngươi đứng lên trước đi, ta có một pháp, tuy không cách nào cứu ngươi nhưng có thể giảm chậm thời gian bị nuốt, nhưng . . .
Sửu Hán dâng lên chút mong chờ hỏi dồn:
- Sư huynh, nhưng cái gì?
Liễu Tà Dương khẽ thở dài:
- Nhưng cách này chỉ bảo vệ ngươi năm trăm năm, sau đó nếu không thể áp chế lực lượng của kẻ chuyển thế thì ngươi sẽ bị xóa thần trí ngay, sẽ thành cái xác biết đi.
Mắt Sửu Hán vụt tắt ánh sáng. Năm trăm năm, với người tu hành thì năm trăm năm thoáng qua trong giây lát.
Liễu Tà Dương nói:
- Đi đi, cứ suy nghĩ, khi nào ngươi quyết định hãy đến tìm ta.
Sửu Hán lảo đảo đứng dậy, thẫn thờ ra khỏi Hoàng Kim cung.
Liễu Tà Dương không nói hết cho Sửu Hán là nếu gã tu đến cảnh giới Nguyên Anh đại thừa trong vòng năm trăm năm thì hắn có cách cứu gã. Tu thành đại thần thông thân ngoại hóa thân, vứt bỏ Bản Tôn, tu hành bằng hóa thân là có thể hoàn toàn thoát khỏi kẻ chuyển thế trói buọc.
Nhưng Liễu Tà Dương không thể nói ra, vì gã đang bị kẻ chuyển thế cắn nuốt, nếu gã biết thì đối phương cũng sẽ biết.
Liễu Tà Dương nhìn Sửu Hán lê bước ra khỏi Hoàng Kim cung:
- Sửu Hán, phải xem tạo háo của ngươi thế nào.