Đêm, trăng sáng treo cao.
Liễu Tà Dương lấy rượu ngon Phong Hầu ủ ra đổ vào ly rượu bằng bạc, nhấp một ngụm. ánh trăng rơi rụng, không gian tĩnh lặng.
Liễu Tà Dương ngước lên ngắm trăng.
Một thân hình nhỏ bé dường như thấp thoáng dưới trăng sáng.
Tiếng lục lạc vang bên tai.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Thân hình nhỏ gầy ngồi nghiêng trên lạc đà.
Liễu Tà Dương nhận ra mình không thể quên cảnh tượng Nguyệt Yêu đưa Sa Tinh cho hắn. Cô bé lương thiện ngồi trên lạc đà đó, Liễu Tà Dương không quên lời thề, hắn từng nói sẽ cùng Nguyệt Yêu đi tới trước tìm kiếm phong hoa tuyệt đại thuộc về cô bé.
Liễu Tà Dương uống cạn rượu trong ly bạc:
- Nguyệt Yêu, hãy chờ ta, chờ ta lấy được Hóa Thần quyết sẽ đến tìm ngay!
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt Liễu Tà Dương đã đi Kinh Lâu lần thứ ba. Mỗi lần Liễu Tà Dương đều ở trong Kinh Lâu bốn, năm ngày, xem hỏa mãn rồi mới rời đi.
Trong nội viện ít có người đi Kinh Lâu, ngẫu nhiên mấy đệ tử tìm đến cũng chỉ đọc sách luyện đan Luyện Khí.
Thần thức Lôi Hổ truyền âm đến:
- Cửu sư đệ, mau đến! Đã chuẩn bị xong xuôi tỉ võ ngoại viện, chúng ta nên đi xem cuộc chiến.
Liễu Tà Dương ra khỏi Tàng Kinh Lâu đi tới chính điện.
Trừ Hồng Liên ra mười hai đệ tử Thất Thập Nhị phong có mặt đông đủ.
Nhóm Lôi Hổ chào Liễu Tà Dương:
- Chỉ còn chờ Cửu sư huynh, Cửu sư đệ nữa!
Liễu Tà Dương hỏi:
- Xem cuộc chiến còn cần tất cả chúng ta đến đó?
Lôi Hổ lắc đầu giải thích rằng:
- Chúng ta đi không chỉ vì xem cuộc chiến còn cần đánh giá bọn họ, giống như giám khảo.
Liễu Tà Dương nghe Lôi Hổ giải thích rồi không hỏi kỹ nữa.
Các sư đệ vào truyền tống trận đi ngoại viện.
Liễu Tà Dương trở lại ngoại viện, hắn từng để lại nhiều dấu vết ở đây nhưng thời gian trôi qua, các dấu vết dần biến mất.
- Cửu sư đệ, chúng ta cần phân công yêu bài cho đệ tử ngoại viện, mỗi đệ tử đều có quyền tham gia cuộc chiến, có tham gia hay không là chuyện của họ. Đệ tử ngoại viện nơi này sẽ đến ngoại viện khác chiến đấu, đệ tử ngoại viện khác sẽ tới đây. Hỹ tách nơi chiến đấu ra tránh cho xảy ra tình huống không công bằng.
Lôi Hổ nói xong giao một túi trữ vật cho Liễu Tà Dương:
- Bên trong có một ít yêu bài, nếu sư đệ không muốn nói nhiều thì cứ giao yêu bài cho chủ sự ngoại môn, người đó sẽ phân phối yêu bài. Nhưng ta đề nghị sư đệ tự mình phân phối, hạt giống tốt nên là tự mình đào móc, khi đó có thể tìm được đệ tử tốt hay không phải xem ánh mắt của sư đệ thế nào.
Sư huynh đệ lĩnh túi trữ vật đựng yêu bài sau đó rời đi tìm hạt giống tốt.
Liễu Tà Dương tìm chủ sự giao túi trữ vật vào tay người đó, ra lệnh phát thay hắn.
Ngoại viện không thay đổi gì nhiều nhưng người thì đổi thay, thiếu niên biến thành thanh niên, người thanh niên trưởng tành một chút, trải qua ít chuyện càng chính chắn hơn.
Tên trên bảng phi thăng đã thay đổi, tên của Hồng Liên biến mất, thay thế là cái tên Liễu Tà Dương quen thuộc.
Những cái tên quen thuộc, bảng xếp hạng trăm người toàn là cái tên Liễu Tà Dương quen.
Học sinh của Liễu Tà Dương trưởng thành, thiên tư ưu tú đã tiến vào Trúc Cơ sơ kỳ, đệ tử thiên tư kém một chút đã là Luyện Khí thập tam giao, chỉ một bước là đột phá.
Không biết trong bọn họ có bao nhiêu người vào nội môn, nên có thể dọn dẹp Hoàng Kim cung, lau cột, quét lá, trồng một số tiên hao linh thảo, tất cả giao cho bọn họ làm.
Liễu Tà Dương suy nghĩ nếu nhiều đệ tử thì hắn phải dựng mấy gian nhà, có nên theo quy cách hiện tại xa hoa một phen?
Liễu Tà Dương bất giác đến sơn môn ngoại viện, hắn từng đứng ở chân núi, tảng đá xanh còn đó không chút đổi thay.
Liễu Tà Dương thấy hai đệ tử ngoại viện đang xua đuổi một thiếu niên quỳ trước sơn môn:
- Vô Lượng Môn không mở núi thu đồ đệ, ngươi quỳ tại đây cũng vô dụng.
Hai đệ tử thấy Liễu Tà Dương đi tới thì chắp tay kêu tiếng sư thúc.
Đệ tử quỳ trước sơn môn nghe tiếng nhìn hướng Liễu Tà Dương, lập tức dập đầu chảy máu.
Liễu Tà Dương đến trước mặt thiếu niên, hắn hỏi:
- Ngươi tu tiên vì cái gì?
Thiếu niên mở miệng nói:
- Lão thần tiên, ta . . . Ta muốn cứu người đời khỏi nước lửa, hành hiệp trượng nghĩa
Thiếu niên cố gắng nói lời hay hy vọng sẽ được bái vào môn hạ của vị thần tiên này.
Liễu Tà Dương biết câu đó không phải bản tâm của thiếu niên, hắn đã nghe rất nhiều lời bùi tai.
Liễu Tà Dương không xét nét nhiều, hỏi tiếp:
- Ngươi có trái tim tu tâm, có nghị lực lớn không?
Thiếu niên vang dội la lên:
- Có!
Liễu Tà Dương chỉ hướng Tiên quốc:
- Đi hướng đó trăm vạn dặm ta liền thu ngươi làm đồ đệ, truyền thần thông cho ngươi.
Thiếu niên rùng mình, trăm vạn dặm? Phải đi bao nhiêu năm, bao nhiêu con đường? E rằng gã không đi tới nơi đã chết dói, chết khát, dù không chết đói khát cũng sẽ bị mãnh thú trong rừng núi ăn thịt.
Liễu Tà Dương thấy thiếu niên do dự thì trở lại sơn môn:
- Xuống núi đi, sống một cuộc sống bình yên, từ bỏ tiên đạo.
Bỏ lại thiếu niên dập đầu trước sơn môn.
Thiếu niên hét to:
- Lão thần tiên, xin hãy thu ta! Nếu người không thu thì ta sẽ quỳ mãi mãi!
Liễu Tà Dương đã đi xa, phớt lờ lời thề của thiếu niên.
Trên đời có nhiều kẻ vô lại, thiếu niên này muốn có được lực lượng cường đại nhưng nói dối là hành hiệp trượng nghĩa. Liễu Tà Dương chỉ cho thiếu niên con đường sáng nhưng gã sợ khó, mơ mộng bái vào môn hạ một bước lên trời.
Đệ tử ngoại viện không xua đuổi thiếu niên nữa, mặc kệ gã quỳ tại đây. Ba ngày sau trời đổ mưa to, thiếu niên đứng dậy núp một bên trốn mưa gió.
Trong sấm sét một người xuất hiện trước mặt thiếu niên, mặc cho nước mưa dồn dập chảy xuống từ gò má.
Mặt thiếu niên trắng bệch:
- Lão . . . Lão thần tiên.
Liễu Tà Dương nói một câu làm thiếu niên á khẩu:
- Chẳng phải ngươi nói sẽ quỳ mãi mãi sao? Mưa gió có một chút đã làm ngươi lùi bước.
Mưa tạnh, thiếu niên xuống núi đi hướng Tiên quốc, đi trăm ngàn dặm đường. Liễu Tà Dương phất tay, một linh quang rơi vào người thiếu niên, linh quang này xua đuổi hổ báo giúp thiếu niên tránh tai họa hùm dữ, bây giờ chờ xem thiếu niên có nghị lực đến đâu.
Còn gần một tháng là đến ngoại viện tỉ võ, trong khoảng thời gian này ngoại viện khác tràn ngập sát khí, ngoại viện đối ứng Đệ Thất Thập Nhị phong thì như mặt biển lặng không chút sóng gợn.
Phong Hầu đứng trước bảng phi thăng la làng:
- Đệ tử cái khỉ gì vậy, một đám đẳng cấp Luyện Khí! Ta vốn định tìm mấy hạt giống, giờ thì . . . Bỏ cho rồi!