Phong Ấn Tiên Tôn

Chương 5: Chương 5: Thu Đồ Đệ (2)




- Quái thúc thúc!

Nguyệt Yêu nén sợ hãi trong lòng, vẫy tay với Liễu Tàn Dương.

Đại hồ tử cũng nhận ra Liễu Tàn Dương, lặng lẽ đi đến bên người Nguyệt Ma nói:

- Tiểu thư đã mang Sa tinh giao cho người này, nhưng không rõ vì sao thực lực của hắn mạnh như thế, một tháng trước hắn chỉ biết làm một ít tiểu xiếc mà thôi.

- Biết rồi!

Tâm tư Nguyệt Ma biến hóa, đầu tiên giải quyết chuyện trước mắt, sau đó thu hồi Sa tinh của người này, trọng bảo của mình sao có thể giao cho người ngoài chứ?

Liễu Tàn Dương đi đến trước mặt Nguyệt Yêu, nói:

- Từ hôm nay trở đi, ta chính là sư phó của ngươi!

- A?

Nguyệt Yêu hoàn toàn không nghĩ tới quái thúc thúc đi tìm mình, câu đầu tiên lại là thu nàng làm đồ đệ, hơn nữa còn là ép buộc.

Liễu Tàn Dương không thèm quan tâm đến ân oán giữa Phong gia và Nguyệt gia, mục đích hắn đến nơi này chính là mang Nguyệt Yêu đi.

- Nhưng cháu đi rồi, phụ thân làm sao bây giờ?

Nguyệt Yêu uyển chuyển cự tuyệt.

- Con lo lắng cái gì?

Liễu Tàn Dương hỏi.

Nguyệt Yêu nhìn Phong Mãn Lâu rồi nói:

- Nếu có người khi dễ phụ thân cháu, cháu phải làm sao bây giờ?

- Giết!

Liễu Tàn Dương nói rất nhẹ nhàng, thời điểm nói ra lời này chẳng khác gì giết con kiến nhỏ.

Phong Mãn Lâu nghe Liễu Tàn Dương nói thế, hắn cười ha hả, ngay cả Nguyệt Ma cũng nhíu mày, kẻ này quá cuồng vọng.

- Nhưng nếu bọn họ có bối cảnh lớn thì sao? Ví dụ như Liên Vân Tông?

- Vậy cùng tiêu diệt là được!

Trong lòng Liễu Tàn Dương, cho dù là Phong gia hay Liên Vân Tông cũng chỉ là con kiến hôi, không đáng quan tâm tới.

Liễu Tàn Dương nói câu này chẳng những bị Phong Mãn Lâu mỉa mai, cho dù là đám người xem náo nhiệt cũng chế nhạo Liễu Tàn Dương, có một ít người nhận ra Liễu Tàn Dương chính là tên điên dưới chân núi Tàn Dương Sơn.

Lúc này tiếng trào phúng không ngừng vang lên.

- Kẻ này quá càn rỡ, Phong lão gia nên cho hắn biết thế nào là lễ độ đi!

- Tiểu tử này chính là tên điên mặt dày dưới chân núi Tàn Dương Sơn đây mà, có một chút tiểu xiếc, ta có thể đấm ngã hắn, cần gì Phong lão gia ra tay.

Liễu Tàn Dương nhìn Nguyệt Yêu, vuốt ve gò má của nàng, nói:

- Hôm nay là ngày lành ta thu đồ đệ, tâm tình của ta rất tốt, cho nên ta tha cho bọn chúng một mạng, ngươi nói có được không?

Phong Mãn Lâu thấy Liễu Tàn Dương căn bản không quan tâm đến mình, chỉ cần hắn giậm chân tại Sa trấn sẽ sinh ra động đất, hài tử khóc đêm nghe tên hắn cũng phải nín khóc, hắn chưa bao giờ bị người ta khinh thường ra mặt như thế.

- Ngươi muốn chết! Phong mỗ sẽ thành toàn cho ngươi!

Phong Mãn Lâu gầm lên, hắn vận dụng Phong Lôi Quyền, muốn đánh chết tên tiểu tử cuồng vọng này ngay tại đây.

Liễu Tàn Dương chậm rãi xoay người lại, nói:

- Nguyệt Yêu, ngươi xoay người sang nơi khác, ta muốn giáo huấn người này, cảnh tượng rất thảm thiết, ngươi đừng nhìn. Liễu Tàn Dương bước về phía trước một bước, linh lực trong người hắn bùng phát, đạp mạnh lên mặt đất một cái.

Ông! Khí thế không ngừng bộc phát, bao phủ thân thể hắn vào bên trong, lực lượng hắn không ngừng tăng tiến, trong đan điền xuất hiện một khối khí màu vàng.

Tiên Thiên Cảnh! Luyện Khí tầng một đại thành.

Luyện Khí tầng một chính là cực hạn của phàm nhân, khí hải vừa thành lập, lực lượng tăng lên rất lớn, đây cũng là tiêu chí của Luyện Khí tầng một.

- Tại sao hắn đột nhiên đột phá thế này? Chuyện này biến thành khó giải quyết!

Trong lòng Phong Mãn Lâu không còn sát khí, cảnh giới của tiểu tử kia đã bằng mình, nếu tranh đấu với nhau, chỉ sợ Nguyệt gia sẽ làm ngư ông đắc lợi.

Nhưng vấn đề càng khủng bố hơn lại xuất hiện, hắn kinh hãi không nhỏ.

Liễu Tàn Dương vẫn hấp thu linh khí như trước, Nguyệt Ma và Phong Mãn Lâu chật vật lui ra phía sau.

Luyện Khí tầng hai, đạt thành

Liễu Tàn Dương tiếp tục hấp thu linh lực, khí hải mở rộng gấp ba bốn lần lúc ban đầu, linh lực chung quanh người Liễu Tàn Dương hóa thành cự long, phong bạo hoàn toàn bị cự long chinh phục, luồng khí xoáy cuồng bạo xoay tròn theo cự long.

Luyện Khí tầng ba, Luyện Khí tầng bốn, Luyện Khí tầng năm!

Thực lực Liễu Tàn Dương không ngừng tăng lên, tăng lên với tốc độ khủng khiếp.

Rốt cuộc phong bạo biến mất, Liễu Tàn Dương cảm thụ linh lực lưu động trong thân thể, cũng không có cảm giác vui mừng, ngược lại hắn cảm giác linh lực còn... Quá yếu!

Một khi đột phá lập tức đột phá năm quan liên tục, nếu như là người bình thường, đó tuyệt đối là thiên tài, kỳ tài ngút trời, nhưng Liễu Tàn Dương lại không hài lòng chút nào.

Luyện Khí tầng năm là quá yếu trong mắt Nguyên Anh đại thừa như hắn, Phong Mãn Lâu không dám di động, hắn bị Liễu Tàn Dương bóp cổ giơ lên cao.

Vị đại lão Sa trấn này biến thành con gà trong tay Liễu Tàn Dương.

- Hôm nay là lúc ta thu đồ đệ, tuy ta không muốn giết người, nhưng ta cũng không thích nghe ngươi nói nhảm.

Liễu Tàn Dương ném Phong Mãn Lâu ra xa, Phong Mãn Lâu bị ném bay thẳng vào vách tường, hắn đã sớm bỏ qua tâm tư phản kháng, chật vật đứng lên mới phát hiện mình không bị thương, lúc này lập tức xin lỗi:

- Đa tạ tiền bối hạ thủ lưu tình, tiểu bối đường đột, xin tiền bối tha lỗi, ta lập tức cút khỏi đây ngay!

Phong Mãn Lâu cong người lui ra phía sau, chân hắn phát lực sau đó chạy trốn nhanh như thỏ.

Liễu Tàn Dương nhìn đám người xem náo nhiệt chung quanh, quát:

- Muốn chết cứ lưu lại, không muốn chết... Cút!

Lúc này mỗi câu của Liễu Tàn Dương không khác gì thánh chỉ, đám người trào phúng vừa rồi nhanh chóng chạy mất, không có kẻ nào dám lưu lại, ngay cả tu sĩ mạnh nhất Sa trấn như Phong Mãn Lâu cũng không thể phản kháng, bọn họ rất quý tính mạng của mình, sao dám đứng lại xem náo nhiệt chứ?

Nguyệt Ma hít khí lạnh nhìn chằm chằm vào Liễu Tàn Dương, Luyện Khí tầng năm, đây là cảnh giới hắn ngưỡng mộ nhìn lên, đây là cảnh giới của đại nhân vật trong thành Bạch Tiên, hắn lại muốn thu con gái mình làm đồ đệ, Nguyệt Ma vui mừng khôn xiết, về phần sa tinh, hắn căn bản không dám nghĩ nữa, còn muốn thu hồi sa tinh? Chỉ cần người ta không diệt Nguyệt gia thì hắn đã a di đà phật rồi!

Liễu Tàn Dương tươi cười xuất hiện trước mặt Nguyệt Yêu, nói:

- Bọn chúng đã bị ta đánh chạy, từ hôm nay trở đi, ai dám khi dễ Nguyệt Yêu, ta sẽ đánh kẻ đó.

Lúc này Nguyệt Yêu đang hưng phấn, nàng cũng không có sợ hãi Liễu Tàn Dương, những người khác lại dùng ánh mắt kính sợ quan sát Liễu Tàn Dương.

- Quái thúc thúc, ngươi thật lợi hại, nhưng sư tổ nói ta không thể tu tiên.

- Sư tổ ngươi? Là chưởng môn Liên Vân Tông sao?

Liễu Tàn Dương hỏi.

- Đúng thế!

Nguyệt Yêu đã giữ chặt tay Liễu Tàn Dương, cảm giác ấm áp từ bàn tay kia truyền đến, Nguyệt Yêu muốn tu tiên, phi thường muốn, phụ thân nàng bị khinh bỉ vì chuyện nàng bị đuổi ra khỏi Liên Vân Tông, quái thúc thúc lợi hại như vậy, hắn nhất định có thể giúp mình.

- Úc, hắn chỉ là đồ ngu không có kiến thức mà thôi, về phần Liên Vân Sơn chỉ là nơi đám cá tạp tụ tập, sau này chúng ta đi Liên Vân Tông đòi công đạo cho ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.