Nguyệt Ma nghe Liễu Tàn Dương nói thế, lập tức có suy nghĩ tiểu tử trước mặt là đồ điên, Liên Vân Sơn là tồn tại thế nào? Đó là đại môn phái
khống chế phạm vi ngàn dặm quanh đây, lập phái hơn một ngàn năm, môn hạ
đệ tử Luyện Khí kỳ mấy trăm người, bốn đại trưởng lão đều có tu vi Trúc
Cơ sơ kỳ, chưởng môn lại là lão thần tiên Trúc Cơ hậu kỳ, chỉ thiếu một
chút là bước vào cảnh giới giả đan.
Tiểu tử này thật ngông cuồng, tuyệt đối không cho phép Nguyệt Yêu đi cùng hắn, bằng không sẽ dẫn họa diệt môn đến với gia tộc.
Trong mắt Liễu Tàn Dương, Liên Vân Tông là nơi các loại cá tạp tụ tập, hắn là tu sĩ Nguyên Anh từng giận dữ đồ diệt đại môn phái, trong đó có hơn
trăm trưởng lão Kim Đan, tu sĩ Trúc Cơ không đếm hết, con đường tu tiên
của Liễu Tàn Dương gắn liền với sát phạt, có gần ba mươi tu sĩ Nguyên
Anh chết trong tay Liễu Tàn Dương, tu sĩ Kim Đan nhiều không biết bao
nhiêu, tu sĩ Trúc Cơ càng không đếm nổi.
Dù hiện tại hắn chỉ có
tu vi Luyện Khí tầng năm, nhưng bằng vào cách vận dụng linh lực và phối
hợp các loại trận pháp với nhau, hắn có mười phần nắm chắc đánh chết tu
sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, có năm thành đánh lui tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, về phần
tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, hắn còn chưa khôi phục tu vi, bằng cảnh giới Luyện Khí tầng năm phải đối mặt với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, hắn nên tránh mặt
là hơn.
- Tiền bối, tiểu nữ còn nhỏ tuổi, trong nhà còn có nhiều việc, sợ rằng không thể cùng rời đi theo tiền bối được.
Nguyệt Ma đi đến trước mặt Liễu Tàn Dương, hắn cố lấy hết dũng khí nói ra một lời.
- Cũng không sao, ta ở lại Sa trấn trông coi nàng trưởng thành là được.
Nguyệt Ma nghe Liễu Tàn Dương nói xong, ánh mắt lạnh lùng, người nọ là nhìn
chằm chằm vào Nguyệt Yêu, xem ra đang có ý định chiếm Nguyệt gia.
- Tiền bối chớ trách, tiểu nữ nhà ta không có tư chất tu tiên, e rằng không thể tiếp tục tu tiên lần nữa.
Nguyệt Ma còn chưa từ bỏ ý định, hắn không muốn Nguyệt Yêu có chút liên quan
gì với người cuồng vọng này, quái vật Liên Vân Tông cũng không phải là
tồn tại hắn có thể đắc tội được.
- Chuyện này càng dễ nói, ta truyền công pháp thích hợp cho nàng, nhiều thì ba năm, ít thì một năm, nàng sẽ Trúc Cơ thành công.
Liễu Tàn Dương có nói như thế nào đi nữa, Nguyệt Ma nghe đại hồ tử miêu tả
về Liễu Tàn Dương, tiểu tử này thích nói khoác, hiện tại xem ra quả
nhiên không giả, hơn nữa còn nói khoác quá cuồng vọng, chính mình sống
hơn nửa đời người chỉ có thể đứng xa gặp được lão thần tiên Trúc Cơ Kỳ,
huống hồ hắn hiểu con đường tu tiên có bao nhiêu khó khăn, hắn đã liều
mạng nửa đời người, thực lực cũng chỉ đột phá đến Luyện Khí tầng một mà
thôi, còn chưa nhìn thấy cánh cửa Luyện Khí tầng hai.
Thời gian
ba năm, từ Luyện Khí tầng một đến Trúc Cơ, quá trình này gặp phải rất
nhiều quan ải, hậu thiên, tiên thiên, mười ba tầng cảnh giới Luyện Khí
kỳ, nhất lúc đột phá sinh tử quan Trúc Cơ, bao nhiêu người chết ở quan
ải này, không có Trúc Cơ Đan, muốn Trúc Cơ ngàn khó vạn hiểm, mà giá cả
Trúc Cơ Đan không phải thứ Nguyệt Ma có thể mơ tưởng, cho dù hắn sống
thêm mười đời cũng không mua nổi.
- Quái thúc thúc, ta có thể tu tiên hay sao?
- Không nên gọi ta là quái thúc thúc, phải gọi là sư phó, hiện tại chúng
ta còn chưa có sư môn, hai ngày nữa sáng tạo ra một cái, như vậy sẽ có
người hầu hạ chúng ta.
Nguyệt Yêu nghe xong vỗ tay bảo hay, mơ ước có một đám người vây quanh mình.
Nguyệt Ma nghe xong cảm thấy ngứa răng, sáng tạo môn phái, còn hai ngày nữa,
người này không phải cuồng vọng bình thường, chỉ sợ đầu óc bị hỏng rồi.
Liễu Tàn Dương giữ chặt tay Nguyệt Yêu, cảm nhận linh lực hỗn loạn trong kinh mạch của nàng.
- Người trong Liên Vân Tông không chỉ ánh mắt thấp kém, cho dù là cảnh
giới hay công pháp càng kém, không rõ tại sao môn phái không nhập lưu
như thế lại có nhiều người chui đầu vào như vậy?
Liễu Tàn Dương khinh thường bình luận một câu.
Nguyệt Ma có cảm thấy mắc cở không? Hắn cảm thấy người này quá cuồng vọng, lúc này đang thể hiện uy phong trước mặt Nguyệt Yêu trẻ người non dạ.
- Khẩu khí thật là lớn, ta muốn xem là kẻ nào dám nói ẩu nói tả như vậy.
Lúc này một đạo hào quang từ trên trời lao xuống, đó là một dáng người mang theo phong thái thần tiên.
- Nhị đại đệ tử Ngọc Long tử Liên Vân Tông thỉnh giáo sư thừa các hạ ở đâu, là môn phái nào?
Người này đang giẫm phi kiếm màu bạc bay cách mặt đất ba thước, áo trắng
tuyệt trần, cộng thêm trên quai hàm có ba cọng râu màu bạc, càng có
phong thái thần tiên.
Nguyệt Ma tiến lên hai bước, quỳ xuống nói: - Nguyệt Ma bái kiến Ngọc Long tử đạo trưởng.
Ngọc Long tử là đại tu sĩ Luyện Khí tầng chín, là nhân vật số một trong hàng nhị đại đệ tử Liên Vân Tông, người bình thường rất khó gặp hắn.
Liễu Tàn Dương dò xét phi kiếm dưới chân Ngọc Long tử.
- Ta không môn không phái, không giống môn phái không nhập lưu của ngươi, tu luyện công pháp không nhập lưu.
Liễu Tàn Dương nói không nhiều nhưng mỗi câu rất chói tai, Ngọc Long tử vô cùng tức giận.
Nguyệt Ma đổ mồ hôi trán, trong nội tâm suy nghĩ nên làm thế nào phân rõ giới hạn với tiểu tử đáng hận này.
- Hảo hảo hảo, ta chưa từng nổi giận suốt vài chục năm, hôm nay....
- Ngươi không cần phải nói, ta cũng biết ngươi tức giận, như thế nào,
muốn động thủ sao, nếu vậy ngày mai ngươi lại đến đây, hôm nay là ngày
vui ta thu đồ đệ, tâm tình tốt không muốn giết người.
Liễu Tàn Dương phất phất tay, thần sắc không đặt đại tu sĩ Luyện Khí tầng chín vào mắt.
- Chết đến nơi còn cứng miệng, đầu óc tên này bị lừa đá sao?
Nguyệt Ma đã không muốn nhìn tiếp.
- Ngươi... Ngươi chỉ là Luyện Khí tầng năm nho nhỏ, dám giả làm cao nhân
trước mặt ta, cho rằng ta không nhìn thấu sao, hôm nay ta sẽ dùng công
pháp không nhập lưu đối phó ngươi, sẽ dạy cho ngươi biết trời cao bao
nhiêu, đất dầy bao sâu.
Ngọc Long tử vừa nói xong lại phát hiện
tiểu tử cuồng vọng kia đang ngồi xổm trước mặt Nguyệt Yêu, chỉ vào phi
kiếm dưới chân của mình.
- Ngươi có muốn một thanh như vậy không?
Nguyệt Yêu vô cùng ngây thơ gật đầu.
- Rất tốt, ta sẽ cho ngươi.
Ngọc Long tử đã từng gặp qua kẻ cuồng vọng, nhưng mà chưa thấy có kẻ tự tìm
chết, sư tôn hắn dùng Tuyết Sơn Hàn Thiết rèn luyện bảy bảy bốn mươi
chín ngày mới luyện thành thanh phi kiếm này, vô cùng trân quý, không
ngờ tiểu tử này lại có tâm tư đoạt bảo.
Liễu Tàn Dương nhìn về phía Ngọc Long tử rồi nói:
- Giao phi kiếm của ngươi ra đây, đồ đệ của ta muốn.
- Ngươi muốn chết.
Ngọc Long tử nói xong đã vận chuyển công pháp, ngưng tụ một đám hỏa diễm trong lòng bàn tay.
- Thật khó khăn, dựa theo tốc độ của của ngươi, đã không còn mạng trước
khi hoàn thành phép thuật, ta xem ngươi nên hủy tu vi phép thuật đi, nên tu luyện quyền cước mới tốt.
Liễu Tàn Dương nói xong liền vẫy
tay, linh lực bao phủ phi kiếm của Ngọc Long tử, linh lực rất mạnh trùng kích, liên hệ giữa Ngọc Long tử và phi kiếm lập tức biến mất.
Ba!
Âm thanh đứt gãy vang lên, phi kiếm dưới chân Ngọc Long tử biến mất, hắn
ngã chổng vó lên trời, quần áo dơ bẩn không chịu nổi, làm gì còn bộ dáng thần tiên như vừa rồi.