Cha mẹ Tần Lan Thường chết sớm, nàng là được tổ phụ tổ mẫu nuôi lớn.
Tần phu nhân ở trong thiên lao chịu tội, thể trạng đã không tốt. Cho dù Thẩm Vô Đoan dốc hết thủ đoạn chăm sóc trân trọng nàng, nàng cũng kiên cường giành giật sự sống mới sinh ra một đứa con trai lại không được khỏe mạnh. Hắn từ nhỏ đã ngâm mình trong ấm sắc thuốc, chưa đến ba mươi tuổi liền chết bệnh.
Bị cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đả kích, Tần phu nhân tinh thần càng kém. Cũng may con trai nàng khi còn sống lưu lại huyết nhục, tuy rằng người mẹ chỉ là tỳ nữ lại chết ngay sau khi sinh do mất nhiều máu, nhưng tốt xấu gì cũng để lại cho Tần phu nhân một cô cháu gái bé bỏng.
Tần Lan Thường lúc mới sinh ra nho nhỏ một nắm, cũng giống phụ thân, thân thể không tốt lắm. May mà khi đó Tôn Mẫn Phong gia nhập Bách Quỷ môn, mới khiến cho nàng khỏe mạnh lớn lên. Tần Lan Thường từ nhỏ đã thích múa đao vung thương, đáng tiếc là công pháp của Bách Quỷ môn không thích hợp cho nữ tử, liền do Tần phu nhân tự mình dạy nàng Tỏa Long thương.
Tỏa Long thương tổng cộng ba mươi sáu chiêu. Chỉ là Tần phu nhân học được ba mươi ba chiêu. Còn lại ba chiêu “Trảm long tam đoạn sát” được xưng là tinh túy nhất, theo cái chết của Bắc Hiệp Tần Hạc Bạch biến mất trên giang hồ.
Tần phu nhân không thể truyền dạy bằng lời nói, chỉ có thể đích thân làm mẫu. Cũng may, Tần Lan Thường luyện công cũng không lười biếng, bao nhiêu năm trôi qua, tuy rằng chưa thông hiểu đạo lí, nhưng cũng luyện thành quen thuộc. Chỉ tiếc Tỏa Long thương thanh danh lừng lẫy, một khi thi triển liền nhất định chọc phải rắc rối. Bởi vậy trước khi Tần phu nhân mất, từng gọi nàng đến trước giường, cố sức khoa tay múa chân thủ thế, bắt nàng không được tự tiện ở trước mặt người ngoài sử dụng thương pháp gia truyền.
Sau khi Tần phu nhân qua đời, Tần Lan Thường một bên khóc thương một bên dọn dẹp di vật của tổ mẫu, liền từ đáy hòm phát hiện một bản chép tay đã ố vàng, là của Tần phu nhân những năm gần đây viết xuống chuyện lớn chuyện nhỏ.
Nàng từ trong bản chép tay biết được thân thế gia cừu, buồn giận không kềm chế được, chạy đến trước mặt tổ phụ kêu khóc nói muốn báo thù, lại chỉ nhận được một câu trả lời không thể lý giải: “Ta đã đáp ứng tổ mẫu ngươi, đối với chuyện này không hỏi, không nói, không nhúng tay vào!”
Tần Lan Thường không tin. Huyết hải thâm cừu như vậy làm tiểu cô nương không thấy tận mắt như nàng cũng đã không thể tiêu tan, huống chi người tìm được đường sống trong chỗ chết như tổ mẫu.
Trong bản chép tay việc Bắc Hiệp diệt môn bất quá ít ỏi vài câu, giữa những hàng chữ lại như có áp lực hận ý đập vào mặt.
Nàng khi đó liền muốn bướng bỉnh cãi lại, kết quả bị tổ phụ ném vào luyện võ trường cấm túc hơn nửa năm. Mãi cho đến khi Thẩm Vô Đoan dọn đến Khinh Nhứ tiểu trúc an cư, đem hơn phân nửa quyền lực của Bách Quỷ môn quẳng cho Sở Tích Vi, nàng mới được thả ra.
Lúc này nàng đã có kinh nghiệm, không lộ nửa điểm tiếng gió, rốt cục chờ đến khi Sở Tích Vi ra ngoài làm việc, mới mang theo hai kẻ tâm phúc rời nhà trốn đi.
Không quản có thể báo thù hay không, nàng chỉ muốn nhìn tận mắt. Chuyện cho tới bây giờ, nàng cảm thấy nhìn đủ, cũng cho rằng đã hiểu rõ ràng.
Thoảng qua một chiêu, Tần Lan Thường xoay người lật tay, liền là một chiêu hồi mã thương đâm thẳng về hướng Nguyễn Phi Dự. Trong tay nàng chính là một cây trường côn, nhưng mà khi xuyên qua mưa gió liền phát ra tiếng rít vang, lại không thua gì mũi thương sắc bén!
Nguyễn Phi Dự chỉ nhìn nàng, bước chân chưa động. Ngược lại là Lục Minh Uyên nhảy gấp lên một bước, đề chưởng vỗ vào trên trường côn, một đằng nhanh chóng, một đằng khéo léo, tốt xấu gì cũng khiến trường côn trước khi chạm vào người đã bị đẩy ra. Hắn chưa kịp thở phào, đưa tay liền kiềm chế bả vai Tần Lan Thường, muốn để nàng tỉnh táo lại sẽ từ từ nói chuyện.
Nhưng mà Tần Lan Thường đã giận đến đầu bốc khói, trước mắt đâu thèm nhìn đến ai là ai, trong tay chuyển một cái, trường côn xoay đầu, đột nhiên đánh lên ngực Lục Minh Uyên. Lúc này nếu là ngân thương, sợ là có thể đâm thấu tim hắn. Tuy là như thế, Tần Lan Thường cũng không thu lực. Lục Minh Uyên dù sao vẫn là người mới bị thụ thương vừa tỉnh lại không lâu, nhất thời liền cảm giác trong ngực khí huyết quay cuồng, sắc mặt trắng nhợt, khuỵu xuống đất.
Thư sinh này cũng thực bướng bỉnh, thời điểm khuỵu xuống còn thuận tay bắt lấy một đầu trường côn. Hắn dù sao người cao thể trọng, lúc này liền khiến cho bước chân Tần Lan Thường lảo đảo. Nàng còn chưa đứng vững, một bàn tay liền dừng ở ngay trên đầu.
Nguyễn Phi Dự không biết khi nào đã đến bên cạnh, bàn tay khô gầy nhẹ như không dừng trên đỉnh đầu nàng, từ từ phủ xuống mái tóc có chút hỗn độn, giống như một trưởng giả quan tâm vãn bối.
Tần Lan Thường lại lưng như kim chích. Hà lão bản mắt thấy chiêu thức ấy bao phủ lên đỉnh đầu nàng, nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bôn Lôi chưởng của Nguyễn Phi Dự bá đạo đến cực điểm, dưới tình huống như vậy bị hắn đánh vào đầu một cái, sợ là so với dưa hấu nát còn khó nhìn hơn.
Lục Minh Uyên biến sắc, vội kêu: “Sư phụ!”
“Tần cô nương, tuổi còn trẻ, làm việc cũng phải suy nghĩ kĩ rồi mới làm.” Nguyễn Phi Dự ý cười không thay đổi, giọng điệu cũng vẫn ôn hòa như cũ “Nếu không chẳng những dễ dàng bị người quản chế, còn mang đến cho người khác phiền toái, không phải sao?”
Tần Lan Thường phỉ nhổ một hơi, giọng căm hận nói: “Lão tặc!”
Hà lão bản lảo đảo đứng dậy, nói: “Nguyễn Phi Dự! Ngươi hại chết Tần gia hơn trăm mạng người còn chưa đủ, chẳng lẽ ngay một cái tiểu cô nương cũng không tha?”
Nguyễn Phi Dự ngạc nhiên nói: “Mới vừa rồi, tựa hồ là vị cô nương này động thủ trước mà?”
“Ta nên sớm động thủ! Lão thiên gia cho ngươi sống đến bây giờ mới là vô…”
Lời của nàng không kịp nói xong, bàn tay Nguyễn Phi Dự trượt xuống phía dưới, phất qua huyệt đạo trên người nàng. Tần Lan Thường nhất thời đứng ngốc không thể cử động, một bụng chửi bậy đều nghẹn tại miệng, chỉ có thể dùng ánh mắt như phun lửa nhìn hắn.
“Tiểu cô nương, vẫn là an tĩnh một chút mới tốt!” Nguyễn Phi Dự đảo mắt nhìn về phía Hà lão bản “Nhìn thấy cô nhi của chủ cũ, có phải là rất cao hứng không?”
Hà lão bản nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi muốn làm cái gì?”
“Năm đó lão hủ có thể tha các ngươi một con đường, hôm nay cũng không khó xử, chỉ cần các ngươi không gây rắc rối.” Nguyễn Phi Dự thản nhiên nói “Hao tâm tổn trí đem chúng ta dẫn tới nơi này, một đồng bạn cuối cùng của ngươi lại không thấy bóng dáng. Nếu lão hủ đoán không sai… Các ngươi, là muốn lấy nốt mấy năm còn lại của lão hủ đi.”
Hà lão bản biến sắc, Lục Minh Uyên đứng dậy đi đến bên cạnh Nguyễn Phi Dự, nhìn nhìn Tần Lan Thường không thể động đậy, vươn tay đặt lên một bên vai nàng.
Hà lão bản trong mắt tơ máu dầy đặc, vừa sợ vừa giận, nhưng lại e ngại ném chuột vỡ đồ, trong đầu xoay chuyển vô số ý nghĩ, ánh mắt từ nền đất chôn bao nhiêu thi hài đảo qua, cuối cùng dừng lại trên mặt Tần Lan Thường.
Nguyễn Phi Dự rất có kiên nhẫn mà chờ, vẫn đứng im không nhúc nhích, tựa như một pho tượng đá tĩnh lặng trong làn mưa.
Một lúc lâu, Hà lão bản sống lưng buông lỏng, giống như trong khoảnh khắc khí lực toàn thân tiêu hết, vậy mà lại có chút đứng không vững, nói: “Ngươi… thả người, thề không truy cứu kẻ vô tội, ta… ta sẽ để cho các ngươi đi.”
Mưa dừng ở trên người Tần Lan Thường. Nàng nghe đến câu này, chỉ cảm thấy toàn thân máu đều lạnh đi, muốn hét lên cái gì, lại ngay cả há miệng cũng không làm được.
Nàng từng cho rằng niên thiếu khí thịnh có thể nghiêng trời lệch đất, nào ngờ vẫn luôn có chuyện bất lực ngay trước mắt.
Nguyễn Phi Dự mỉm cười, đương muốn nói gì, ánh mắt đột nhiên ngưng lại, đối Hà lão bản quát: “Cẩn thận!”
Nhưng mà đã không còn kịp nữa.
“Phập” một tiếng, tiếng lợi khí xuyên qua thân thể. Hà lão bản hai mắt trợn lên, một thanh chủy thủ đâm vào hậu tâm hắn, máu phun ra đỏ thắm, lại rất nhanh bị mưa cuốn trôi sạch sẽ.
Thân thể của hắn nhoáng lên một cái, muốn quay đầu nhìn lại, vừa vặn đón nhận một bàn tay trắng nõn thon thon, giữa các khe ngón tay kẹp những chiếc châm sắt tẩm độc xanh biếc, đâm vào da thịt liền bắt đầu thối rữa. Hà lão bản kêu thảm một tiếng, nửa khuôn mặt nhất thời huyết nhục mơ hồ. Hắn ra sức xoay tay lại đánh một chưởng, khiến người kia kêu lên một tiếng, lui lại ba bước. Đáng tiếc hắn không còn sức tiếp tục, ở trong làn mưa ngã xuống không một tiếng động.
Nguyễn Phi Dự nhướng mày, phất tay giải huyệt đạo cho Tần Lan Thường. Tiểu cô nương cũng không màng đến mình, trố mắt mà nhìn người mới vừa rồi còn đang yên lành giờ đã biến thành một khối thi thể, trừng mắt muốn nứt mà nhìn về phía trước, lại ngây người một khắc.
Người vừa động thủ ở trên thi thể còn nóng của Hà lão bản sờ soạng vài cái, tìm ra một cái còi gỗ, nhẹ nhàng mỉm cười, một bàn chân đi giảy vải thô đá văng thi thể ra một bên. Chỉ thấy Tú Nhi lúc nãy mới bị hắn đánh bất tỉnh không biết khi nào đã đứng lên, ý cười doanh doanh mà nhìn bọn họ.
Tần Lan Thường: “Tú…”
Nguyễn Phi Dự cắt ngang lời nàng: “Đều nói ‘Bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ ở đằng sau’, Tiêu điện chủ am hiểu sâu đạo lý này, chiêu thức dịch dung, công phu súc cốt, trên giang hồ đích xác không tìm ra kẻ thứ hai.”
“Tú Nhi” nũng nịu nở nụ cười. Nàng bề ngoài chính là một tiểu cô nương tuổi mới dậy thì, thanh âm lại biến thành nữ tử trưởng thành, thập phần quyến rũ mị hoặc, không khiến cho người ta hấp dẫn mà chỉ sinh ra kinh sợ.
Nàng là Tiêu Diễm Cốt?!
Tần Lan Thường cùng Lục Minh Uyên sắc mặt đồng thời đại biến, chỉ nghe “lắc cắc” vài tiếng, giống như xương cốt va chạm làm người ta ê cả răng. Tiểu cô nương nguyên bản so với Tần Lan Thường còn thấp bé hơn một chút đột nhiên duỗi người vươn vai, quần áo lúc trước ở trên người có vẻ rộng lùng phùng nhất thời liền vừa khít, chờ đến khi vòng eo giãn ra một chút, bàn tay trắng nõn liền ở trên mặt kéo xuống một cái mặt nạ mỏng như cánh ve, lại búi tóc cài trâm, cả khuôn mặt liền biến thành Tiêu Diễm Cốt.
“Đa tạ Nguyễn tiên sinh khen ngợi, không uổng công ta lột sống lớp da khuôn mặt này, cũng phải bỏ chút công phu a.” Tiêu Diễm Cốt đem mặt nạ da người vò thành một cục, khóe mắt nhướn lên “Nguyễn tiên sinh một đường đi tới, thấy nhiều chuyện xưa người cũ, cảm giác như thế nào?”
Đêm hôm đó Hách Liên Ngự đi rồi, Tiêu Diễm Cốt liền phụng mệnh đi theo đám người Hà lão bản bàn bạc. Tú Nhi cô nương chân chính từ trước lúc năm người hội hợp nơi sơn động đã bị nàng thay thế. Nàng từ nhỏ quen làm mặt nạ, thanh sắc biểu tượng không gì không giỏi, muốn giả trang làm một cái thiếu nữ nhát gan, thật sự quá dễ dàng.
Chính là nàng không ngờ tới Sở Tích Vi sẽ theo kịp. Cũng may dọc đường đi theo khuôn phép cũ không lộ dấu vết, nếu không thật đúng là phiền toái.
Nguyễn Phi Dự cũng nghĩ thông suốt ngóc ngách trong đó, thản nhiên nói: “Tha hương ngộ cố tri, đương nhiên là chuyện may mắn.”
Tiêu Diễm Cốt ngắm nghía chiếc còi gỗ trong tay: “Nguyễn tiên sinh rộng lượng. Đáng tiếc mấy kẻ dư nghiệt cựu án đều không thông suốt, nhất định muốn đem sự tình không liên quan đều đổ lên đầu tiên sinh, thề muốn lấy thủ cấp của ngài mới được.”
“Đa tạ Tiêu điện chủ quan tâm.” Nguyễn Phi Dự ánh mắt đảo qua bốn phía, “Chỉ là tiết lộ phong thanh, khiến cho bọn họ chạy tới, không phải là chuyện quý cung làm ra hay sao?”
“Tiên sinh chính là hiểu lầm.” Tiêu Diễm Cốt che miệng cười khẽ “Tục ngữ có câu ‘Một cây làm chẳng nên non’, mấy kẻ tặc tử đó nếu mà không có bụng xấu, chỉ thả ra một tin tức làm thế nào lại khiến cho bọn họ người trước ngã xuống, người sau tiến lên? Năm đó tiên sinh không đem bọn họ đuổi tận giết tuyệt, những người này lại không biết phân biệt, trù tính đã lâu muốn lấy oán trả ơn. Chúng ta bất quá là để cho tiên sinh trước tiên thấy rõ, sau đó mới tính toán ra tay thu thập bọn họ mà thôi.”
“Ti tiện vô sỉ!”
Tần Lan Thường vừa dứt lời, trên mặt liền trúng một cái tát, khóe miệng nhất thời liền tím xanh một mảng. Nàng ngẩn người, chỉ thấy một viên phi hoàng thạch khéo léo rơi xuống đất.
Nhưng nàng cũng không thấy được Tiêu Diễm Cốt ra tay như thế nào.
“Tiểu cô nương, ngươi gây rắc rối cho ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ. Trước hết đừng có lắm miệng khiến người không ưa!”
Tiêu Diễm Cốt rũ tay xuống, nhìn về phía Nguyễn Phi Dự “Nguyễn tiên sinh, chính cái gọi là ‘Thấy mầm biết cây’; trải qua trận chiến này, ngài cũng nên biết đến tột cùng có bao nhiêu người muốn cái mạng của mình. Trên đời này, Tam Muội thư viện không thể bảo hộ ngài một đời bình an, tiểu hoàng đế cũng chỉ là lợi dụng ngài, có thể để cho ngài thi triển tài cán, an độ lúc tuổi già, cũng … chỉ có Nhị gia.”
Thấy Nguyễn Phi Dự không đáp, Tiêu Diễm Cốt hơi hơi dừng lại, tiếp tục nói: “Trước đây mạo phạm là do tình huống bất đắc dĩ, nhưng thành ý của Nhị gia cũng không thay đổi, còn hy vọng tiên sinh…”
“Thiết cục giả bất động, phá cục giả bất thoái, biến cục giả bất cải (*).” Nguyễn Phi Dự chậm rãi nhỏ nhẹ “Tiêu điện chủ, ngươi có hiểu không?”
[(*) Người sắp đặt bố trí đại cục không thể hành động thiếu suy nghĩ, người phá vỡ thế cục có thể quay lại lại không thể lùi bước, mà người thấy tình thế hỗn loạn cũng lại là kẻ tối không thể thay đổi ý nguyện ban đầu]
Chỉ có ý nguyện ban đầu không thay đổi, mới có thể thay đổi.
Ý cười trên mặt Tiêu Diễm Cốt nhất thời đọng lại như mặt nạ trên tờ giấy.
Một lát sau, nàng rũ mí mắt xuống: “Không thương lượng được? Vậy đúng là… tiếc nuối a.”
Tần Lan Thường đâu chờ nàng tiếp tục vô nghĩa, đá cây trường côn dưới đất lên liền đâm qua. Tiêu Diễm Cốt phi thân lùi lại, chỉ vài cái nhô lên hụp xuống đã chạy vào trong rừng. Tần Lan Thường cùng Lục Minh Uyên đang muốn đuổi theo, chợt nghe thấy một tiếng còi bén nhọn như phá không, âm thanh vang xa, quanh quẩn thật lâu trong sơn cốc.
Cơ hồ ngay tại lúc đó, triền núi phía sau cách đó không xa truyền đến một tiếng nổ thật lớn, kinh thiên động địa!
Giống như một con rồng khổng lồ dưới đất thức tỉnh. Trên nền đất những hòn đá nhỏ bắt đầu hơi hơi chấn động, chân trời đúng lúc có sấm sét nổ vang. Chính là sau một tiếng đó, trong sơn cốc cũng truyền đến âm thanh ầm ầm vang dội, giống như nổi trống một hồi, khiến trái tim run rẩy.
Tần Lan Thường hoảng sợ quay đầu, chỉ thấy trong màn mưa đầy trời, triền núi truyền đến nổ đầu tiên bắt đầu sụp xuống!