Tiếng nói Hách Liên Ngự vừa dứt, Sở Tích Vi liền trở tay đẩy Diệp Phù Sinh một cái.
Phía sau bọn họ là triền núi dấu hỏa lôi, trước mắt tình thế chỉ mành treo chuông, vạn lần không có đạo lý gì cả hai người đều bị vướng ở chỗ này.
Càng không cần phải nói… Diệp Phù Sinh cùng người trước mắt này, rõ ràng chính là cựu oán đã sâu. Sở Tích Vi đối với vẻ vô tâm vô phế tưởng chừng như chẳng có chuyện gì lớn lao của y lại hiểu rõ tình huống. Trong cơ thể y dư độc chưa thanh lọc được, toàn dựa vào Tôn Mẫn Phong châm dược áp chế, tối kỵ việc vọng động nội lực. Bởi vậy một đường đi tới, cho dù Sở Tích Vi nhiều lần bị tức giận bốc hỏa, cũng không dám nói động đến y, mọi chuyện đều che chở phía trước, chỉ sợ một lần sơ hở, nói không chừng ba tháng ổn định cũng đều không trụ được.
Hắn nghĩ như vậy, liền chuẩn bị để Diệp Phù Sinh chạy đi trước ngăn kẻ đang thủ hỏa lôi kia. Không ngờ cái đẩy này không khiến người nọ nhúc nhích chút nào, trái lại bị Diệp Phù Sinh nắm chắc cổ tay, dùng một chút xảo kình, đem hắn chuyển ra phía sau, đồng thời một chưởng đặt lên lưng hắn, phát động kình lực. Sở Tích Vi chỉ cảm thấy thân thể nhẹ hẫng, dưới chân như cưỡi gió, trong khoảng khắc đã bị y đẩy dời ra ngoài sáu trượng.
“Ngươi…”
Vừa mở miệng liền bị gió lạnh mang theo mưa ập vào, Sở Tích Vi bị sặc một cái, sắc mặt cực kỳ không dễ nhìn. Diệp Phù Sinh quay đầu lại, nhẹ nhàng nói: “A Nghiêu, ta chờ ngươi trở lại!”
Hách Liên Ngự võ công cao thâm không lường được, Sở Tích Vi lần trước cùng hắn giao thủ đã thấy được cao thấp, Diệp Phù Sinh trăm triệu lần cũng không dám để hắn lưu lại. Thay vì cứng rắn kháng cự, chi bằng lấy thân pháp khinh công tránh né cũng có thể kéo dài thời gian.
Diệp Phù Sinh nghĩ đến chu đáo, nhưng Sở Tích Vi đã tức giận đến nghiến răng. Cũng may hắn sớm đã qua tuổi tùy hứng làm bậy, nội tâm càng nhiều, không thể tùy ý, chỉ đành đem cơn giận này nuốt xuống, tức tối phất tay áo, cũng không quay đầu lại mà chạy về hướng triền núi.
Diệp Phù Sinh nhìn bóng dáng hắn rõ ràng là rất tức giận vẫn nghe lời rời đi, u ám bao phủ trong lòng bỗng nhiên vơi một chút, khóe miệng không tự giác mà cong lên.
“Hắn là kẻ không tồi.” Hách Liên Ngự đầy hứng thú mà nhìn nụ cười trên mặt Diệp Phù Sinh “Mặc kệ ngươi khổ sở thế nào, hắn đều có thể làm cho ngươi mỉm cười được… Nếu lưu luyến hắn như vậy, không bằng để hắn quay lại đi?”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy thân hình hắn nhoáng lên một cái, cả người lại như quỷ ảnh biến mất ngay trước mắt, đuổi theo hướng Sở Tích Vi. Nhưng mà bước chân chưa ra được một khắc, trước mặt liền hoa lên. Một luồng ánh sáng lạnh như tuyết cắt qua mưa gió, thẳng hướng đến cổ hắn. Nếu Hách Liên Ngự không có bộ pháp linh hoạt, trong nháy mắt đã thu thế ngửa ra sau, một đao kia có thể cắt ngang yết hầu.
Kinh Hồng đao bị đặt ở Bách Quỷ môn. Đoạn Thủy đao cũng theo Tôn Mẫn Phong mang về. Lần này sự việc xảy ra khẩn cấp, Sở Tích Vi không kịp sai người mang hai thanh đao này đến, liền cởi chủy thủ của mình ném cho Diệp Phù Sinh để y phòng thân.
Cây chủy thủ này chỉ dài hơn bàn tay chưa đầy một tấc, chuôi đánh lại thành vòng có thể xoay tròn trong ngón tay. Không biết nó được tạo từ chất liệu gì, ngoại trừ lưỡi đao sáng như tuyết, toàn thân đều đen xỉn tựa như vết máu chùi không sạch qua bao nhiêu năm tháng, không biết đã từng uống máu bao nhiêu nhân mạng.
Vật ấy nghe nói là của lão môn chủ Thẩm Vô Đoan trước kia tặng cho cố nhân. Đáng tiếc vật xưa còn đó, cố nhân đã vô tung, ngay cả thi cốt cũng không tìm thấy, trong đám phế tích đổ nát chỉ tìm được thanh chủy thủ không sợ nước lửa này. Từ đó hắn thường mang bầu bạn bên người, thẳng đến khi trao lại cho Sở Tích Vi. Chỉ là Sở Tích Vi quen dùng trường đao cùng quyền chưởng, đối với thanh chủy thủ khéo léo này thực sự không cảm thấy hứng thú, đặt ở trên người cũng không có tác dụng gì nhiều. Ngược lại, không nghĩ tới Diệp Phù Sinh ở trong Lược Ảnh vệ lặn ngụp mười năm, đối với binh khí thuận tiện che giấu này lại có chút thuận tay.
“Hách Liên cung chủ, chuyện cũ còn chưa nói xong, làm sao lại muốn đi sớm thế?”
Chủy thủ ở trong bàn tay xoay chuyển, Diệp Phù Sinh đã phi thân đến gần, lưỡi dao thẳng hướng tâm khẩu. Đáng tiếc đâm hụt, y cũng không loạn, bộ pháp dưới chân di chuyển, thân thể dịch qua tránh được một chưởng, thuận thế lại quét ngang một đao, vừa lúc chạm vào bàn tay Hách Liên Ngự đánh tơi, lúc mũi dao xẹt qua hộ chỉ kia phát ra tiếng ma sát chói tai.
“Mười năm không gặp, ngươi đã tiến bộ rất nhiều so với lúc trước.”
Chỉ trong khoảng khắc, hai bên giao thủ đã qua sáu hiệp, ba công ba thủ chặt chẽ. Mắt thấy Diệp Phù Sinh giống như lục bình không có rễ ngay dưới tay mình trượt ra, Hách Liên Ngự hờ hững ấn một cái lên cổ họng, tựa hồ còn có thể cảm nhận được kình phong quét đến hơi đau, tiếng cười càng hiện ra vẻ sung sướng từ dưới mặt nạ truyền đến: “Ngươi có thể có ngày hôm nay, Cố Thời Phương nếu biết nhất định sẽ thật cao hứng. Đáng tiếc nàng không có phúc tận mắt nhìn thấy!”
“Không cần lấy sư phụ ta ra khích bác. Mối thù trước kia sẽ có ngày khác phân trần. Hôm nay trước khi ta khí kiệt, nhất định không cho ngươi rời khỏi nơi này một bước.”
Diệp Phù Sinh chậm rãi thở ra một hơi, nội tức đã nhộn nhạo. Nội lực không thể áp chế đã căng tràn trong kinh mạch làm cho y đau đớn, cũng khiến cho lửa giận bốc đầu trước đó trở nên thanh minh hơn nhiều.
Vẩy một cái đao hoa, Diệp Phù Sinh lạnh mắt mà nhìn, nói: “Còn muốn chạy? Cứ thử xem!”
Bên này triền đấu, bên kia Sở Tích Vi chạy như cưỡi gió. Hắn cách triền núi mặc dù không xa, nhưng cũng không tính là gần. Thân thể mấy ngày trước đây bị “Triền miên” cùng “Tu La thủ” thương tổn bởi vì không được xử lý đàng hoàng lại mấy ngày liền bôn ba đã bắt đầu phát tác, phảng phất như có vô số con kiến ở trên miệng vết thương cắn xé. Cái đau này mặc dù có thể nhịn xuống, lại khiến hắn hao phí không ít tinh lực, cũng chính bởi vì thế, vừa rồi Diệp Phù Sinh mới không dám để hắn lưu lại.
Hắn nhíu mày, lại đem nội lực vận dụng đến cực hạn nhảy lên, mắt thấy sắp dừng ở trên một khối cự thạch, chợt nghe được một tiếng còi bén nhọn vang lên từ hướng thung lũng truyền đến. Sở Tích Vi lúc này biến sắc, chân trái đạp lên chân phải một bước mượn lực, lập tức xoay chuyển phương hướng, phi thân thối lui về phía sau.
Cơ hồ ngay trong khoảnh khắc đó, một tiếng nổ thật lớn ở giữa triền núi ầm ầm vang lên khiến điếc cả tai. Sở Tích Vi trong đầu ù lên, mũi và tai đều rỉ máu, thân hình từ giữa không trung rơi xuống. Ngay lúc nguy hiểm sắp đập người xuống đất hắn thoáng ổn định, một tay chống lên mặt đất, nửa quỳ ngẩng đầu ngước nhìn.
Chỉ thấy từ giữa triền núi bị nổ tung một góc, những tảng đá lớn vốn lung lay sắp đổ liên tiếp lở ra, hòa vào lượng bùn đất khổng lồ đổ ập xuống. Dòng nước tựa như đàn mãnh thú gầm rú, nuốt hết cỏ cây đất đá bên đường, rất nhanh liền hội tụ thành một cơn lũ không gì ngăn cản nổi, cuồn cuộn mà đi.
Chỗ Sở Tích Vi rơi xuống mặc dù cao, nhưng cũng không an toàn. Đôi mày hắn càng nhăn chặt hơn, theo hướng dòng nước lũ nhìn qua, đồng tử nhất thời co lại – Một đường này đều là thuận sườn núi đổ xuống, hoàn toàn không có bất kỳ vách đá hoặc đồi cao gì ngăn cản, nhất định làm cho dòng nước lũ đã mãnh liệt lại càng thêm hung bạo, cuối cùng lao xuống đoạn nhai, đổ vào thung lũng!
Một khắc đó, chính là lựa chọn bày ra trước mắt – trở về tiếp viện cho Diệp Phù Sinh, hay là đi cứu ba người Tần Lan Thường?
Nhưng mà thế sự khó vẹn cả đôi đường. Rất nhiều thời điểm lại không cho phép do dự.
Sở Tích Vi quay đầu lại nhìn về hướng lúc trước rời đi, hai tay khẩn trương nắm chặt thành quyền, móng tay cắm vào trong máu thịt, khí huyết trong ngực cơ hồ muốn nổ tung, bị hắn cường ngạch ép xuống. Hắn đột nhiên vươn tay lau vết máu trên mặt, mũi chân điểm lên mặt đất một cái, hướng về phía nước lũ đang trào dâng chạy đi.
Một thân khinh công của hắn là do Diệp Phù Sinh truyền dạy, mười năm qua không một ngày đình chỉ luyện tập, mặc dù không bì được với Kinh Hồng Lược Ảnh của Diệp Phù Sinh, cũng tựa như bèo trôi trong gió, phiêu nhiên nhanh chóng. Giờ phút này chân khí trong cơ thể bị hắn mạnh mẽ thúc đẩy đến mức tận cùng, kinh mạch phát ra từng cơn đau đớn, nhưng hắn tựa như chẳng hề có cảm giác, mũi chân liên tục dẫm lên gỗ đá mượn lực nhảy lên tiếp, chỉ nghĩ sao có thể nhanh hơn một chút.
Lúc này, trong thung lũng sau khi nghe tiếng nổ, Tần Lan Thường vẫn đứng trố mắt, Nguyễn Phi Dự liền nhặt sợi dây xích trên mặt đất, quát: “Lũ cuốn! Chạy mau!”
Lục Minh Uyên nghe vậy, một tay liền tóm lấy cổ tay Tần Lan Thường, giờ phút này cũng không quan tâm đến phi lễ hay không phi lễ, hận không thể đem nàng biến thành một sợi dây thừng buộc trên người mình, theo Nguyễn Phi Dự hướng về phía triền núi cao ngất chạy đi. Nhưng mà ba người bọn họ khinh công cũng chỉ có thể xem như tàm tạm, chưa bò lên được chỗ cao, cơn lũ mang theo một lượng đất đá khổng lồ như thiên quân vạn mã gào thét lao nhanh đến, trong nháy mắt liền đổ xuống vách núi, cơ hồ là che kín trời đất quét lại đây!
Trên đường đi có cây cối thưa thớt, đáng tiếc căn bản không ngăn được dòng bùn đất này, chỉ trong khoảng khắc đã bị nhổ tận gốc. Cơn lũ cuốn theo cả những tảng đá lớn quay cuồng, trong đó không ít đều hướng về bọn họ bên này ập tới. Tần Lan Thường căn bản không kịp né tránh, bị một thân cây gãy đập trúng thân thể, cho dù Lục Minh Uyên kịp thời tung chưởng giảm bớt lực, một nhát đập mạnh này vẫn chấn cho phế phủ nàng bị thương, liền phun ra một búng máu.
Nước lũ đã gần trong gang tấc, Lục Minh Uyên mang theo một người kiệt lực chạy trốn, chỉ cảm thấy phổi cũng muốn nổ tung. Lúc này Nguyễn Phi Dự tung sợi xích ra, tinh chuẩn mà quấn vào một cây đại thụ trên sườn núi, mượn lực nhảy lên, đưa tay ném một đầu dây xích qua: “Nắm chặt!”
Lục Minh Uyên lại do dự khoảnh khắc.
Hắn một thân nam nhi bảy thước, lại mang theo một tiểu cô nương choai choai, trọng lượng dĩ nhiên không hề nhẹ. Huống chi Nguyễn Phi Dự võ công mặc dù tốt, nhưng dù sao tuổi tác đã cao, mấy năm qua bệnh tật ốm yếu, không thể so được với người trẻ tuổi thân cường thể tráng.
Bắt lấy sợi dây xích ấy, khả năng cũng sẽ liên lụy kéo hắn xuống.
Suy nghĩ ở trong đầu xoay chuyển không đến một khắc, Lục Minh Uyên liền quyết định. Một tay hắn tóm được sợi xích, nhanh chóng quấn ba vòng trên tay Tần Lan Thường, một chưởng đánh vào trên người nàng, không chùn bước mảy may, lại khiến cho nàng mượn lực tung lên cao, để Nguyễn Phi Dự phía trên thuận thế tóm được, liền đem Tần Lan Thường kéo lên đại thụ.
Tần Lan Thường sắc mặt trắng bệch: “Thư ngốc… ”
Một tiếng hét này còn chưa dứt, Lục Minh Uyên cũng bởi vì cái ném này bị mất lực, dưới chân lảo đảo một cái. Hắn thầm nghĩ không xong rồi. Chỉ trong khoảng khắc dòng bùn đất cuồn cuộn đuổi tới sau lưng, mắt thấy liền muốn đem hắn nuốt chửng vào trong!
Trong giây phút điện quang hỏa thạch, một bóng đen như chim bay khỏi rừng, từ trên vách núi nhảy xuống, đạp lên mấy phiến đá lên xuống vài cái đã từ xa đến gần.
Người tới chính là Sở Tích Vi. Hắn đạp lên một khúc cây gẫy đang trôi dạt, kình lực dưới chân vừa động, chẳng những không trầm xuống, ngược lại ở trên dòng nước cuồn cuộn không ngừng lướt qua mấy trượng, khoảng khắc liền tới bên người Lục Minh Uyên. Sở Tích Vi xoay người tóm lấy cánh tay hắn, đem thân hình nam tử trưởng thành tựa như cây củ cải nhổ lên.
Ngay lập tức nước lũ ập đến. Trái tim Tần Lan Thường còn chưa kịp trở xuống lồng ngực, đã cảm thấy trên tay căng thẳng. Nguyễn Phi Dự khẽ kéo sợi xích, cuốn theo nàng đi lên. Tần Lan Thường vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Sở Tích Vi mang theo Lục Minh Uyên đi phía sau, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Nước lũ ở phía dưới dâng lên nhanh chóng. Cũng may Nguyễn Phi Dự khinh công mặc dù bình thường, nhãn lực thủ pháp đều khó người có thể bì, nhanh chóng tìm được lối tắt lên núi, leo qua một tảng đá lớn một bước, đã vọt người lên giữa sườn núi. Chỉ một khắc sau, Sở Tích Vi cùng Lục Minh Uyên cũng đặt chân lên chỗ đất trống này, hai người đều đứng không vững, quỳ sụp cả xuống.
Lục Minh Uyên tìm được đường sống trong chỗ chết, kinh hồn chưa định. Sở Tích Vi quỳ một gối xuống đất, đầu cúi thấp. Tần Lan Thường chỉ có thể nghe được tiếng hắn thở dồn dập không thôi.
Tần Lan Thường lê chân tiến lên vài bước, nhìn thấy dòng nước bùn cơ hồ tràn ngập thung lũng, may mà bị núi cao ngăn lại, áp lực cũng giảm dần, đã bắt đầu chậm rãi dừng lại, lúc này hai chân mới mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.
Nguyễn Phi Dự dựa vào một tảng đá lớn. Hắn dù sao cũng đã có tuổi, sau một trận đấu lại mang người chạy lên núi, lúc này liền ho rũ rượi. Tiếng ho này như khiến Sở Tích Vi bừng tỉnh, bàn tay hắn ở trên đầu gối dùng sức chống đỡ, thân thể run rẩy vài cái mới đứng lên được.
Tần Lan Thường lúc này mới phát hiện, vị tiểu thúc của mình trước giờ lãnh tĩnh giống như không gì không làm được, hiện tại sắc mặt tái nhợt đến dọa người, giọng nói nhẹ như tơ nhện: “Ngươi… mang ‘Hoàn Dương đan’ không?”
Hoàn Dương đan, không phải là thứ thần dược cứu người từ cõi chết trở về gì, trái lại là thứ đồ lấy mạng. Nó là một loại dược vật được người trong Bách Quỷ môn tùy thân mang theo, có thể bổ sung khí lực rất nhanh, nhưng chỉ có thể bảo trì khoảng một canh giờ. Sau đó nội lực gần như bị rút sạch, ít nhất cũng phải nằm bẹp mười ngày nửa tháng mới có thể khôi phục lại. Đặc biệt là kẻ vốn bị nội thương một khi dùng nó, sẽ khiến cho nội thương trầm trọng hơn.
Đây là loại cấm dược, không đến tình cảnh nguy cấp chí mạng, quyết không được dùng.
Sở Tích Vi ngoại trừ mấy năm liều chết liều sống trước đây đã dùng qua nó, sau khi thân ở địa vị cao võ công tăng tiến cũng không chạm đến thứ này. Bởi vậy trên người cũng không mang theo. Ngược lại, Tần Lan Thường khi xuất môn vì để phòng vạn nhất, lại dắt theo một viên.
Nàng nghe hiểu ý tứ Sở Tích Vi, vẻ mặt bối rối, trong đầu sông cuộn biển gầm, nói chuyện cũng trở nên lộn xộn: “Không… tiểu thúc ngươi hiện tại…”
“Đưa cho ta!”
Sở Tích Vi mệt đến cực kỳ, ngay cả khí lực để dài dòng cũng không có. Chỉ giương đôi mắt nặng nề nhìn chằm chằm Tần Lan Thường, ánh mắt không cho phép cự tuyệt.
Đúng lúc này, Nguyễn Phi Dự bỗng nhiên đứng dậy, nhìn về con đường mòn phía sau lưng, nói: “Có người đến!”