Thành phố trong mơ Rain Base, hai ngày kể từ khi Luffy rời khỏi Nanohana.
Lực lượng hải quân G - 5 dưới sự chỉ huy của Smoker đã không ngừng nghỉ
băng qua sa mạc rộng lớn, ngày hôm nay họ đã có mặt tại Rain Base trước
băng Mũ Rơm.
- Tashigi này!! Tôi đang nghĩ cấp trên tới Alabasta
là một Đô đốc hải quân, hơn nữa rất có thể là vị Tân Đô đốc mới nhận
chức gần đây.
Smoker nhìn thành phố trang hoàng khác xa các ngôi
làng khác nhẹ giọng nói, những lời Ace nói lúc trước không phải Smoker
hoàn toàn để ngoài tai, ngược lại hắn rất chú ý và ghi nhớ, bởi vì một
người như Ace tuyệt đối sẽ không lấy chuyện đấy ra làm trò đùa.
Nếu thật sự đúng như lời Ace giới thiệu thì Smoker trực tiếp loại ngay ba
Đô đốc tại vị có mặt trong tổng bộ, vậy thì người duy nhất trùng khớp
chỉ có Tân Đô đốc thần bí kia thôi.
Tashigi đang chỉ binh lính di chuyển nghe được câu nói của Smoker thì thoáng ngẩn người, nàng không
hiểu vì sao Smoker lại có suy đoán như vậy, Tashigi lựa chọn trầm mặc để Smoker tự giải thích.
Quả nhiên Smoker nói tiếp, tuy nhiên không phải giải thích câu khó hiểu ban đầu mà là nói một câu khó hiểu khác.
- Đất nước này đúng như ta nghĩ, nó không hề bình thường chút nào, ta có
thể cảm nhận được một thứ bóng tối đáng sợ nào đó đang bao trùm nơi đây. Vị Đô đốc kia chẳng lẽ cũng vì điều này mà đến??
- Tashigi!! Cô
sắp xếp cho mọi người chỗ nghỉ ngơi sau đó vào thành phố với tôi, nếu
tôi đoán không lầm thì Đô đốc đại nhân đang ở trong thành phố, về tình
về lý cũng phải tới chào hỏi ngài ấy.
- Rõ!!
Mặc dù hơi
nghi hoặc nhưng Tashigi vẫn cực kỳ tin tưởng vào Smoker, nàng nhanh nhẹn đi chuẩn bị cho đám binh lính, khoảng nửa canh giờ sau Smoker và
Tashigi sóng vai bước vào trung tâm thành phố.
Tòa nhà cao nhất nằm ở trung tâm chính là sòng bạc Rain Dinners, trụ sở chính của Crocodile cũng như công ty tội phạm Baroque.
Trên đỉnh nóc sòng bạc có tượng một con cá sấu vì vậy chỉ cần nhìn sơ qua
liền nhận ra, Smoker rất ghét Thất Vũ Hải nên không đến lúc cần thiết
thì hắn sẽ không tìm Crocodile.
Tashigi sải bước nhìn tới nhìn
lui bỗng nhiên phát hiện ở quán rượu đằng xa có đám người bu lại rất
đông, dường như kiêng dè điều gì đó mà không dám vào.
- Đại Tá!! Ngài nhìn!!
Tiếng hô của nàng làm Smoker giật mình thoát khỏi trầm tư, hắn quay đầu nhìn
về hướng Tashigi chỉ. Hai hàng chân mày Smoker khẽ nhíu mở miệng lầm
bầm.
- Đừng nói là có hải tặc, côn đồ làm xằng bậy đấy nhé?? Hừ!! Hôm nay gặp ta xem như các ngươi tới số, Tashigi, đi dạy cho chúng một
bài học.
- Rõ!!
Hai người bước nhanh tới tách đám đông ra sau đó men theo kẻ hở khó khăn vọt vào trong quán.
- Kẻ nào dám ức hiếp dân chúng??
Thanh âm hữu lực của Smoker vang dội khắp quán rượu, bất quá bên trong chỉ có ba người ngồi trước quầy và một người đàn ông trung niên pha chế.
Điều khiến người khác chú ý chính là cả ba người đều khoác áo choàng hải
quân, đặc biệt là gã đàn ông cao lớn ngồi chính giữa, áo choàng của gã
đề hai chữ cực kỳ nổi bật.
Smoker và Tashigi trợn tròn mắt.
- Đô đốc đại nhân!!
Không dám chậm trễ hai người bước nhanh tới trước quầy làm động tác chào theo nghi thức.
Có điều vị Đô đốc đó vẫn ngồi ung dung nốc rượu, hoàn toàn không để ý đến
sự hiện diện của Smoker cùng Tashigi, chỉ có hai sĩ quan cao cấp ngồi
bên cạnh là cẩn thận quan sát, đánh giá cả hai từ trên xuống dưới.
Loại ánh mắt soi mói này khiến Smoker rất khó chịu, nhưng hắn biết mình
không thể chống đối lại cấp trên, dù sao Tân Đô đốc trước mặt cũng chưa
làm gì trái với chính nghĩa trong lòng hắn, ngược lại khi nghe sự tích
về ngài thì Smoker còn có chút hâm mộ và muốn noi theo, bởi vì những hải tặc mà vị Tân Đô đốc này bắt đều là hàng khủng mà Smoker xa không thể
bắt được.
Sau hơn mười phút, Phong lần đầu tiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
- Đứng lâu vậy làm gì?? Sao không ngồi xuống đi.
”Còn không phải vì ngươi giả câm giả điếc sao???” Trong lòng Smoker mắng to, hắn thật sự muốn nổi bão tới nơi rồi. Tashigi bên cạnh tò mò lén lút
nhìn nhìn Phong, nàng chưa bao giờ gặp qua vị Tân Đô đốc trẻ tuổi này
nha.
- Ha hả...không giận sao? Với tính cách của anh đáng ra phải quay đầu bỏ đi từ lâu rồi mới đúng?? Mấy năm không gặp tính kiên nhẫn
không ngờ có chút tiến bộ nha.
Phong cười cười đẩy cốc rượu tới trước mặt Smoker đồng thời nói một câu khiến thân hình hắn cứng ngắc.
Trong mắt Smoker tràn đầy vẻ không thể tin, hắn quay phắt đầu nhìn chằm chằm
bóng dáng xa lạ. Tashigi có chút kinh ngạc nhìn biểu tình khó coi của
Smoker, trong trí nhớ của nàng có bao giờ thượng cấp dũng mãnh được mọi
người kính sợ lại có bộ dạng như này đâu.
Mấp máy khóe môi, Smoker cố rặn ra được một thân ảnh quen thuộc khắc sâu vào trong trí nhớ.
- Ngài là...đội trưởng??
- Hahaha hahaha!!!
Phong bật cười sảng khoái, được người xưa nhận ra sau bao năm xa cách quả là
một chuyện đáng để vui mừng. Hắn đứng dậy giơ nắm đấm về phía trước,
khóe môi nhếch lên một độ cong kỳ quái.
Thân hình Smoker run lên bần
bật, phải mất thời gian khá lâu mới đứng dậy được, tâm tình của hắn hiện tại vô cùng kích động, khó có thể diễn tả hết được cảm xúc trong vài
câu chữ.
Cạch!
Hai nắm đấm nhẹ nhàng chạm vào nhau, tuy đơn giản nhưng lại bao hàm vô số lời muốn nói.
- Đội trưởng!! Bọn tôi chờ anh...đã lâu, anh quay trở lại tôi thật
sự...rất vui, nếu có thể hãy cho phép tôi được chiến đấu với anh như hồi xưa.
Từng ký ức năm xưa chợt ùa về, bọn họ đã cùng nhau sáng tạo nên một thế hệ huy hoàng cho hải quân, những điều họ đã làm chưa ai làm được. Và hết thảy mọi chuyện đều do một mình Phong dẫn dắt, vì vậy
không quá khó hiểu khi đám người Smoker vẫn một mực chờ đợi hắn trở về
lãnh đạo bọn họ một lần nữa. Tương lai như thế nào không quan trọng,
điểm mấu chốt nằm ở chiến hữu một thời lại được sóng vai chiến đấu cùng
nhau.
- Điểm này cần anh phải nói sao, tôi ngồi đây chính là để
chờ anh, nếu anh đồng ý thì hãy theo tôi, chính nghĩa của chúng ta sẽ
tiếp tục lưu truyền mãi mãi, chỉ cần không thẹn với lòng là được rồi.
Phong mỉm cười vỗ nhẹ vào vai Smoker một cái xốc lại tinh thần cho hắn, nhận
được cổ vũ, Smoker gật mạnh đầu giọng nói thập phần kiên định.
-
Nhiều năm qua tôi cố gắng hết sức tiến bộ không ngừng nghỉ là vì một
ngày hôm nay, đội trưởng!! Hãy cho tôi trở thành đồng đội đáng tin cậy
nhất của anh.
- Tốt!! Uống!!!
Nắm lấy cốc rượu trên bàn,
Phong hét lớn một tiếng sau đó ngửa cổ uống cạn, Smoker cũng tương tự
vứt hai điếu cigar trên miệng đi, một hơi nốc hết cốc rượu đầy.
Ba người còn lại biến thành nhân vật làm nền chân chính, bọn họ chỉ biết
đứng im không nhúc nhích quan sát diễn biến mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Người kích động nhất có lẽ là Tashigi, nàng đã nghe Smoker kể về Phong
rất nhiều, những chiến tích truyền kỳ mà thiếu niên nhỏ bé năm nào một
tay tạo dựng, có lúc Tashigi thầm nghĩ chính nghĩa của mình có lẽ sẽ
giống như người thiếu niên ấy.
Sự thật đã chứng minh, sau bao
nhiêu năm rốt cuộc thần tượng trong lòng nàng đã thăng lên tới cấp bậc
Đô đốc, niềm tự hào của hải quân. Nếu không phải nhân vật đại diện cho
chính nghĩa thì làm sao có tư cách mang quân hàm này trên vai?? Niềm tin trong lòng Tashigi trở nên kiên định, sáng bừng hy vọng hơn bao giờ
hết.
Nàng cắn chặt răng chờ khi hai người đàn ông trước mặt kết thúc màn giao lưu tình cảm thì tiến lên một bước nói lớn.
- Ngài Đô đốc, có thể cho tôi theo ngài giống như Đại Tá Smoker được không, tôi hứa sẽ chăm chỉ cố gắng hết sức mình.
Tiếng hét của Tashigi khiến Phong và Smoker ngạc nhiên, Phong cúi đầu nhìn cô gái thấp bé đang dùng ánh mắt kiên định nhìn mình chăm chú.
Phong mỉm cười lắc đầu kẹp lấy điếu thuốc giắt trên áo của Smoker, gã hiểu ý cầm bật lửa châm cho Phong.
Thở nhẹ ra một luồng khói mỏng, lâu rồi Phong không hút thuốc, không phải hắn không biết hút chỉ là không thích thôi.
Tashigi vẫn kiên nhẫn chờ đợi, đây là có lẽ là điểm may mắn của cô gái nhỏ hậu
đậu này, một quyết định ngày hôm nay đã dẫn đến thay đổi nghiêng trời
lệch đất trong tương lai của nàng.
Sau khi rít vài hơi, Phong mới chậm rãi mở miệng.
- Cô có chắc chắn với ý muốn của mình không??
- Có!!
Không chút do dự, Tashigi lập tức gật đầu khẳng định.
- Nếu tôi nói, tôi vừa là lính hải quân vừa là không phải thì cô vẫn sẽ giữ nguyên ý định đó chứ??
- Ý ngài là sao??
- Haha!! Rất đơn giản, đừng nhìn tôi là một Đô đốc hải quân mà nghĩ tôi
đứng về phía chính nghĩa, một mực bảo vệ nó. Tôi hỏi cô một câu, cô sẽ
làm gì khi gặp một vài tên hải tặc quấy phá, hà hiếp dân thường??
Bỗng nhiên Phong đặt ra một câu hỏi làm cho Tashigi có chút ngập ngừng,
không biết nên trả lời làm sao. Nàng ngẫm nghĩ giây lát rồi mím môi trả
lời.
- Tôi...tôi sẽ bắt đám hải tặc đó về giam giữ, để bọn chúng chịu tội trước pháp luật.
”Quả nhiên là vậy!!” Cô gái này vẫn còn quá ngây thơ, Phong thầm lắc đầu cảm thán, vẻ mặt hắn đột nhiên phát sinh biến hóa, một cổ khí tức tà ác
không kém phần bá đạo chậm chậm lan tỏa.
- Cô gái nhỏ, cô ngây
thơ quá đấy, cô nghĩ pháp luật liệu sẽ xử lý những tên tội phạm đáng
chết vạn phần ấy sao?? Nhân đây tôi nói luôn cho cô biết, cách xử lý tội phạm của tôi khá là đơn giản...
- Đội trưởng!!
Smoker
đánh hơi được điều không ổn, hắn rất quý Tashigi, nàng đã đi theo hắn
nhiều năm vì vậy Smoker không muốn niềm tin của nàng bị tan vỡ, làm vậy
tuy không sai nhưng cách thức thì lại quá ác độc. Nhịn không được Smoker buộc miệng hô lên, bất quá Phong phất tay ra hiệu để hắn xử lý.
- Cô chắc đã nghe qua sự kiện 10 năm trước ở đảo Foolshout rồi chứ nhỉ,
đúng vậy, toàn bộ tội phạm hơn mười ngàn người cá đều bị tôi giết sạch,
kể cả đầu hàng hoặc không đầu hàng, số phận của chúng chỉ có một.
Gò má Tashigi trắng bệch một mảng, không còn chút huyết sắc nào, nàng
hoảng sợ lùi về sau vài bước, đây là thể loại chính nghĩa gì vậy??? Vì
sao phải giết hết bọn chúng chứ??
- Cách thi hành chính nghĩa của tôi là vậy đấy, bọn chúng tên nào cũng đã tay nhiễm đầy máu tươi và mồ
hôi của con người, nếu chỉ bắt chúng về Impel Down thì một vài năm sau
chúng sẽ được thả ra. Công lý kiểu đó thì tôi thà tự tay mình đặt ra
thiết luật, phàm là tội đáng chết thì nhất định phải chết, tội còn được
sống thì tôi sẽ để chính quyền xử lý.
- Cô phải hiểu một điều,
chính nghĩa là do lương tâm của cô cảm thấy nó xứng đáng, nếu vì một
chính nghĩa của kẻ khác áp đặt bắt buộc cô phải thực hiện thì đó không
còn là chính nghĩa mà cô mong muốn nữa. Tôi cho cô thời gian suy nghĩ kỹ càng, đất nước này rất thú vị, một thời gian nữa băng hải tặc Mũ Rơm sẽ tới, cô hãy truy đuổi bọn họ và thi hành cái loại chính nghĩa từ trước
đến nay cô vẫn hay làm. Sau đó cô hẵn tìm tôi đưa ra đáp án của mình.
Phong không nói rõ ràng nhưng hàm ý bên trong ai cũng hiểu, chính nghĩa mà
Tashigi bị áp đặt ngoài chính quyền thế giới ra thì còn ai vào đây.
Không chỉ một mình Tashigi mà hầu như toàn bộ lính hải quân đều bị chính quyền biến thành công cụ để thực hiện những điều mà bọn chúng muốn
Tinh thần Tashigi gần như hoàn toàn sụp đổ, nàng không dám tin tất cả lời
Phong nói là thật. Vẻ mặt mất mát, tuyệt vọng khiến người ta thương cảm, nàng gật đầu cố nén tâm tình khó chịu, nếu đã như vậy thì hãy theo lời
Phong nói, quan sát vương quốc này một lần cuối đi, hãy xem rốt cục
chính nghĩa của mình là như thế nào.