Phong Hành Thiên Hạ

Chương 71: Chương 71: Hỏa Phượng Hoàng nổi giận




Edit:ThiênBeta:Thiên

Thành viên cao cấp Cửa Hàng Bánh Mật ngây người, mọi người cũng ngây người.

Trong mắt mọi người đây là vũ nhục trắng trợn, họ lia mắt qua lại giữa Phong Hành Thiên Hạ và Cửa Hàng Bánh Mật, nghĩ, lần kiếm đồ này chưa bắt đầu đã có hai đại bang muốn đánh nhau.

Nói không hồi hợp là thừa, nhưng đây là hồi hộp trong hưng phấn. Người có ác ý thì muốn hai bang này tốt nhất lưỡng bại câu thương, Người không ác ý cũng muốn xem náo nhiệt, toàn sân nhất thời im lặng quỷ dị.

Bánh Mật Phúc Hắc bị heo sủng vật của Dực Yêu đâm như vậy, té nhào tới như chó gặm bùn. Giữa im lặng quỷ dị, Bánh Mật Phúc Hắc ai ô đứng lên, khạc một miệng đất, phủi bụi trên quần áo, xoay người lại.

Mọi người ngừng thở, cùng đợi khoảnh khắc “lịch sử”.

“A ha ha ha! Ta biết ngươi sẽ chơi xấu mà! May ta đã mặc quần lót bảo hộ trước, hô hô, nhưng vẫn sơ sót, ây, ngã chết ta.” Bánh Mật Phúc Hắc xoa thắt lưng, kiêu ngạo cười nói.

“…” Mọi người đầu tiên không nói gì, sau đó hắc tuyến, cuối cùng ngã một mảnh…

… Quần lót bảo hộ… Đó là thứ gì?…

“Ụt ụt!” Con heo mới nãy còn cười vui vẻ giơ móng vừa bạo cúc lên, thương tâm khóc.

“Ai ai, Tiểu Lang đáng thương, chân sưng rồi, phù lên như móng heo! Ấy, đấy vốn là móng heo…” Dực Yêu thương tâm nâng móng Tiểu Lang lên, xoay đầu lớn tiếng giận giữ nói, “Lão ca chết tiệt! Ngươi đang mặc gì đó! Chân Tiểu Lang sưng phù lên rồi!”

Bánh Mật Phúc Hắc đắc ý bước thong thả tới, trừng Tiểu Lang nước mắt lưng tròng: “Hô hô, từ nhỏ đến lớn, ta còn không biết ngươi có mưu ma chước quỷ gì? Ta đặc biệt chế tạo ra một bộ quần lót bảo hộ, đặt tên ‘Quần Lót Siêu Nhân I’, chuyên dùng bảo vệ hoa cúc. Sao? Nhận được giáo huấn rồi chứ? Oa há há há!~~~~~~”

Mọi người tiếp tục hắc tuyến… Từ nhỏ đến lớn… Quần Lót Siêu Nhân I… Bảo vệ hoa cúc… Lãi ngã thêm mấy đứa trẻ đáng thương…

“Lão ca chết tiệt! Mau bồi thường tiền thuốc men cho ta! Chân Tiểu Lang bị thương!” Dực Yêu bất mãn la lớn.

“Đáng đời! Ai bảo nó không biết phân tốt xấu.” Bánh Mật Phúc Hắc giang tay.

“Người ta rõ ràng giúp ngươi giải trừ nguyền rủa!” Dực Yêu giải thích.

“Giải trừ nguyền rủa là bạo cúc? Ngươi lừa ai!” Bánh Mật Phúc Hắc quay đầu đi.

“Không thì ta cho ngươi xem bảng sủng vật, người ta viết như vậy mà!” Dực Yêu nóng nảy.



Khủng cảnh tiếp tục trong hỗn loạn, nhưng hỗn loạn chỉ có hai người, ấy không, còn có một con heo nước mắt lưng tròng.

Phong Hành Thiên Hạ và Cửa Hàng Bánh Mật khoanh tay xem kịch, vừa nhìn đã quen với cảnh này, cả Ta Rất Ngây Thơ chồng Dực Yêu cũng trưng bộ mặt với biểu tình số một trăm lẻ một gọi tắt mặt liệt nhìn hai người ngươi tới ta đi.

Mọi người xem như đã hiểu.

Thứ nhất, hai người này có quen biết, nghe đồn là huynh đệ, tuy không rõ có phải huynh đệ ruột không nhưng hẳn đã chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, hơn nữa Dực Yêu từ nhỏ thích bạo cúc, mà Bánh Mật Phúc Hắc đã đi tìm đối sách từ sớm, cũng chính là chế tạo “Quần Lót Siêu Nhân I”.

Thứ hai, kỹ năng phụ trợ của Dực Yêu này đều biến thái, trước có kỹ năng hồi máu dây gai chuyên S + M người, hiện tại đến giải trừ nguyền rủa, là đi bạo cúc người.

Như vậy chắc chắn không có đánh nhau, cuối cùng kết cục là Phong Hành Thiên Hạ xuất người chữa móng cho Tiểu Lang, Dực Yêu tuyên bố méc mẹ, Bánh Mật Phúc Hắc ưỡn ngực nói sợ ngươi à.

“Hàn bang chủ, Nguyệt bang chủ, đã lâu không gặp.”

Mọi người rùng mình.

“Quả là đã lâu không gặp, Đế bang chủ.” Thiên Khiếu Hàn cười chắp tay đáp lễ.

“Ở Hải Thiên Thanh Trại đã nhận được nhiều chiếu cố.” Đế Thích Thiên cũng vui vẻ cười, lời nói ra đầy gai.

“Đúng vậy đúng vậy, phần thưởng nhiệm vụ đó thật sự hậu hĩnh.” Chịu được thì chịu, chúng ta làm nhiệm vụ mà, muốn gì nào?

Đế Thích Thiên sửng sốt.

Người ta làm nhiệm vụ, do ngươi tài nghệ không bằng người, không lẽ giờ còn đến đòi phải trái với người ta? Phải biết rằng bè phái NPC trong Mộng Hồi rất nhiều, rất có khả năng khi người chơi làm nhiệm vụ trở thành địch thủ. Cho dù không đụng trúng nhiệm vụ đối địch, khi Thành Chiến lúc cướp Boss cũng phải đánh nhau, đây là chuyện rất bình thường, ngươi có thể trách ai?

Đế Thích Thiên nhịn một bụng tức, thật sự không thể nói lại.

Lần này sau lưng Đế Thích Thiên không vang lên tạp âm, nhìn kỹ, hóa không có mấy tên thành viên mới tự cho là đúng nữa, Lâu Lan Cổ Thành nguy cơ tứ phía, người mới tham gia hoạt động kiếm đồ vướng tay vướng chân không nói, cơ bản là đi hiến xác.

Nhìn các nhân vật họ lần này mang tới, tựa hồ cao thủ nên tới đều tới. Xem ra lần này cơ hôi cho Chấn Thiên Bang vượt qua nguy cơ nghênh đón hy vọng quật khởi vẫn rất lớn, ít nhất lực lượng trung kiên vẫn còn. Phát triển sau đó phải dựa vào năng lực của Đế Thích Thiên.

Không nói nhiều nữa, bầu trời lúc này đã hiện lên tường vân màu đỏ.

Phượng Hoàng bùng lửa.

Mỗi một lần thấy đều là một lần kích động lòng người. Tường vân đỏ như biển lửa tách núi lan tới, rõ ràng không có nhiệt độ lại mang cảm giác thiêu đốt, áp lực cực lớn khiến người ta sinh sợ hãi.

Giữa những khe hở tường vân đỏ bắn ra từng đạo kim quang. Sau đó kim quang ngày càng rực rỡ, cuối cùng xua tan mây đỏ. Giữa kim quang, bóng một con chim to ngày càng rõ, cuối cùng một tiếng thét, sau cơn gió lớn, Hỏa Phượng Hoàng rốt cuộc bày ra trước mắt mọi người.

Linh vũ thật dài trên đầu, bao quanh thân hình đỏ rực không biết là tường vân hay lửa, lông đuôi xinh đẹp xòe quạt, đôi cánh dài chừng chục mét che khuất bầu trời.

Hỏa Phượng Hoàng, hay còn gọi là Chu Tước.

“Chuẩn bị chờ nó rời đi đuổi theo.” Nén nội tâm kích động, Thiên Khiếu Hàn hạ lệnh.

“Đuổi theo? Chẳng lẽ các ngươi muốn đối nghịch Phượng Hoàng?” Bánh Mật Phúc Hắc xoay đầu lại, kinh ngạc, “Căn bản không có khả năng!”

“Ta biết, chúng ta chỉ muốn nhờ nó dẫn đường một chút.” Thiên Khiếu Hàn muốn mỉm cười nhưng phát hiện không cười được, up áp của thần thú quá lớn, khiến người ta không thể không nghiêm túc.

Rõ ràng Thần Heo Bay cũng là thần thú, tại sao họ không cảm thấy uy áp? Mặc dù Lưu Tinh Trư nói đây là do bọn chúng muốn sống ở nhân gian, đại bộ phận thần lực bị phong ấn, nhưng người Phong Hành Thiên Hạ rất hoài nghi, dù ở Thánh Vực gặp được một con Thần Heo Bay không bị phong ấn thần lực, bọn họ chắc cũng khó mà kinh sợ.

Hỏa Phượng Hoàng bay quanh Lâu Lan Cổ Thành vài vòng, không ngừng kêu to, người trong Mộng Hồi nói, đây là Phượng Hoàng đang chúc phúc thế nhân.

Hỏa Phượng Hoàng, thánh thú Chu Tước bảo hộ phương nam, thần bảo hộ cho phồn vinh và tiêu khiển.

“Ở đâu, ở đâu…”

“Tại sao lại thành thế này… Ngươi đang ở đâu…”



Ảnh Cô Nguyệt kinh ngạc mở to mắt.

Trong đầu vang lên âm thanh bi thiết, không ngừng la hét, mỗi một tiếng kêu tựa như mang theo nước mắt, mang theo máu, từng tiếng đẫm nước mắt, từng tiếng đẫm máu, cảm xúc đau đớn vô ngần tràn ngập tâm Ảnh Cô Nguyệt, chấn động đầu y.

“Nguyệt… Ngươi sao vậy?” Thiên Khiếu Hàn đột nhiên phát hiện hai mặt Ảnh Cô Nguyệt vô thần đẫm lệ, vội hỏi.

Nhưng giờ đây Ảnh Cô Nguyệt hoàn toàn không nghe được tiếng Thiên Khiếu Hàn, y hoàn toàn rơi vào vòng xoáy đau buồn, nghe giọng nói không ngừng la hét kia, cảm giác chủ nhân giọng nói ấy vô cùng thương tâm và tuyệt vọng.

Y như theo chủ nhân giọng nói cùng chờ đợi, cùng kiếm tìm, một lần rồi một lần tràn trề hy vọng, một lần rồi một lần lâm vào tuyệt vọng, trái tim trong kiếm tìm dần bị xé nát, nhưng vẫn không thể dừng tìm, từ lúc thành thị phồn hoa biến thành đống đổ nát, những khuôn mặt liên tục thay đổi theo dòng người, biết rõ không cách nào gặp lại nhưng vẫn không thể dừng tìm, tựa như nếu dừng sinh mạng sẽ không có ý nghĩa nữa. Sinh mạng dài đằng đẵng lại chỉ có một mục tiêu tìm kiếm.

“Nguyệt!” Thiên Khiếu Hàn sốt ruột lay vai Nguyệt, những người khác cũng phát hiện Nguyệt không thích hợp, đều cùng quát gọi.

“Nguyệt sao vậy?” Thấy biểu tình Nguyệt cực kỳ bi thương, nước mắt tràn đầy mặt, Tử Huyễn Nguyệt hoảng hốt.

“Không biết…” Thiên Khiếu Hàn gọi, “Nguyệt! Mau tỉnh lại! Ngươi sao vậy?!”

“Hàn…” Cuối cùng đã hồi phục tinh thần, Ảnh Cô Nguyệt ngơ ngác nhìn Thiên Khiếu Hàn.

“Ta bị sao vậy?” Cảm giác trên mặt ẩm ướt, kỳ quái sờ lên, “Ta khóc?”

“Nguyệt, ngươi rốt cuộc bị sao?” Thiên Khiếu Hàn thấy Ảnh Cô Nguyệt đã khôi phục bình thường, lòng nhẹ nhõm, vòng tay ôm Ảnh Cô Nguyệt vào lồng ngực, “Đừng làm ta sợ!”

“Hàn…” Ảnh Cô Nguyệt lặng đi một chút, tựa đầu lên vai Hàn, “Yên tâm, ta không sao…”

“Khụ khụ, không sao thì tốt rồi, Hàn, đang ở trước công chúng đó.” Yêu Hồ Chín Đuôi ngụ ý.

“Thì sao?” Thiên Khiếu Hàn miệng nói vậy nhưng vẫn buông Ảnh Cô Nguyệt, cẩn thận giúp y lau nước mắt trên mặt.

Ảnh Cô Nguyệt thoát khỏi bi thương, ngẩng đầu nhìn Phượng Hoàng lẩn quẩn trên trời.

“Mặc Lục!”

“Nguyệt!”

“Không sao, ta lên xem thử, có lẽ sẽ phát hiện gì đó.” Ảnh Cô Nguyệt ý bảo mọi người an tâm, leo lên Mặc Lục, chậm rãi bay lên trời.

Thúy Ngọc Bàn Long Địch kề ngang miệng, Ảnh Cô Nguyệt hồi tưởng cảm giác vừa rồi.

Mọi người trong Phong Hành Thiên Hạ kinh ngạc.

Bọn họ chưa từng nghe qua khúc nhạc này, tiết tấu nhanh rồi lại réo rắt thảm thiết cùng bi thương. Tràn đầy hy vọng rồi lại hết sức tuyệt vọng. Đủ loại tình cảm đan xen khiến lòng người nặng trĩu.

Hỏa Phượng Hoàng đang bay lượn dừng lại, đối diện Ảnh Cô Nguyệt.

“Ngươi là ai…” Trong đầu Ảnh Cô Nguyệt vang lên một giọng nói, chính là giọng nói thê lương kia.

“Ngươi đang tìm gì?” Ảnh Cô Nguyệt không trả lời, trực tiếp hỏi lại trong đầu.

“Biết thì làm được gì?”



“Hắn đã mất, mất rồi…” Giọng nói càng thê lương.

“Vậy sao ngươi vẫn tìm?”

“Vì sao?… Đúng, vì sao, ta vẫn tìm…”

“Ta còn đang tìm gì!”

Người dưới đất không biết Ảnh Cô Nguyệt và Hỏa Phượng Hoàng đang nói chuyện, chỉ nghe thấy âm thanh réo rắt thảm thiết từ miệng Ảnh Cô Nguyệt thổi ra, thấy Hỏa Phượng Hoàng dừng trước mặt y.

Tuy không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng mọi người đại khái hiểu, đây là nhiệm vụ.

Có hâm mộ, có ghen ghét. Có thể khiến thần thú giao nhiệm vụ, phần thưởng sẽ là bao nhiêu?

Nhưng nào có ai biết, nó tương đương bao nhiêu nguy hiểm.

Hỏa Phượng Hoàng đột nhiên nổi giận thét lên, ngọn lửa bên người mất kiểm soát, bắn ra bốn phía.

“Mau tránh ra!” Người Phong Hành Thiên Hạ kinh hoàng hô, trơ mắt nhìn Ảnh Cô Nguyệt không kịp tránh, bị lửa Phượng Hoàng nuốt gọn.

Kỳ thật Ảnh Cô Nguyệt cũng không muốn tránh, y nhắm mắt, tiếp tục thổi.

Mặc Lục út một tiếng, xung quanh dâng lên vòng sáng xanh lá nhạt, bao Ảnh Cô Nguyệt bên trong, cách ly với lửa.

“Ta còn đang tìm gì! Ta còn đang tìm gì!” Hỏa Phượng Hoàng dường như ngày cành kích động, ngày càng không thể khống chế, lửa cũng ngày càng mãnh liệt.

Mặc Lục cố hết sức duy trì vòng sáng, đối với một thần thú bị phong ấn thần lực mà nói, muốn chống đỡ với thần lửa Chu Tước thì quá khó khăn. Bất kể Mặc Lục cố gắng duỗi chân, vòng sáng vẫn không ngừng thu nhỏ.

“Ngươi đang tìm gì… Ta có thể giúp không?”

“Giúp? Đã mất, còn giúp thế nào?”

“Ngươi không nói, ta làm sao biết giúp thế nào?”

“… Ta muốn trả lại hắn… Trả lại cho hắn…”

“Trả cái gì? Trả cho ai?”

“… Ta muốn trả lại cho hắn! Ngươi rốt cuộc ở đâu!”

Hỏa Phương Hoàng lần nữa nổi giận, ngọn lửa lúc này đây càng hung mãnh, mọi người trên mặt đất đều cảm thất được nhiệt ý đốt người.

“Con chim này nổi điên rồi! Nguyệt lão đại đang làm gì vậy!” Thấy trong đội ngũ không có tin tức Nguyệt đã trọng thương, mọi người ngoài yên tâm thì hết sức nghi hoặc.

“Bà nó! Tiếp tục nữa thật sự sẽ không còn mạng!” Mọi người cả kinh, Lưu Tinh Trư thay đổi bộ dáng dịu dàng, văng tục.

Chỉ nghe Lưu Tinh Trư hét lớn: “Đứng yên đừng nhúc nhích! Ta đưa Nguyệt về! Hàn, nếu lửa quá mãnh liệt, ngươi liền liều mạng dùng Vùng Kiếm Tiên bao lại cho ta! Công Tử Không Vờ Ngầu, ngươi dùng Lệ Ma Sát Khí dập bớt lửa quanh Vùng Kiếm Tiên, giảm bớt áp lực cho Vùng Kiếm Tiên!”

“Ấy? Sao ngươi biết ta có chiêu Lệ Ma Sát Khí?” Công Tử Không Vờ Ngầu kinh ngạc, đấy là kỹ năng chức nghiệp y luyện được sau khi trở thành Kiếm Ma, hình như y chưa từng dùng lần nào.

“Đừng nói nhiều vậy!” Lưu Tinh Trư leo lên heo, hai chân kẹp chặt, bay nhanh về phía bầu trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.