Phong Hành Thiên Hạ

Chương 70: Chương 70: Phong Hành Thiên Hạ lên sân khấu dương oai




Edit:ThiênBeta:Thiên

Phượng Hoàng Quá Bộ là thời điểm Lâu Lan Cổ Thành hoang phế náo nhiệt nhất, cơ hồ tất cả bang hội có chút thực lực đều sẽ phái người tới đây.

Khi Phương Hoàng Quá Bộ, do ảnh hưởng của thánh quang từ Phượng Hoàng, quái vật xung quanh Lâu Lan sẽ nháy mắt cuồng hóa, thực lực tăng cao không cần nói, tỉ lệ rớt đồ được nâng lên 100%, thứ nó rớt kém nhất cũng là cực phẩm xanh lá, đây là thời cơ kiếm đồ tốt. Nếu vô tình gặp Boss, dù chỉ Boss thường, tỉ lệ rớt đồ tím cũng trên 40%, so với bình thường một Boss nhỏ mới có thể ngẫu nhiên rớt ra trang bị xanh lá, tuy khá phiêu lưu nhưng cũng đủ mê người.

Chẳng qua đoạn đường đến Lâu Lan không dễ đi.

Lâu Lan không phải thành thị lớn, thậm chí không tính là thành thị, không tạo được điểm dịch chuyển xác định, cũng không có loại xe ngựa vận chuyển an toàn bình thường ở các thành thị, ngoại trừ người chơi lữ hành có thể an toàn tới đây, những người chơi khác muốn đến Lâu Lan Cổ Thành nhất định phải đi qua khu quái cao cấp. Toàn con đường không có một điểm tiếp tế nên khoảng thời gian này tỷ lệ rớt đồ dù cao nhưng có thể an toàn tới nơi không có mấy người, cơ bản đều tầm cao thủ trở lên.

Đội ngũ muốn tới Lâu Lan Cổ Thành, nhìn chung phải có chiến sĩ hoặc kiếm khách đánh gần, thuật sĩ hoặc cung thủ đánh xa, chức nghiệp phụ trợ; trong đó phải có một người chơi có kỹ năng đầu bếp. Về phần tại sao phải có đầu bếp, khụ khụ, ngươi quên ta đã nói rồi à, trên đường không có điểm tiếp tế, chẳng lẽ có người chịu ăn lương khô gần một tháng trời?

Phong Hành Thiên Hạ một bang toàn cao thủ, các loại chức nghiệp đều có, đầu bếp càng đặc biệt cao cấp (tay chỉ Ảnh Cô Nguyệt), nói là một bang chuyên kiếm đồ cũng không quá đáng, nhưng người ta không cần cực khổ như vậy. Vì sao á? Hô hô, người ta cưỡi thú cưỡi thần thú mới thu đạp gió cưỡi mây chút thì tới rồi, rút ngắn lộ trình nguyên bản cần nửa tháng xuống còn bốn năm ngày, vốn xuất phát trễ hơn người khác nhưng vẫn tới kịp lúc.

Ưm… Thật ra hơi trễ chút, khi bọn họ tới người ta đã tập trung chờ chuẩn bị xem Phượng Hoàng Quá Bộ. Ách, tuy hiện tại không ai dám khiêu chiến với Phượng Hoàng, nhưng đây là thần thú đó, loài chim đẹp nhất trong truyền thuyết đó, nhìn một cái chắc được chứ?

Bên này, Phượng Hoàng còn chưa quá bộ, bầu trời phía đông đã bay tới những đám tường vân màu sắc sặc sỡ, rực rỡ hơn tường vân đỏ lửa khi Phượng Hoàng Quá Bộ. (tường vân theo quan niệm là những đám mây mang đến điềm lành, vận may)

Mọi người kinh hãi. Người có chút kiến thức cũng biết, tường vân là hiện tượng của người hoặc thú đã tiến cấp tiên ma, tường vân rực rỡ như vậy, không lẽ ngoài Phượng Hoàng còn xuất hiện thứ gì mạnh hơn nó? Mọi người rướn cổ nhìn, lòng nghĩ, không phải là Thanh Long Bạch Hổ Huyền Vũ đồng loạt lên sân khấu chứ?

Tường vân từ từ bay tới, mắt mọi người thoáng lóe lên.

Có lẽ thật là tiên nhân cũng không nói trước được… Hai người dẫn đầu tuấn mỹ không giống người thường, một lạnh nhạt, một cười nhẹ, dù thần sắc bất đồng nhưng liếc mắt cũng thấy được phong phạm và khí thế giống nhau. Theo sau bọn họ, cơ bản một đám tuấn nam mỹ nữ, cho dù tướng mạo có bình thường nhưng người ta được cái khí thế khí chất, nhìn cũng biết là đại hiệp hoặc cao thủ, mỗi người hoặc nghiêm túc hoặc mỉm cười, khiến cho người ta có cảm giác nhìn thấy cao nhân.

Đám tiên nhân từ từ bay tới, ngồi trên thú cưỡi đủ màu sắc, lúc này mọi người mới phát hiện, tường vân sặc sỡ kia hóa ra là từ thú cưỡi dưới chân họ, mỗi một đám tường vân tương tự như màu sắc trên người thú cưỡi, mà người ngồi trên, lại là người chơi.

Không lẽ đã có người chơi thu phục được thú cưỡi tiên cấp? Mọi người ồ lên, sửng sốt giương mắt nhìn một đám phong thái như tiên nhân từ từ tới gần, trong mắt nói không rõ là hâm mộ, ghen ghét hay sùng bái, ngưỡng mộ.

Cuối cùng hóa đá.

Hả? Nhầm từ? Đúng mà, đích thật là hóa đá.

Đợi đám “tiên nhân” tới gần thêm chút nữa, mọi người lập tức hóa đá, toàn sân đang xôn xao bỗng lạnh ngắt như tờ. Ách, không đúng, trên đầu ngẫu nhiên vẫn có chim nhạn quác quác.

Trên trời… heo bay…

Heo…

Heo…

Heo…



Trái tim ghen ghét hâm mộ sùng bái ngưỡng mộ đáng thương của mọi người “rắc” một tiếng vỡ vụn, bị cơn gió mãnh liệt trên đại mạc thổi thổi, không thể hợp lại được nữa.

Những đứa trẻ đáng thương!!

Khụ khụ, không sai, người tới chính là Phong Hành Thiên Hạ dũng mãnh của chúng ta!

Xem đầu lĩnh kìa, Ảnh Cô Nguyệt lạnh nhạt liếc xuống rồi không để ý nữa, hai mắt nhìn thẳng, tựa như phía trước có thứ gì khiến người khác mơ màng. Thú cưỡi của Ảnh Cô Nguyệt là con heo xanh lá, mắt nó sáng ngời, có thể nói mắt như ánh chớp, dáng người mạnh mẽ, bắp chân khỏe khoắn, đôi cánh nho nhỏ không mấy hài hòa, phát họa rõ thực lực và vẻ đẹp của nó *ọe*.

Mà bên kia, Thiên Khiếu Hàn cười ấm áp, hàm hơi nâng, hai mắt nhìn trời, như đang trầm tư, lại như đang than thở; thánh khiết chói lọi. Con heo xanh thẫm dưới người hắn cũng một vẻ mặt nhu hòa, nhìn như biếng nhác bay lượn nhưng vẫn có thể song hành cùng con heo mạnh mẽ kế bên, có thể thấy được năng lực bay lượn rất cao, một bộ dáng cao nhân, ý nhầm, cao trư.

Những người phía sau cũng rất nổi danh, bay tới gần mọi người đều nhận ra.

Bên phải Yêu Hồ Chín Đuôi là Mèo Không Ăn Cá, hắn đang nhìn chằm chằm Yêu Hồ Chín Đuôi, môi hơi cong lên, có vẻ rất bất mãn, biểu cảm này hợp với khuôn mặt trẻ con, thật sự đáng yêu hết sức. Hắn cưỡi một con heo hồng phần cũng thập phần đáng yêu, mắt ngập nước lấp lánh lấp lánh, lỗ tai phe phẩy, bốn cái chân ngắn nhỏ đạp đạp giữa không trung. Đôi này nhìn qua là đôi hài hòa nhất trên bầu trời.

Nữ tử phía sau, tuy không phải có tiếng từ lâu, nhưng cũng khiến người ta hết sức kinh ngạc. Hắc mã ở đại hội võ lâm lần này, đánh ngang tay với Yêu Hồ Chín Đuôi – Lưu Tinh Trư, không ngờ nàng cũng gia nhập Phong Hành Thiên Hạ. Khi Lưu Tinh Trư không cầm thương vĩnh viễn là một bộ dáng thục nữ điềm tĩnh, thoạt nhìn có chút nhút nhát có chút ngượng ngùng. Heo nàng cưỡi nhìn qua cũng nhút nhát, như đang sợ hãi gì, thật là chủ nào heo nấy.

Một nữ tử khác, Tử Huyễn Nguyệt thì mọi người đã quen thuộc, mỹ nữ nổi danh núi băng. Tử Huyễn Nguyệt bây giờ cũng là một vẻ lạnh lùng, áo tím bay bay, tựa thần nữ, khụ khụ, nếu bỏ qua con heo mặt lạnh dưới người nàng.

Dực Yêu tự nhiên hơn nhiều, nàng ngồi nghiêng một bên trên người con heo, hai tay giơ lên không ngừng chào hỏi người dưới đất, hôn gió, con heo dưới người nàng cư nhiên cũng giống chủ nhân trên lưng nó, hôn gió với người phía dưới, ặc…

Nhược Thủy U Lam vẫn vẻ mặt thoải mái, vững vàng ngồi trên thú cưỡi heo của mình, vừa phe phẩy quạt vừa gật đầu với người bên dưới, như kiểu chủ nhân đang tiếp đón tân khách. Cái đầu con heo của hắn cũng gật gật với người bên dưới.

Người phía sau Nhược Thủy U Lam lại khiến mọi người kinh ngạc, Kiêu Tử Minh. Hóa ra Kiêu Tử Minh thật sự không thèm làm bang chủ chạy tới gia nhập Phong Hành Thiên Hạ. Kiêu Tử Minh giữ vẻ mặt lạnh lạnh của mình, con heo dưới người y cũng trưng ra khuôn mặt lạnh lạnh tương tự.

Công Tử Không Vờ Ngầu vẫn hoạt bát nhiệt huyết như vậy, trong mắt dấy lên ý chí chiến đấu, heo của hắn cũng hợp một phách với hắn, mắt nó tràn đầy nhiệt huyết thanh xuân, xem ra cũng là một con heo nhiệt huyết.



Nhưng tại sao họ lại cưỡi heo chứ…

Nếu họ cưỡi ngựa cưỡi hươu thậm chí cưỡi chim, khung cảnh này sẽ càng hoành tráng, rúng động nhân tâm. Nhưng mà, họ cố tình cưỡi heo.



Phong Hành Thiên Hạ mặc kệ người khác phản ứng thé nào, chậm rãi tìm miếng đất đáp xuống, tự nhiên xoay người từ heo xuống, nở nụ cười hảo hữu với mọi người.

“Này… Thú cưỡi của các ngươi…” Nuốt nước miếng vài lần, Bánh Mật Phúc Hắc mới ấp a ấp úng.

“Không đẹp sao? Đây chính là thần thú, sự tồn tại siêu việt hơn bốn thánh thú.” Thiên Khiếu Hàn cười vô cùng thánh khiết, xoay đầu nói với con heo mà hắn đặt tên “Úy Lam” (xanh thẫm), “Làm sao đây? Bánh Mật đại bang chủ xem thường ngươi rồi.”

Nụ cười trên mặt heo Úy Lam càng xán lạn hơn, cực kỳ thánh khiết giống Thiên Khiếu Hàn. Nó chầm chậm bước tới chỗ Bánh Mật Phúc Hắc, trừng mắt heo, trong mắt bắn ra ánh sáng chói lòa.

Hệ thống thông báo: Ngài xem thường thần thú của Chủ Thần, Thần Heo Bay – hóa thân của Chủ Thần, bị hệ thống phán định thành xem thường Chủ Thần, dựa theo hóa thân của Chủ Thần, Thần Heo Bay phạt giáng một cấp, trong hai ngày thuộc tính giảm nửa.

Bánh Mật Phúc Hắc vừa được giải trừ hóa đá, hiện tại tiếp tục hóa đá.

“Hô hô, là thú cưỡi, chúng sẽ không công kích và bảo vệ chủ nhân, nhưng nếu có người miệt thị chúng, sẽ như miệt thị Chủ Thần, đây là hóa thân của Chủ Thần.” Thiên Khiếu Hàn làm xong mới nói, cười càng thánh khiết hơn. Hô hô, cho ngươi cười nhạo ta, cho người đánh chủ ý lên Nguyệt, chỉnh chết ngươi!

Mọi người câm nín… May mà vừa rồi đang bận hóa đá, không kịp phun ra mấy phát biểu bình luận thiếu suy nghĩ, nếu không thì thảm rồi.

“Hàn! Sao ngươi có thể làm vậy! Ta đến kiếm đồ mà! Giảm nửa thuộc tính thì kiếm gì!!” Bánh Mật Phúc Hắc hóa đá xong, níu tay Thiên Khiếu Hàn, khóc thê lương.

“Ai bảo ngươi xem thường nó? Kiếm đồ trễ một ngày cũng không sao.” Thiên Khiếu Hàn giãy tay Bánh Mật Phúc Hắc, làm ra vẻ bất lực.

“Nhưng ta chưa nói gì hết mà!” Bánh Mật Phúc Hắc oan đến cực điểm.

“Thần sắc của ngươi đã biểu lộ điều đó.” Thiên Khiếu Hàn giữ vững tinh thần, Úy Lam cũng không nhịn được cúng cho hắn một cái đầu heo bự.

“Nguyệt Nguyệt!” Bánh Mật Phúc Hắc thấy bên Thiên Khiếu Hàn không thể lay động, xoay người ôm Ảnh Cô Nguyệt, dụi dụi vai y, “Ngươi nhất định phải giúp ta!”

Ảnh Cô Nguyệt cứng ngắc một chút, thở dài.

Bánh Mật Phúc Hắc khi Ảnh Cô Nguyệt còn là Nguyệt Ảnh Mê Mộng đã biết, tính cách của người này… ưm, không biết phải nói thế nào, tựa tựa như Thiên Khiếu Hàn, nhưng hảo hữu vẫn là hảo hữu, không thể hại người khác mất tiên cơ tranh đồ.

“Hàn…” Ảnh Cô Nguyệt đẩy Bánh Mật Phúc Hắc ra, nhìn Hàn.

Thiên Khiếu Hàn hai mắt nhìn trời, a, thời tiết hôm nay thật đẹp.

Mẹ! Lại dám lợi dụng sàm sỡ Nguyệt!

Úy Lam cũng ngẩng đầu nhìn trời, ưm, đầu to quá, ngó trời thật mệt.

Lão đại rõ ràng đang khó chịu, ngàn vạn lần không thể chọc hắn!

Ảnh Cô Nguyệt sửng sốt, đại khái hiểu được Hàn đang nghĩ gì, vô lực, vô lực hơn cả Bánh Mật Phúc Hắc.

“Nguyệt!” Bánh Mật Phúc Hắc vẫn đang đáng thương lắc lắc tay Nguyệt.

“Hàn bang chủ, Nguyệt bang chủ, hy vọng hai vị giơ cao đánh khẽ, lúc kiếm đồ, tên này phế chút nhưng tốt xấu cũng có tác dụng lao động tay chân.” Bánh Mật Thuần Khiết cười dàn hòa.

“Đúng đúng… A?! Ai phế!” Bánh Mật Phúc Hắc trừng hai mắt, nổi giận.

“Đúng, hai vị bang chủ đừng so đo tên vô học này, thú cưỡi của Hàn bang chủ, ừm, Thần Heo đúng không? Cũng xin thần thú đại nhân giơ móng đánh nhẹ, tha cho tên thấp kém hơn ngài ngàn lần đi.” Bánh Mật Phong Lưu có giao tình không tệ với Yêu Hồ Chín Đuôi, hiện tại cũng tới hòa giải.

Thấp kém hơn heo ngàn lần…

Mọi người câm nín…

Bánh Mật Phúc hắc mặt lạnh cười: “Phong Lưu à, lần trước ta vô tình nhặt được một tờ giấy nho nhỏ, ta quyết định đưa cho bạn gái đương nhiệm của ngươi.”

“Cái gì?!” Bánh Mật Phong Lưu mặt tối sầm.

Không biết Bánh Mật Phúc Hắc từ nơi nào có được thư tình hắn viết cho bạn gái tiền nhiệm, hình như là ngày nào đó, hắn nhìn một con bồ câu bay ngang trước mặt, tâm huyết dâng trào thử dụng kỹ năng của mình chặn lại. Viết thư cho bạn gái tiền nhiệm cũng không sao, bạn gái đương nhiệm hiện tại không quá khắt khe với hắn, khổ nỗi hỏng là ở thời gian viết bức thư này, khi hắn đã bổ nhiệm chức cho bạn gái đương nhiệm, theo tục ngữ là bắt cá hai tay, một chân hai thuyền. Tờ giấy này lập tức thành thứ quan trọng.

“Lão đại!” Bánh Mật Phong Lưu suy sụp.

“Ây, rồi rồi, Úy Lam không muốn giải trừ, vậy Tiểu Lang đến nào, ngươi giúp hắn đi, không phải ngươi có kỹ năng Thánh Khiết chuyên giải trừ nguyền rủa sao?” Dực Yêu che miệng cười.

Con heo được gọi “Tiểu Lang” cũng giơi chân che miệng cười gật đầu.

Một con heo lại đặt tên là sói (lang)…

Mọi người hắc tuyến…

“Thú cưỡi của ngươi có bổ sung kỹ năng?” Bánh Mật Tà Ác kinh ngạc, nàng là cô gái duy nhất trong đám thành viên cao cấp “Bánh Mật”.

“Có lẽ vì ta và Tiểu Lang đặc biệt hợp ý, Tiểu Lang hiện tại là sủng vật của ta, nhưng cấp bậc của ta quá thấp nên đại đa số năng lực của Tiểu Lang vẫn bị phong ấn, kỹ năng Thánh Khiết là một trong những kỹ năng trước mắt nó có thể sử dụng. Hầy, giờ Tiểu Lang chiến đấu cũng chỉ ở cấp bậc Linh Thú.” Dực Yêu tiếc nuối.

Linh Thú kém Tiên Thú một bậc, tương đương với Yêu Tộc dũng mãnh, nói cách khác con heo sủng vật của Dực Yêu là một con Boss bình thường, kém xa Hàn và Nguyệt. Nhưng theo tăng trưởng thực lực của Dực Yêu, về sau Tiểu Lang sẽ giải trừ hạn chế, tiền đồ vô lượng.

“Vậy phiền Dực Yêu rồi.” Bánh Mật Tà Ác lúc này đã nhận được trò chuyện riêng của Dực Yêu, sau khi hiểu rõ thì nhìn chằm chằm Tiểu Lang, lòng không ngừng hò hét “Tà ác quá tà ác, thật sự là quá tà ác, ta thích”.

Tiểu Lang ưu nhã bước tới, dùng chân ý bảo Bánh Mật Phúc Hắc ngồi xổm xuống.

Bánh mật Phúc Hắc nghi hoặc làm theo, sau đó…

“Ai da! Mẹ ơi!”

Mọi người ngạc nhiên, đám thành viên cao cấp của Cửa Hàng Bánh Mật lặng lẽ rơi lệ trong lòng.

Đứa trẻ đáng thương.

Nguyền rủa đã giải trừ, nhưng có ai ngờ, cách giải trừ nguyền rủa của Tiểu Lang là… khụ khụ, bạo cúc.

Tiểu Lang gọi là Tiểu Lang quả không sai, Tiểu Lang này so với tiểu lang kia còn lang hơn… Bánh Mật Phúc Hắc đáng thương, mặc niệm… Ít nhất nguyền rủa đã giải trừ, đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.