Chợt nhìn thấy Thẩm Hoài đi đến, Thành Di còn tưởng nhìn nhầm người, hơi sững lại.
Lúc gặp mặt lần đầu hồi tháng giêng, tuy ấn tượng về Thẩm Hoài của nàng
không tốt đẹp cho lắm, nhưng Thẩm Hoài nhìn cũng đẹp trai, chí ít đối
với con gái vào đời chưa sâu, có đối tượng như thế, bất luận từ gia thế
hay vẻ ngoài đều có thể đem lại cảm giác hư vinh, thỏa mãn tối đa.
Nhưng Thẩm Hoài trước mắt giống như vừa bị phá tướng vậy, đầu tóc bù xù, mặt
gầy hốc hác, cằm dưới lua xua toàn râu là râu, hốc mắt hõm vào, trọn cả
người nhìn uể oải như thằng nghiện, đôi mắt không có thần thái gì hết,
đeo thêm túi đồ trông chẳng khác gì dân chạy nạn, quần áo nhăn dúm cả
lại, không biết đã mặc bao nhiêu năm rồi. Trên người đeo một túi công
văn thì cũng thôi, vấn đề là hắn mang liền ba cái; đứng trên phố lớn
trông chẳng khác tay bán dạo là bao.
Thẩm Hoài thấy Thành Di chần chừ đánh giá mình mới nhún nhún vai, tự giễu nói: “Đây là trang bị tốt
nhất còn lại của tôi ở Anh rồi, hy vọng lát nữa lên máy bay đừng bị đuổi xuống….”
Lúc đi công tác hắn có mang mấy bộ đồ để mặc luân
phiên, nhưng từ khi đến Birmingham, lên thăm dây chuyền lại không có
điều kiện đổi đồ lao động, có cẩn thận đến đâu thì sau mấy chục lần leo
lên leo xuống, đồ có tốt đến đâu cũng chịu không thấu; lại thêm cả ngày
hắn ở chung với đám Phan Thành, không để ý nhiều đến hình tượng; tính cả thời gian ở trong nước thì đã hơn ba tháng này hắn chưa cắt tóc rồi,
hơi không chú ý thành tổ chim cũng là điều dễ hiểu.
Từ bản chất
mà nói thì hắn còn là Tôn Hải Văn, tiếc tiền không dám cầm ngoại tệ ra
mua đồ mà theo hắn là đắt như cắt da cắt thịt. Hắn chỉ tiện thể mua mấy
bộ đồ chợ trời mặc đối phó, mấy túi trong tay không có đồ đạc gì cả,
phần lớn là sách và tư liệu kỹ thuật nên khá nặng.
Thành Di không có cảm tình đặc biệt gì với Thẩm Hoài, thậm chí trong lòng còn cảm thấy bài xích; chỉ bởi trong nhà yêu cầu, không thể không giữ trạng thái
giao vãng với Thẩm Hoài; Thẩm Hoài tốt hay xấu đều tuyệt không quan tâm, chỉ cười cười lễ độ, nói: “Tôi có hai người bạn đi cùng, lát nữa mới
lên máy bay, bọn tôi ngồi đây dùng bữa tán gẫu, không biết lúc nào anh
tới nên không gọi món cho anh…” Lại chỉ chỉ ba túi công văn rất gai mắt
trên vai Thẩm Hoài, hỏi: “Có cần đỡ giúp không?”
“Không cần”
Thẩm Hoài xốc lại túi, vừa theo Thành Di đi vào trong sảnh vừa nói:
“Sáng sớm vội vàng dọn đồ mới nhận ra sách với tư liệu cần mang về nhét
đầy túi lớn vẫn chưa đủ, cuống qua cuống quít tìm vội mấy chiếc túi vừa
mắt nhét vào, mới đầu cảm thấy đeo thế này cũng bình thường, không cảm
giác được gì; đến sau lên xe lửa có người chạy lại hỏi mấy chiếc túi này bán thế này mới biết hình tượng mình quai quái đến mức nào; cô ăn mặc
thế này mà cầm túi bán thì đúng là đại tài tiểu dụng….”
Thành Di cười cười, Thẩm Hoài miệng lưỡi trơn tru, nhưng nghe vào tai vẫn cảm thấy khá hứng thú.
Thẩm Hoài lại hỏi: “Đúng rồi, trước mặt bạn cô tôi nên tự giới thiệu thế
nào?” Hắn biết bạn cùng về với Thành Di chắc cũng là người khá thân mật
với nàng, lại biết nàng “giao vãng” với mình là bởi áp lực từ gia đình,
chưa hẳn đã muốn để bằng hữu biết quan hệ giữa hai bên mới hỏi thế này.
Nghe Thẩm Hoài hỏi vậy, Thành Di hơi đỏ mặt, đúng là nàng rất đau đầu, không biết nên đặt vấn đề này với Thẩm Hoài như thế nào.
Gia đình là gia đình, sau khi sang Anh du học, Thành Di cũng không muốn để
gia thế ảnh hưởng tới sinh hoạt của bản thân. Thậm chí từ tận trong lòng nàng không thích cảm giác sinh hoạt trong gia đình bảo thủ mà ngoan cố, bị chính trị thẩm thấu nghiêm trọng như nhà mình; muốn chí ít là lúc
còn trẻ thoát ly xa một chút, không muốn gánh lấy quá nhiều trách nhiệm
từ gia tộc.
Đương nhiên nàng không muốn giới thiệu Thẩm Hoài là
đối tượng “liên minh chính trị” mà gia đình an bài trước mặt bằng hữu;
cảm thấy rất khó mà mở miệng…
Thẩm Hoài là bị cô út cường liệt
yêu cầu mới chấp nhận về nước cùng Thành Di, Thành Di lại làm sao không
phải bởi mẹ cường ép mới tiếp nhận yêu cầu đồng hành với Thẩm Hoài?
Cùng giả bộ ngồi chung một chuyến máy bay về nước, cho trong nhà câu trả lời thỏa đáng cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thời của mỗi người;
chuyện này vốn không có gì quan trọng; chỉ là nàng vừa đặt vé máy bay,
lại có hai người bạn trong nhà có việc, muốn cùng về nước, nàng không
thể cự tuyệt đồng hành được.
“Tôi…” Thành Di ấp úng nửa ngày, nói: “Tôi nói với bọn họ anh là anh của bạn hồi trung học.”
Thành Di đúng là đồng học cùng Tống Đồng, thậm chí còn sau Tống Đồng một khóa.
Thẩm Hoài tâm lĩnh thần hội cười nói: “À, hiểu rồi!”
Thấy Thẩm Hoài không những không có vẻ gì là bất mãn, còn cười vẻ đã hiểu;
tâm lý Thành Di trầm tĩnh lại, thầm nhủ người này tuy điểm tốt không
nhiều, nhưng ít ra ở cùng anh ta không có quá nhiều áp lực. Lại nhớ
chuyện Thẩm Hoài gây cười trong quán cơm Tây hồi trước, nàng nhịn không
nổi muốn cười ra tiếng.
Bạn Thành Di một nam một nữ, đều là thanh niên đại lục sang Anh du học, cả hai sang đây sớm hơn Thẩm Hoài một năm.
Vào sảnh ăn, Thành Di thay Thẩm Hoài giới thiệu: Cô gái tên Úc Bồi Lệ tướng mạo thanh tú, cao gầy hơn Thành Di một chút, hình tượng khá giống Thành Di, nếu không phải quá gầy thì cũng được tính là mỹ nhân; Người con
trai tên Lưu Phúc Long, khí trời tháng tư nước Anh rất mát mẻ vậy mà hắn ta còn đeo một chiếc khăn quàng cổ trắng, nhìn qua có vẻ mang mấy phần
nghệ sĩ.
Tóm lại là chuột có đường của chuột, rắn có ổ của rắn; lưu học sinh đại lục ở Anh cũng có các vòng tròn riêng.
Tuy Thành Di theo bố mẹ cư trú ở BK nhưng lại cùng quê với hai người Úc Bồi Lệ, Lưu Phúc Long, đều là người thành phố Thanh Hà, tỉnh Ký*; bởi thế
sau khi sang Anh du học mới nhận thức rồi quen nhau.
*tỉnh Ký: tỉnh Hà Bắc (đất Ký Châu cổ đại)
Úc Bồi Lệ và Lưu Phúc Long là một đôi, nhìn cách ăn mặc có vẻ gia cảnh đều rất tốt.
Chẳng qua Thẩm Hoài với hai người bọn họ chỉ là cùng ngồi chung một chuyến
máy bay mà thôi, không cần giao vãng quá sâu làm gì; bắt tay hai người,
giới thiệu sơ qua về bản thân một cái; lại sắp đến giờ lên máy bay liền
vội gọi phục vụ đến gọi món.
Sáng dậy chưa kịp ăn điểm tâm, trước sau lại dây dưa trên đường mất 5 tiếng đồng hồ, đến lúc tới đây đã đói đến nẫu cả ruột.
Thành Di giới thiệu Thẩm Hoài là anh trai bạn cấp ba, lần này sang Anh công
tác rồi cùng về nước một thể; hai người Lưu Úc không hoài nghi gì; ấn
tượng Thẩm Hoài mang lại cho bọn họ không khác hình tượng nhân viên quốc xí (xí nghiệp quốc gia) ra nước ngoài công cán là bao; thậm chí còn “tù tội” hơn một chút.
Hàn huyên một chốc, ba người Lưu Úc Thành
quay sang tán chuyện về cuộc sống của bọn hắn ở Anh, chính trị, văn
nghệ, pháp luật đủ cả, không cho rằng Thẩm Hoài sẽ có tiếng nói chung
với bọn họ ở mặt nào; chỉ là giữ một phần lễ tiết cơ bản khi gặp đồng
hương thôi.
Dùng bữa xong, Lưu Phúc Long rất kiên quyết không để
Thẩm Hoài trả tiền: “Đơn vị các anh sang đây công tác chắc bổ trợ không
nhiều?”
“Cũng được, một ngày 20 USD” Thẩm Hoài lời thực nói thực; gồm cả quản lý cao cấp như hắn và Phan Thành, tất cả nhân viên trong
đợt công cán lần này chỉ được trợ cấp 20USD/ngày.
Đương nhiên đây chỉ là trợ cấp cá nhân của công ty, phần chi tiêu sinh hoạt thường ngày và hết thảy sự vụ công ty cũng phải chi trả… Lưu Phúc Long kiên trì
muốn mời khách, Thẩm Hoài chẳng tội gì phải kiên trì tự trả; đoạn thời
gian này hắn cười bồi, hầu chuyện người ta đến phát ngán rồi; mong không được người khác đối với mình lãnh đạm chút, cũng có thời gian cho đầu
óc nghỉ ngơi.
Thành Di biết Thẩm Hoài là Lưu Phúc Long đều không để ý đến mấy chục bảng lẻ này; thậm chí nàng rất thích phong cách trầm
mặc đê điệu của Thẩm Hoài, dạng này bình yên về đến đại lục lại chia
nhà, đối với người trong nhà cũng có câu trả lời thỏa đáng, lại không sợ khi sang Anh sẽ bị bạn học, bằng hữu hỏi đông hỏi tây.
BK và
London chênh nhau bảy tiếng, mấy người Thẩm Hoài đăng ký giờ bay ở
London là 3 giờ chiều, thực tế ở BK đã là 11 giờ tối; chắc đến sân bay
BK vào khoảng mười giờ trưa ngày mai.
Nếu đã là anh trai bạn học, Thẩm Hoài cũng vô ý hiến ân cần với Thành Di, lên máy bay xong xin một
chiếc chăn mỏng từ tiếp viên, xoay người úp mặt vào thành máy bay mà
ngủ.
Hình như nghe được tiếng ai đó ngáy, Thẩm Hoài mơ hồ tỉnh
lại, chỉ thấy bên má trái mềm rụn, mở mắt ra, làn da trắng ngần mềm mại
đập thẳng vào mắt, hắn nuốt nước bọt khan một cái mới ý thức ra đây là
gò má Thành Di…. Có điều trọn cả người nàng đang tận hết khả năng dịch
sang một bên, chắc là muốn tránh mà không tránh được mới phải miễn cưỡng chấp nhận lấy bả vai làm gối cho hắn.
Đại khái là bị động tĩnh của Thẩm Hoài kinh nhiễu, mấy người Thành Di, Úc Bồi Lệ đều quay đầu nhìn sang.
Thẩm Hoài hơi ngượng ngập, hỏi Thành Di: “Hình như anh nghe có tiếng người ngáy?”
Úc Bồi Lệ nhịn không nổi ha ha cười lớn; Thành Di cũng cố nín cười; Thẩm
Hoài chú ý thấy Lưu Phúc Long ngồi hàng ghế bên kia nhíu mày nhìn sang,
không cười, cũng không nói gì cả; chỉ có tên thanh niên ngồi trước Lưu
Phúc Long quay người nhìn Thẩm Hoài, nói cho hắn biết:
“Huynh đệ, anh ngủ thật thoải mái a. Chính mình ngáy không cho mọi người ngủ, tỉnh dậy còn trách người ta… Tôi lớn đến chừng này còn chưa thấy ai như anh
đâu… Đương nhiên đổi thành tôi gối lên vai Thành tiểu thư mà ngủ, có xô
đẩy la hét đến đâu tôi cũng không tỉnh lại. Chỉ là anh nhễ cả nước miếng lên vai Thành tiểu thư thế này, quá là đường đột mỹ nhân…”
Ngồi bên cạnh mỹ nữ, vậy tất phải làm quen với các ánh mắt mang hình viên đạn.
Thấy tên thanh niên mặc comle đen kia mồm trái một cái “Thành tiểu thư”,
phải một cái “mỹ nhân”; Thẩm Hoài đoán trong lúc mình ngủ, chắc đứa này
đã “làm quen” rất lâu với mấy người Thành Di, Úc Bồi Lệ rồi.
Thẩm Hoài lau khóe miệng nhầy nhầy, đúng là có nước miếng chảy ra, thật đúng là ngủ quá say rồi, ngáy đến cả nước miếng cũng nhể ra, thật mất mặt.
Thành Di kéo tấm chăn mỏng kê trên vai xuống, chắc là bận tâm Thẩm Hoài dây
nước miếng lên chăn, lại quay mặt nhìn lên bả vai một lát, tỏ ý để Thẩm
Hoài biết nàng rất không vui vì biểu hiện có phần thô lỗ của hắn, chỉ là không muốn để hắn mất mặt mới không lay tỉnh hắn mà thôi.
“Xin lỗi, vừa rồi anh ngủ say quá.” Thẩm Hoài xin lỗi.
“Không có gì!” Chắc Thành Di cũng sợ Thẩm Hoài hiểu lầm, ngữ điệu khi trả lời
rất lãnh đạm, khô chát không chút cảm tình, không khí lập tức lại ngưng
trọng trở lại.
Thẩm Hoài ngồi thẳng người, xoa xoa cổ mỏi nhừ, nhìn ra cửa sổ sáng rực rỡ, lại nhìn đồng hồ, đã ngủ tận 6 tiếng lận.
Thẩm Hoài lần nữa chú ý đến ánh mắt Lưu Phúc Long đang nhìn mình, trong đó
chứa đầy vẻ không vui lẫn bất mãn, thầm nhủ chắc đứa này mất hứng khi
mình kề lên vai Thành Di mà ngủ say sưa, lại chỉ bởi hắn là người yêu Úc Bồi Lệ mới không tiện chỉ tay vạch cước nói gì thêm.
Thẩm Hoài nghĩ: Chẳng lẽ thằng nhóc này muốn một chân đạp hai thuyền?