Hành động nhấc tay lên xem đồng hồ của Thẩm Hoài khiến tên thanh niên ngồi trước Lưu Phúc Long chú ý.
Hắn chếch người lại, nhấc cổ tay lên cho Thẩm Hoài nhìn, hỏi: “Huynh đệ,
đồng hồ của cậu chạy giờ BK à, bây giờ ở BK là mấy giờ?
Tên thanh niên vừa nói vừa giơ cổ tay, làm như hận không thể phe phẩy chiếc đồng hồ vàng chóe ra trước mặt Thẩm Hoài vậy.
Đồng hồ Thẩm Hoài đang đeo là quà Trần Đan tặng tết năm rồi, hàng nội địa,
hãng Hoa Mai, trong siêu thị bán 260 đồng; thân bằng thép đúc, chế tác
tinh mỹ, chạy khá chuẩn, ở trong nước rất được hoan nghênh, song tất
nhiên không thể so với chiếc đồng hồ hàng hiệu mà tên thanh niên kia đeo được.
Thẩm Hoài cười nhẹ, người có gia thế như Thành Di có loại
con ông cháu cha nào nàng chưa gặp qua? Chưa nói chiếc đồng hồ tên thanh niên đang mang có thể là đồ giả, cho dù là bằng vàng thật, lại có thể
đắt được đến đâu?
Ánh mắt Lưu Phúc Long nhìn tên thanh niên cũng
ngầm giấu vẻ cười lạnh, Thẩm Hoài đoán chắc tên này đang cười khẩy với
biểu hiện “khoe của” vụng về của y.
Thẩm Hoài không biết lúc
mình ngủ say sưa, tên thanh niên này làm sao mà bắt chuyện được với
Thành Di, Úc Bồi Lệ; hắn lặng lẽ tính toán một cái, rất lễ độ trả lời
tên thanh niên: “Giờ BK à! 6h sáng!”
Hắn mặc kệ thái độ khoe
khoang của tên thanh niên, đứng dậy lôi khăn lông trong túi đồ ra, chạy
lại phòng vệ sinh cuối khoang rửa mặt.
Chắc từ khi lên máy bay
tên thanh niên kia luôn bị Lưu Phúc Long coi thường, đợi Thẩm Hoài từ
phòng vệ sinh trở về liền quấn lấy hắn nói chuyện.
Thẩm Hoài ngủ một giấc tỉnh cả người, cũng hứng thú nghe người khác khoe khoang giết
thời gian, bèn nghiêng người nghe tên thanh niên chém gió.
Giờ
Thẩm Hoài mới biết đứa này tên Trương Bật Cường, là chủ đại lý cho một
công ty cơ khí của Anh ở đại lục, lần này sang Anh tham gia hội nghị,
hiệp đàm thương vụ, trước khi lên máy bay đã chú ý thấy hai cô gái tư
sắc xinh đẹp, thân hình hút mắt có vẻ như du học sinh là Thành Di và Úc
Bồi Lệ, chỗ ngồi trên máy bay lại khá kề cận; nếu không phải Thẩm Hoài
vừa lên máy bay đã vùi đầu vào ngủ, hắn sớm đã đề nghị đổi chỗ, chạy
sang ngồi cạnh Thành Di rồi.
Cho dù ngữ điệu, phong thái của
Trương Bật Cường mang đầy khí chất của kẻ giàu xổi, trong chuyến đi luôn tìm đủ mọi cách để dẫn tới sự chú ý của Thành Di; nhưng thời buổi này ở trong nước mà ngồi được máy bay, đại đa số đều có thể quy về một nhóm
nhỏ người phất lên sau cải cách, đúng là có tư cách để khoe khoang; đáng tiếc hắn lại nhầm đối tượng để “ra vẻ”
Thành Di là con gái của ủy viên dự khuyết TW Đảng, phó bí thư thành ủy BK.
Cho dù trong mắt Lưu Phúc Long lộ ra địch ý khiến tâm lý Thẩm Hoài rất
không thoải mái, nhưng hắn nghe trình độ ăn nói của Lưu Phúc Long không
quá nổi bật, lại có thể du học theo dạng học bổng trong nước giống Thành Di, hiển nhiên gia cảnh không thể bình thường.
Gia đình Úc Bồi
Lệ đưa nàng sang Anh du học từ năm 93, bởi chị họ kết hôn mà bỏ ra mấy
ngàn đồng ngồi máy bay về thăm nhà, gia cảnh tất cũng phải giàu có.
Trương Bật Cường mang tư thái khoe của ra trước mặt ba người Thành, Lưu, Úc, làm sao sẽ có khả năng thành công?
Hơn nữa hắn cũng chọn nhầm chỗ để ra vẻ ta đây, trong chuyến bay này, cho
dù là ngồi ở khoang phổ thông thì có mặt một vài nhân vật gia sản trăm
triệu hay phong cương đại quan cũng là chuyện không quá kỳ quái.
Ba người Thành, Lưu, Úc khá phiền chán khi bị Trương Bật Cường quấn lấy
gợi chuyện; mới đầu còn hùa theo mấy câu, đến sau dứt khoát giả ngủ
không quan tâm, ai biết Thẩm Hoài tỉnh dậy lại chọc trúng chỗ ngứa của
đối phương.
Thẩm Hoài không biết những điều này, từ khi lên máy
bay hắn vùi đầu ngủ, đến lúc tỉnh dậy không biết làm gì, thấy Trương Bật Cường tuy ngữ điệu khoa trương, bộp chộp chút, nhưng kể ra cũng thú vị, là một người có kiến thức khá rộng mới tán gẫu cho vui.
Trương
Bật Cường không dễ dàng gì mới tìm được một người nguyện ý “bợ đỡ”,
“nịnh nọt” hắn, rất là kích động, cả người chếch sang một bên, dùng hết
công lực toàn thân, chém gió hết trời nam đất bắc với Thẩm Hoài; lúc bất thời còn đánh giá Thành Di, Úc Bồi Lệ, quan sát xem thái độ của hai
nàng đối với mình.
Thành Di, Úc Bồi Lệ ngồi giữa Thẩm Hoài và
Trương Bật Cường; hai nàng đều mặc váy ngắn sau lớp áo gió, khi ngồi
xuống bắp đùi trắng nõn lộ ra một đoạn ngắn, rất là vừa mắt.
Vốn
hai nàng không để ý đến thái độ nhiệt tình thái quá của Trương Bật
Cường; nhưng Thẩm Hoài và Trương Bật Cường ngồi tán gẫu cách giữa hai
người, các nàng cũngkhông tiện giả vờ ngủ nữa.
Đại khái là bởi sự tham gia của Thẩm Hoài nên chủ đề dần chuyển sang phong thủy nhân tình, Trương Bật Cường vận hết công lực toàn thân ra lấy lòng hai vị mỹ nữ,
cũng khiến Thành, Úc cười khúc khích liên hồi; ngược lại Lưu Phúc Long
ngồi một bên thành ra bị “bỏ rơi”, rất là mất hứng, y ép thấp giọng,
“nhắc nhở” Thẩm Hoài: “Anh ngủ rồi thì thôi, người khác còn đang ngủ đây này…”
“Xin lỗi…” Thẩm Hoài nói một tiếng xin lỗi, quay sang hỏi Lưu Phúc Long: “Hay là cậu sang ngồi đây?” Hắn chỉ xuống chỗ ngồi, tỏ ý muốn đổi chỗ cho Lưu Phúc Long, như thế cũng tiện cho Lưu Phúc Long
ngồi cạnh cửa sổ mà nghỉ ngơi, hắn có thể sang bên đó, ngồi ngay sau
Trương Bật Cường, có thể ép thấp giọng nói chuyện, không ảnh hưởng đến
người khác.
Lưu Phúc Long đứng dậy đổi chỗ với Thẩm Hoài, Thành Di cũng ngồi dậy đổi chỗ cho Úc Bồi Lệ.
Hành động của Thành Di rất tự nhiên, Lưu Phúc Long là người yêu của Úc Bồi
Lệ, họ Lưu đổi chỗ với Thẩm Hoài, ngồi sang trong góc, tự nhiên nàng
cũng sẽ đổi chỗ cho Úc Bồi Lệ, để Úc Bồi Lệ ngồi cạnh họ Lưu… Như thế
nàng dời sang bên cạnh lối đi, ngồi gần Thẩm Hoài và Trương Bật Cường;
nhìn qua giống như vì hứng thú với câu chuyện của Thẩm Hoài và Trương
Bật Cường mới đổi chỗ sang để nghe vậy.
Lưu Phúc Long đổi chỗ
ngồi, thấy Thành Di cũng sang bên kia nghe tán gẫu, trong lòng càng bất
mãn, quay sang phát tiết lên thân Thẩm Hoài: “Đổi chỗ ngồi thì anh cũng
phải chú ý ảnh hưởng chút, đừng khiến người khác nói người TQ chúng ta
thô lỗ; vừa rồi anh ngáy như sấm tôi còn chưa nói đâu đấy…”
Thấy “độ nhẫn nại” của Lưu Phúc Long chỉ đến nhường này, Thẩm Hoài lười để ý đến y, điềm nhiên ngồi xuống.
Trương Bật Cường nhìn ra quan hệ giữa hai cô gái Thành, Úc với Lưu Phúc Long
thân cận hơn với Thẩm Hoài nhiều, mà lại vừa rồi thái độ của Lưu Phúc
Long với hắn cũng hơi bất mãn, tất nhiên là hắn càng nhìn Lưu Phúc Long
không thuận mắt.
Lúc này thấy Lưu Phúc Long “gây chuyện” với Thẩm Hoài, Trương Bật Cường tức thì mở miệng đỡ lời: “Ài, công tử cậu khó
hầu hạ quá đấy. Cậu chê chúng tôi nói chuyện ồn, đổi chỗ cho để cậu yên
tĩnh nghỉ ngơi, cậu không nói tiếng cảm ơn thì thôi, còn chất vấn người
ta làm gì? Cậu tưởng máy bay này là của riêng nhà cậu chắc? Hay Thẩm
Hoài là người hầu nhà cậu, chỉ biết đứng yên nghe mắng?”
Lưu Phúc Long sống đến từng này tuổi còn chưa bị đứa bạo phát hộ nào giáo huấn
thế này, sắc mặt tức thì xanh đen, bực đến bốc khói.
Thẩm Hoài
kéo kéo tay Trương Bật Cường, giảng hòa nói: “Mọi người cùng chung một
chuyến bay cũng không dễ dàng, duyên phận cả, lớn tiếng làm gì; cậu ấy
phê bình cũng đúng, vừa rồi đúng là chúng ta nói chuyện hơi lớn thật,
ảnh hưởng người ta nghỉ ngơi…”
Thành Di kinh ngạc nhìn sang Thẩm
Hoài, trước đây nàng chỉ nghe nói Thẩm Hoài không phải đứa vừa, chỉ có
người khác nhìn sắc mặt hắn, chưa chưa có khi nào chịu nhìn sắc mặt
người ta; không ngờ hắn cũng sẽ có lúc chủ động đứng ra giảng hòa thế
này.
Gây chuyện trong máy bay quốc tế, trách nhiệm của ai cũng
như nhau cả thôi, có nhiều lời cũng vô ích…. Lưu Phúc Long bị Úc Bồi Lệ
kéo ngồi xuống, mặt banh cứng ngồi đó, nhắm mắt quay sang cửa sổ ngủ.
Tính theo giờ London thì hẳn là đêm khuya, nhưng bên ngoài máy bay lại sáng
trưng, tuy trong người hơi mệt, nhưng tiếng nói chuyện ri rỉ của đám
Thẩm Hoài chui vào tai cộng với tiếng cười khúc khích của Thành Di khiến Lưu Phúc Long không tài nào ngủ được.
Không những không ngủ được còn khiến hắn rất khó chịu, Lưu Phúc Long mở mắt ra, hung hăng nhìn
sang Thẩm Hoài, Trương Bật Cường mấy lần, nhưng chẳng thế khiến hai đứa
này “biết điều” chút nào.
Đến sau cùng thậm chí Thẩm Hoài còn kéo tay Thành Di ra, cùng Trương Bật Cường một nơi, khoe khoang trò xem
tướng tay, chọc cho Úc Bồi Lệ cũng hiếu kỳ nghiêng người sang góp vui.
Chiếc thuyền Thành Di này Thẩm Hoài tuyệt không có ý đạp chân lên.
Đặc biệt là từ kết cục của chuyện Hùng Đại Ny và Chu Minh khiến hắn nhận
ra, nếu hắn kiếm một người vợ còn cường thế hơn mình, rất có thể sẽ
khiến Trần Đan không cách nào dung thân bên cạnh hắn được nữa, đây là
điều Thẩm Hoài không hề muốn chứng kiến.
Có điều nhìn Lưu Phúc
Long “phồng mang trợn mắt” với mình, tất nhiên Thẩm Hoài sẽ không để y
có cơ hội bước chân lên chiếc thuyền này, có tâm muốn phá hoại ấn tượng
về hắn trong đầu Thành Di.
Thẩm Hoài thả tay Thành Di ra, lại đem chủ đề chuyển sang chiếc đồng hồ trên tay Trương Bật Cường.
Một chiếc Tudor mạ vàng trị giá 3000-4000 bảng Anh, ở trong nước vào những
năm 90 đã đủ để đem ra “ngạo thị” chúng nhân trong đại đa số trường hợp
rồi; rốt cuộc người ngồi trong khoang phổ thông này đa phần là nhân viên công vụ hoặc là lưu học sinh thôi.
“Chiếc đồng hồ này không
đáng mấy tiền, chưa đến 1 vạn bảng, mang theo chơi vậy thôi.” Trương Bật Cường rất là tự nhiên đem giá đẩy lên gấp hai ba lần, lại tháo ra, tùy
tiện ném cho Thẩm Hoài hân thưởng: “Tôi không thích đeo đồng hồ lắm, cảm giác đeo trên tay rất rườm rà, nhưng làm kinh doanh mà, chạy tới chạy
lui khắp nơi, không có đồng hồ không được a….”
“Đúng vậy, so với
chiếc Hoa Mai của tôi thì khí phái hơn nhiều!” Thẩm Hoài cầm lấy đồng hồ của Trương Bật Cường đeo lên tay, đưa cho Thành Di nhìn.
Tuy giới thiệu Thẩm Hoài là anh trai bạn học, nhưng Thành Di không thể thật qua sông dỡ cầu, không chút để ý đến Thẩm Hoài được.
Hơn nữa tuy nhà nàng là hào môn quyền thế, nhưng hào môn ở đại lục tuy có
lẽ cũng có vài kiện đồ cổ truyền thế, nhưng sinh hoạt thường ngày cũng
không quá đặc biệt xa xỉ; một chiếc đồng hồ hàng hiệu tận mấy vạn, thiết kế hay gia công đều hạng nhất, đúng là xứng đáng để người khác thưởng
lãm.
Lưu Phúc Long nhìn Thẩm Hoài cơ hồ đem cổ tay dí sát mắt
Thành Di, bản thân lại không tiện nói gì đó chua ngoa khắc bạc đả kích
đối phương, không thì Úc Bồi Lệ chắc sẽ nổi đóa mất, hắn cười khẩy một
tiếng, tháo đồng hồ trên tay xuống, đưa sang nói: “Giám đốc Trương là
người biết hàng, tôi cũng đeo một chiếc, giám đốc Trương xem thử xem…”
Tuy Thẩm Hoài gối lên vai Thành Di ngủ ngon lành cả buổi, còn cầm tay nàng
xem tướng, có vẻ rất thân thiết, nhưng Lưu Phúc Long căn bản không coi
Thẩm Hoài là uy hiếp.
Hắn biết với gia thế của Thành Di, có đánh
chết cũng không khả năng để ý đến tay kỹ sư nghèo kiết xác này, cho dù
để ý thì tên kỹ sư này cũng nuôi không nổi đại tiểu thư như Thành Di.
Với hắn, trong chuyến bay này chỉ có tên mặt dày, bu quanh Thành Di như
ruồi nhặng Trương Bật Cường mới được tính là uy hiếp, bèn đem đồng hồ
trong tay đưa cho Trương Bật Cường xem.
Thẩm Hoài nhìn ra gia thế Lưu Phúc Long khẳng định bất phàm, nhưng chứng kiến hắn cầm ra chiếc
Galileo Astrolabe, một trong bộ ba Athens Astronomy thì cũng bị dọa cho
sững sờ.
Ba Tôn Á Lâm có sưu tầm bộ ba chiếc Athens Astronomy, ba chiếc đồng hồ cộng lại có giá trị trên trăm vạn, là hàng cao cấp trong
những hàng cao cấp, đồ chỉ giành cho giới siêu giàu.
Đối với nhân vật có địa vị số một số hai trong gia tộc giàu sụ như Tôn gia thì món
đồ đó cũng chỉ là chiếc đồng hồ bình thường thôi; nhưng nếu nó xuất hiện trên tay một du học sinh TQ mới 25-26 tuổi, không khỏi khiến người cả
kinh.
“Chiếc đồng hồ này nhìn sang trọng thật.” Thẩm Hoài kinh
ngạc nói: “Tôi chưa thấy ai đeo chiếc nào sang trọng như cái này cả;
Phúc Long, cậu đeo đồng hồ lên, mở rèm che nắng ra, để tôi chụp một
tấm…” Thẩm Hoài làm như chưa thấy qua thứ này bao giờ, đứng lên lôi
chiếc túi công văn cũ mèm ra, cầm máy ảnh muốn chụp cho Lưu Phúc Long
một tấm.
Lưu Phúc Long rất là thỏa mãn bởi cái cảm giác được
người khác ân cần thế này; đeo đồng hồ lên, rất tự nhiên ôm lấy Úc Bồi
Lệ, đem đồng hồ đặt hờ lên trước ngực nàng để Thẩm Hoài chụp ảnh.
“Cái máy ảnh này của anh nhìn hay nhỉ?” Lưu Phúc Long cũng chú ý đến máy ảnh mà Thẩm Hoài cầm ra; có vẻ rất khác với máy ảnh thường thấy trong nước, tò mò cầm lại quan sát.
“Mượn của bạn nhân chuyến đi công cán
thôi” Thẩm Hoài cười nói, thấy Lưu Phúc Long không nhận ra máy ảnh
Leica, có thể xác nhận gia đình đứa này tuy không đơn giản, nhưng tuyệt
sẽ không phải là gia tộc hào phú có lịch sử trong nước.
Một chiếc máy ảnh Leica bình thường tất nhiên không thể so sánh với Galileo
Astrolabe, nhưng chỉ cần là con em gia tộc cự giàu nhất định sẽ có hiểu
biết ít nhiều với những hãng tính là chuyên sản xuất hàng xa xỉ phẩm
này.
Như thế, nguồn gốc chiếc Galileo Astrolabe mà Lưu Phúc Long
đang đeo nhiều ít sẽ có vấn đề; mà trình độ của Lưu Phúc Long có vẻ chỉ
bình bình, lại có thể du học nhờ học bổng trong nước chứ không giống Úc
Bồi Lệ phải tự trả tiền xuất ngoại, đại thể thuyết minh nhà Lưu Phúc
Long có quyền mà không phải có tiền.
Thẩm Hoài thầm cười trộm,
bất động thanh sắc tiếp lấy máy ảnh, lại cùng Lưu Phúc Long nói một câu: “Đồng hồ của cậu dễ nhìn thì dễ nhìn, nhưng mà quá sặc sỡ; hãng sản
xuất lại chẳng tiếng tăm mấy; nói đến hàng hiệu thì vẫn phải kể đến
chiếc Tudor tiếng tăm như cồn này của giám đốc Trương…”
Lưu Phúc
Long còn tưởng mình chỉ cần đưa đồng hồ ra, nhất định sẽ chấn kinh hai
người Thẩm, Trương; để bọn hắn biết điều mà tránh xa Thành Di và Úc Bồi
Lệ chút; nhưng nghe Thẩm Hoài nói thế này, thiếu chút tức mà phún máu
mất.
Đúng là Trương Bật Cường thiếu chút là bị Lưu Phúc Long làm
cho ngẩn người, nhưng hắn làm sao biết được món hàng “chỉ giành cho
triệu phú” kia; nghe Thẩm Hoài nói thế càng cười ra tiếng, bắt đầu
chuyển sang đâm chọc Lưu Phúc Long: “Đồng hồ của cậu đúng là sặc sỡ
thật, mới đầu tôi còn tưởng hàng dành cho nữ chứ. Hồi đi dạo phố ở
London tôi cũng thấy người ta bán mấy loại đồng hồ sặc sỡ này ven đường, vốn định mua mấy chiếc về làm quà, đến sau nghĩ lại mới đổi món khác…”
Lưu Phúc Long tức đến điên người; chiếc đồng hồ mà hắn đang đeo nghe nói
giá trị tận 30-40 vạn; không ngờ lại thành hàng bán dạo ven đường, khăng khăng gặp trúng hai đứa không biết trời cao đất dày, khiến hắn không
cách nào giải thích… Thấy Thành Di và Úc Bồi Lệ cũng nửa tin nửa ngờ,
Lưu Phúc Long vừa tức vừa thẹn, lại không thể giải thích đây là quà một
nhà đầu tư ở Anh tặng cho ba hắn.